Đại Bát Hầu

Chương 358: Chương 358: Đế Tâm muốn tới




Dịch & Biên: †Ares†

- Sư huynh biết hắn nói gì không? Hắn lại dám nói với ta rằng: “Hoàng đế làm luân phiên, năm nay đến nhà ta.”

Trong Di La cung, Thông Thiên Giáo Chủ vừa đi đi lại lại vừa tức giận gào thét.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đang nghiền dược liệu, nghe thế bật cười, vuốt râu nói:

- Cách nói thế, ta cũng mới nghe lần đầu đấy.

- Sư huynh còn cười?

Thông Thiên Giáo Chủ càng giận, chỉ tay vào cửa lớn quát:

- Đó là một con khỉ điên! Vừa rồi ta đã định tự tay kết liễu hắn rồi. Cuồng đồ như thế, lưu lại cũng là tai họa! Kết quả là hắn lại dám lý sự với ta, nói hắn chết thì Lão Quân cũng chỉ mất mười năm, trăm năm là khiến đá Thiên Đạo phục hồi... Lại dám đe dọa ta!

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Thông Thiên Giáo Chủ, mặt không thay đổi trả lời một câu:

- May là sư đệ không động thủ.

Thông Thiên Giáo Chủ ngẩn ra, cau chặt mày, hạ giọng nói:

- Sư huynh cũng tin lời đó sao?

- Đương nhiên là không tin.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi ngửa đầu, hai mắt nhìn lên không, bấm ngón tay tính toán, nói:

- Nếu chỉ mười năm, trăm năm là phục hồi thì còn cần con khỉ đó làm gì? Lão Quân đã sớm xuất thủ giết hắn, cần gì đến phiên đệ? Chỉ là, đá Thiên Đạo của Lão Quân chẳng phải do tu từng bước mà có sao?

Thông Thiên hơi nheo hai mắt, tựa như tỉnh ngộ.

Cúi đầu, Nguyên Thủy tiếp tục nghiền dược liệu, thở dài nói:

- Cho dù đá Thiên Đạo đã hỏng hoàn toàn thì Lão Quân cũng đã ngộ “Vô Vi”, chỉ cần thời gian là lại có thể trọng tu, đi lại con đường cũ thôi. Hiện tại, cũng chỉ kém chút thời gian. Lão Quân chỉ hy vọng đá Thiên Đạo không nứt quá lớn, như vậy sẽ không tốn thời gian quá dài. Chúng ta thì lại hy vọng nó vỡ hoàn toàn, như vậy chúng ta mới có thời gian đi ngộ “Thiên Đạo” của chúng ta. Mà như thế, giết con khỉ này, dù với Lão Quân hay với chúng ta đều là hạ sách. Hơn nữa, lui một bước mà nói, vừa rồi cho dù đệ có động thủ cũng chưa chắc đã giết được.

- Chưa chắc đã giết được?

Thông Thiên lạnh lùng nói:

- Sư huynh có ý gì?

Nguyên Thủy dừng cánh tay đảo dược liệu, từ từ nói:

- Ngay phía trên đầu Ngự Mã giám, đệ xác định Lão Quân không ở đó nhìn sao?

- Cái này...

Thông Thiên có chút luống cuống, ấp úng nói:

- Không thể đâu... Trừ phi mỗi ngày Lão Quân đều canh chừng ở Ngự Mã giám, nếu không làm sao biết được?

Cười như không cười liếc Thông Thiên một cái, tay Nguyên Thủy lại tiếp tục đảo, thấp giọng nói:

- Đặt một quân cờ mấu chốt tại Thiên Đình, sao Lão Quân lại không chuẩn bị chứ? Ngọc Đế dám chống lại ý tứ của Lão Quân sao? Nếu Ngọc Đế đã không dám, vậy chỉ còn phải đề phòng chúng ta thôi. Đệ nói, Lão Quân sẽ để mặc đệ tự do ra vào Ngự Mã giám sao? Nếu thật sự như thế, đã không phải là Lão Quân rồi.

Nghe vậy, Thông Thiên thở hổn hển, lát sau mới thở dài:

- Trách ta quá vội vàng rồi.

- Đúng, đệ quá vội rồi.

Nguyên Thủy vừa đổ đống bột nghiền được ra một tờ giấy, vừa nói:

- Hắn muốn Thất Xảo Di Vân đan của đệ, chỉ cần đệ chờ, hắn sẽ tự tìm tới cửa. Ta thấy hắn đang chần chờ định tới chỗ của đệ, ai ngờ đệ hay rồi, trực tiếp giết đến cửa...

- Còn không phải là vì đợi quá sốt ruột sao? Đã hai mươi ngày trôi qua, hắn lại chẳng có hành động gì. Tiếp tục chờ như vậy sao được?

Nguyên Thủy thản nhiên liếc Thông Thiên một cái, thở dài:

- Đệ cũng tu Hành giả đạo mà còn không kiên nhẫn bằng con khỉ kia.

Thông Thiên cũng không phản bác, đi tới bồ đoàn của mình, ngồi xuống, thấp giọng nói:

- Vậy theo sư huynh thì làm gì bây giờ?

- Nhìn tình hình mà làm thôi.

Nguyên Thủy cười nói:

- Đã tặng Thất Xảo Di Vân đan tức là đã thả thiện ý. Tuy đan dược kia chẳng để làm gì, nhưng tối thiểu, hắn đã rõ chúng ta nguyện ý giúp hắn. Còn những chuyện khác thì về sau lại nói.

