Dịch & Biên: †Ares†
Bên ngoài Ngự Mã giám.
Trong mây mù, trên một tảng đá lơ lửng, Thái Thượng lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Lỗ tai của ông ta thi thoảng hơi rung lên, tựa như đang lắng nghe gì đó.
...
Ngự Mã giám, trong căn phòng nhỏ.
Hơi cúi đầu, Khỉ Đá ngẫm nghĩ, chớp chớp mắt.
Thấy thế, Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi có chút đắc ý, nói tiếp:
- Duy trì thế cân bằng là nhận thức chung của toàn bộ đại năng trong tam giới, kể cả Tây phương Như Lai cũng đồng ý. Nếu không phải vậy, lúc trước bản toạ cũng sẽ không dẫn môn nhân tham gia cuộc chiến Phong Thần. Mấy chục vạn môn nhân, cuối cùng chỉ phong ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần, những người còn lại phải thế nào? Hai giáo Tiệt Xiển còn như vậy, Hoa Quả Sơn ngươi há lại là trường hợp đặc biệt?
Tựa như đang nhớ tới mấy chục vạn môn đồ đã ngã xuống của mình, giọng điệu của Thông Thiên nặng dần, lạnh lùng nói:
- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Người nổi bật lập được quân công thì lên Thiên Đình, được phong thần. Còn kẻ không lập được quân công thì tán tu vi, đọa vào luân hồi bắt đầu lại từ đầu. Đây chính là định luật tự nhiên. Bằng không, ngươi cho rằng linh khí dồi dào hiện giờ từ đâu mà đến?
- Một yêu hầu nho nhỏ lại đưa ra yêu cầu thế này, quả là không biết trời cao đất dầy! Hôm nay bản tọa ngồi ở đây nói chuyện với ngươi đã là cho ngươi đủ mặt mũi, chớ có không biết đủ!
Trực tiếp quát lên, Thông Thiên trừng mắt nhìn con khỉ vẫn một vẻ tự nhiên trước mặt.
Ông ta cho rằng mình đã nói thẳng đáp án như vậy thì con khỉ này sẽ biết nhìn thẳng vào thực tế.
Có điều ông ta sai lầm rồi.
Cái con khỉ này tựa hồ không hề biết giác ngộ về thân phận của mình.
Mặc Thông Thiên trợn mắt, mặt Khỉ Đá vẫn không thay đổi nhìn lại, sau mấy lần do dự thì dùng giọng điệu thương lượng nói:
- Giáo Chủ ngài nói xem, nếu không làm như vậy thì linh khí sẽ khô kiệt thật sao?
Đây là đang chất vấn ta sao?
Thông Thiên ngẩn người, hít một hơi rồi hỏi ngược lại:
- Bằng không ngươi nghĩ thế nào?
Nhìn chằm chằm Thông Thiên, Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu, làm vẻ chịu thua, thở dài:
- Giáo Chủ à, ngài tính toán chẳng tốt tẹo nào cả.
- Bản tọa tính toán không tốt chỗ nào?
Thông Thiên nói như quát.
- Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai. Bảo sao ngài thảm bại ở cuộc chiến Phong Thần. Giờ ta hiểu rồi.
Nói xong, Khỉ Đá thậm chí còn vỗ vỗ vai Thông Thiên ra vẻ cảm thông.
Nhìn bàn tay lông lá vỗ trên vai mình, đôi mày kiếm của Thông Thiên nhíu chặt.
Khỉ Đá từ từ nói tiếp:
- Không có linh khí thì chỉ ảnh hưởng tu tiên chứ có ảnh hưởng gì tới sự sinh trưởng của vạn vật đâu? Mà linh khí có thật sự khô kiệt được không ấy à? Cũng không chắc! Bàn đào là có hạn, không có khả năng tất cả mọi người đều được chia. Tu hành chững lại, lại không có Bàn đào tăng tuổi thọ, vậy làm sao bây giờ? Rất đơn giản, những người này sẽ già chết. Cũng tức là linh khí sẽ lại tán ra ngoài, trời đất lại có linh khí. Như thế chẳng phải cũng cân bằng sao? Tuy rằng linh khí sẽ không quá sung túc, nhưng sẽ chẳng gặp cảnh máu tanh nữa, tiên và yêu có thể chung sống bình an vô sự. Giáo Chủ, ngài nói vãn bối nói có đúng không?
Dứt lời, hắn cười hì hì nhìn Thông Thiên.
Nghe vậy, Thông Thiên Giáo Chủ đứng phắt dậy, cặp mắt hổ kia trừng lớn như chuông đồng.
Đáng tiếc là Khỉ Đá hoàn toàn không coi ánh mắt kia ra gì, thản nhiên ngồi đó, mặc Thông Thiên nhìn.
Nín hồi lâu, Thông Thiên cắn răng nổi giận nói:
- Đương nhiên bản tọa biết điều này. Thế nhưng như vậy thì linh khí trời đất sẽ cực kỳ loãng, chúng ta còn tu hành thế nào?
- Tu hay không tu thật quan trọng vậy sao? Giáo Chủ ngài trường mệnh vạn vạn tuế, chậm rãi tu chứ sao.
Mặt Thông Thiên đã lúc đỏ lúc trắng rồi.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Khỉ Đá nghĩ sơ qua, lại nói:
- Thật sự muốn theo biện pháp của Giáo Chủ cũng được. Chúng ta cứ đếm đầu người thôi. Hoa Quả Sơn ta mấy trăm vạn yêu chúng, Thiên Đình mấy trăm vạn thần tiên, suất ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần này cũng nên phân cho ta một nửa chứ? Nếu không nữa thì đại năng các ngài khoanh tay nhìn, để tiểu bối bọn ta lại làm một trận chiến phong thần, ai thắng thì được. Ngài xem thế nào?
Nói tới đây, Khỉ Đá lại nhớ ra chuyện nữa, nói luôn:
- Hoàng đế thì làm luân phiên, năm nay đến nhà ta. Chậc chậc chậc, ngẫm lại mấy câu này đúng là có lý thật.
- Lớn mật!
Mặt Thông Thiên đã biến thành màu gan heo, nhưng Khỉ Đá vẫn không thèm để ý.
- Con khỉ nhà ngươi đừng có cuồng vọng! Việc phong thần của Thiên Đình nào đến phiên một con yêu hầu như ngươi nhúng chàm?
Một câu này, Thông Thiên gần như đã gầm lên.
Nhưng không ngờ Khỉ Đá lại nhẹ nhàng trả lời một câu:
- Ngài nói, vãn bối báo điều kiện tương tự với Lão Quân thì ông ấy có đồng ý không nhỉ? Chức vị chính thần ở Thiên Đình chia một nửa cho ta, đổi lại một thiên đạo nguyên vẹn và đám các ngươi tiếp tục bò rạp dưới chân ông ta.
Nói tới cuối, “ngài” đã biến thành “ngươi” rồi.
Thông Thiên tức thì nổi trận lôi đình, tay run run chỉ Khỉ Đá:
- Ngươi...
Không chờ Thông Thiên nói ra một câu hoàn chỉnh, Khỉ Đá đã cướp lời nói tiếp:
- Giáo Chủ đại nghĩa, quản tới thiên hạ hưng vong. Vãn bối chỉ là một con khỉ nho nhỏ, không có tấm lòng bao la như vậy. Ta chỉ quản được quanh ta. Yêu chúng Hoa Quả Sơn gọi ta một tiếng “đại vương” thì là con dân của ta. Ích lợi của bọn họ, vãn bối không thể không lo. Muốn để họ chịu chết, vãn bối không làm nổi.
- Đương nhiên, Giáo Chủ có thể giết vãn bối ngay bây giờ. Như vậy thì đá Thiên Đạo chắc chắn sẽ nứt ra. Nhưng cũng chỉ nứt mà thôi, có lẽ mười năm, trăm năm sau, đá Thiên Đạo sẽ lại lành lặn như lúc đầu. Trong lúc này, các đại năng có tu ra phương pháp khắc chế hay không thì đành mặc cho số mệnh rồi.
Nói đến đây, Khỉ Đá lắc lắc đầu, thở dài:
- Kỳ thật Lão Quân nghĩ không khác các ngài mấy. Ông ta cũng không biết phải chữa trị bao lâu, và trong lúc đó thì các ngài có thể tu ra phương pháp khắc chế hay không. Thế nên vãn bối mới giữ được một mạng đến nay. Nếu không, Giáo Chủ dám đánh cược một kèo chứ?
- Nhưng mà nói trước, muốn giết thì phải làm sạch sẽ một chút. Nếu không, vãn bối may mắn được hồi sinh thì có thể sẽ làm theo ý của Lão Quân đấy.
Dứt lời, Khỉ Đá ngồi bắt chéo chân, ngẩng cao đầu, không để ý gì nữa.
Tay của Thông Thiên Giáo Chủ đã vận đủ linh khí, nhưng cứ dừng giữa không trung, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Bên ngoài Ngự Mã giám, Thái Thượng cũng đang giơ tay giữ nguyên trên không, chuẩn bị sẵn sàng thu hồn phách của Khỉ Đá.
Trong phòng lẫn ngoài phòng, thời gian đều như dừng lại ở một khắc này.
Rất lâu sau đó, Thông Thiên Giáo Chủ vẫn không thể ra tay, ngược lại chậm rãi tán linh lực, rút tay về.
Thái Thượng Lão Quân cũng tán linh lực ở đầu ngón tay, chân mày nhướng lên, cảm thấy thật đáng tiếc.
Oán hận nhìn chằm chằm Khỉ Đá, Thông Thiên cuối cùng chỉ có thể cắn răng gầm nhẹ nói:
- Tự thu xếp ổn thỏa đi!
Dứt lời, Thông Thiên xoay người, hóa thành một làn khói đen bay đi mất.