- Kỳ thật, đệ đổi góc độ khác ngẫm lại chuyện hôm nay sẽ thấy không nhất định là chuyện xấu đâu. Con khỉ kia kêu ngạo khó thuần không chỉ là đối với chúng ta, mà với cả Lão Quân cũng vậy. Nếu không phải thế, cũng đã không gây động tĩnh lớn như vậy ở Hoa Quả Sơn. Chỉ sợ còn chưa tới phiên chúng ta ra tay, thiên đạo đã hoàn chỉnh lại rồi. Hắn cuồng vọng thì không phải chúng ta cần nhức đầu, mà là Lão Quân. Cái tính cách kia, làm sao nhận chịu khổ bị đè năm trăm năm? Chúng ta cứ án binh bất động quan sát là được.

Nói tới đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thông Thiên Giáo Chủ, nói:

- Huống hồ, đệ đừng quên còn Tu Bồ Đề. Đó cũng là hạng người đa mưu túc trí. Con khỉ kia còn là đệ tử của Tu Bồ Đề, làm sao Tu Bồ Đề lại không lưu hậu thủ? Nếu đệ vẫn ngồi không yên muốn tìm chuyện để làm thì đi Ngũ Trang quan, báo chuyện này cho Trấn Nguyên Tử cũng được. Càng nhiều người biết, chúng ta sẽ càng nhiều đồng minh, cũng càng nhiều kế hay. Đương nhiên, sau khi phá được thiên đạo, đối thủ cũng càng nhiều.

Nghĩ nghĩ, Thông Thiên Giáo Chủ yên lặng gật gật đầu.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

...

Bên trong Ngự Mã giám, Khỉ Đá đang ngẩn người nhìn viên Thất Xảo Di Vân đan.

Vì viên đan dược này, hắn đã liên lạc hỏi cả chín sư huynh sư tỷ của mình, hỏi cả Ngọc Đỉnh chân nhân và Dương Thiền, cuối cùng đều chung một kết luận - đan dược này không ăn được.

Trên lý thuyết, sau khi ăn vào cũng có cách khống chế tốc độ tăng trưởng tu vi, đó chính là dùng pháp trận sáng tạo một không gian không có linh khí. Chỉ cần xung quanh không có linh khí, như vậy tu vi sẽ không tăng được. Bởi vậy, cũng sẽ không thể sinh ra lệ khí và nghiệp lực. Do đó khống chế tốc độ tăng tu vi.

Thế nhưng cứ mãi như vậy có khác gì biến thành tù nhân đâu?

Mà tu vi muốn vượt lên Thái Ất Kim Tiên lại cần tiêu trừ lượng lệ khí và nghiệp lực khổng lồ, tức là cần phải giết chóc một con số thiên văn. Bị cầm tù trong một không gian thế kia làm được sao?

Bởi vậy, tất cả cùng cho ra một kết luận - viên đan này căn bản là tác phẩm chơi đùa nhất thời của Thông Thiên Giáo Chủ, không có giá trị thực tế. Ngay cả Lăng Vân Tử len lén chạy về Tà Nguyệt Tam Tinh động, lòng vòng dò hỏi Tu Bồ Đề cũng chỉ được một kết luận giống như đúc.

Cũng khó trách, nếu đan dược này tốt như vậy, tại sao Thông Thiên Giáo Chủ không cho môn nhân của mình ăn mà cứ giữ lại mãi? Thứ này cất lâu còn có thể đẻ thêm chắc?

Như thế này, chẳng phải linh khí trong trời đất loãng, thậm chí không có linh khí lại càng thích hợp sao? Đến lúc đó giết một người hút một phần, chẳng hề có lãng phí.

Khỉ Đá tà ác nghĩ, vẫn không khỏi thở dài.

Mấy lời hắn nói với Thông Thiên Giáo Chủ hiển nhiên đều là nói bừa chọc tức. Ai bảo đối phương giở công phu sư tử ngoạm, quát sai hắn như thuộc hạ chứ?

Có điều, nếu Khỉ Đá có thể tiếp tục ở lại Thiên Đình mấy trăm năm nữa, chờ Hoa Quả Sơn phát triển lớn mạnh, thì cũng không phải là không thể ngang hàng với Thiên Đình, một lần nữa bàn điều kiện.

- Khỉ Đá.

Phong Linh ghé vào bàn trà đối diện, hai tay nâng má nhìn chăm chú Khỉ Đá, hỏi:

- Có phải huynh có chuyện gì giấu ta không?

- Có chuyện giấu muội?

Khỉ Đá xoa cằm suy nghĩ một hồi, nói:

- Muội muốn nói cái gì?

- Huynh nói viên đan này là Thông Thiên Giáo Chủ cho huynh... Ta cảm giác là lạ. Vì sao ông ấy lại vô duyên vô cớ tặng đồ cho huynh chứ?

- Thái Thượng Lão Quân còn tặng muội Tử Hà tiên y cơ mà, sao muội không thắc mắc?

Phong Linh cau chặt mày, quệt miệng nói:

- Thế nên giờ ta cũng cảm thấy lạ. Huynh nói xác suất đi đường gặp được Đạo Tổ là bao nhiêu? Hơn nữa ông ấy còn cứ đi cùng ta tới hơn nửa năm, đến tận Đông Thắng Thần Châu... Chuyện này Đế Tâm cũng cảm thấy không ổn.

- Đế Tâm là ai?

- Đế Tâm là một Hằng Nga ta quen ở Quảng Hàn cung. Đúng rồi, ngày mai các nàng sẽ đến Ngự Mã giám, muốn mượn vài thớt thiên mã cưỡi thử, có được không?

Phong Linh nói.

- Các nàng?

Mắt Khỉ Đá giật giật, hỏi:

- Rất nhiều người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.