Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Chỉ là mấy ngày, tin tức Thiên Bồng kháng chỉ đã truyền khắp tam giới. Bất kể là số ít tiên gia ủng hộ Thiên Bồng, hay là chúng tiên vẫn luôn phản đối Thiên Bồng đều bị hành động này của y chấn động nghẹn họng nhìn trân trối.
Dù là Ngọc Đế, lúc nhận được tin tức này cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
- Là đang sợ tội sao?
Bất kể những tiên gia này hồi đó có ủng hộ Thiên Bồng hay không, đây gần như đều kết luận duy nhất có thể đưa ra được.
Kháng chỉ, từ chối trở về Thiên Đình chịu thẩm tra, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.
Nếu muốn nói nhỏ, chính là bởi vì thời chiến cấp bách. Nếu là nói vậy tất nhiên sẽ không có chuyện gì, cùng lắm thì sau khi chiến tranh kết thúc trở về Thiên Đình một chuyến.
Nếu là lớn, chính là ý đồ mưu phản... Chuyện này không chỉ đơn giản là bãi quan miễn tước. Không giải quyết tốt, nhẹ thì đày xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh, nặng thì hồn phi phách tán.
Nếu là bình thường, khả năng này nhiều nhất cũng chỉ năm - năm. Nhưng đừng quên, Thiên Bồng giờ đây đang dính án ôn độc kinh thiên đó.
Bất kể động cơ hành động này rốt cuộc là gì, đi đến bước này thì gần như đã dính phải tội danh phát tán ôn độc ở Nam Chiêm Bộ Châu. Dù có là người tin tưởng y, cũng đã không thể lên tiếng biện giải giúp y.
Nghe nói sở quân vụ Thiên Đình đã trực tiếp hạ lệnh yêu cầu các bộ của thủy quân Thiên Hà lập tức rút về trụ sở, đồng thời bắt Thiên Bồng về quy án. Tất nhiên, mệnh lệnh này kết cục cuối cùng vẫn như là ném đá vào biển cả, còn chẳng nổi nhấc lên được bọt nước nào.
Chuyện diễn biến đến mức này ngay cả Khỉ Đá cũng khá bất ngờ. Là một trong số ít người biết được kẻ đầu xỏ trong án bệnh dịch rốt cuộc là ai, hắn vẫn không thể hiểu được tên Trư Bát Giới này rốt cuộc tại sao lại muốn ăn thua đủ với Hoa Quả Sơn chứ. Ngoan ngoãn học người khác làm một thần tiên nhàn nhã ở Thiên Đình dưỡng lão không được à?
Hắn thậm chí còn có chút hối hận lúc trước vì sung sướng nhất thời mà đưa thi thể Thiên Hành về cho Thiên Bồng.
- Chẳng lẽ là bị chuyện này chọc giận? Theo lý không thể như vậy được.
Tóm lại đi đến bước này, tác dụng kiềm chế của Thiên Đình với thủy quân Thiên Hà đã có thể nói là không còn sót lại gì. Nhánh quân có thể hình dung bằng mấy từ “đến bước đường cùng” này như một con hổ đói chẳng hề chùn bước bổ nhào về phía Hoa Quả Sơn.
May mắn là con hổ đói này đã không còn mạnh mẽ như thời kỳ toàn thịnh. Ít nhất, phủ khố Thiên Đình đã dừng tất cả mọi chi viện vật tư cho nó. Tất nhiên, tình hình cũng không hoàn toàn tệ như bên ngoài vẫn tưởng tượng. Nếu là với một đội quân bình thường, dừng chi viện vật tư không khác nào cạn lương thực, nhưng với thủy quân Thiên Hà thì lại không phải. Dựa vào tin tức đáng tin, tự thủy quân Thiên Hà có dự trữ số lớn lương thực chiến lược, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào hao tổn hết.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Thiên Bồng dám hạ quyết tâm ăn thua đủ với Hoa Quả Sơn.
Chuyện đến bước này, tất cả những điều mờ ám đã không còn tác dụng, chuyện còn lại chỉ là hai quân tử chiến, vấn đề là ai nằm xuống trước mà thôi.
Có lẽ, không chết không ngừng
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hai cánh quân trái phải của thủy quân Thiên Hà đã đến khu vực xung quanh Hoa Quả Sơn. Hoa Quả Sơn cũng đã làm xong chuẩn bị nghênh địch.
Nhưng bất ngờ là hai cánh quân này không hề hợp binh.
- Đây là có ý gì? Chuẩn bị tạo thành thế trước sau giáp công Hoa Quả Sơn à?
Đây là điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nhìn từ bất cứ góc độ nào, hiện giờ biện pháp lý tưởng nhất với thủy quân Thiên Hà chính là tốc chiến tốc thắng, nhưng bọn họ lại bày trận thế như muốn đánh lâu dài?
Khỉ Đá phái một đội quân mang tính thăm dò, hy vọng có thể quyết chiến với một nhánh quân của bọn họ. Nhưng còn chưa kịp chờ Khỉ Đá điều động quân đội xong thì bèn nhận được tin đối phương đã chỉnh lý quân hạm bắt đầu lùi về phía sau.
- Tránh chiến?
Khỉ Đá thăm dò để đại quân tiến hơn năm mươi dặm, kết quả quân cánh trái bị chọn làm mục tiêu lại lùi về phía sau năm mươi dặm. Quân cánh phải thì lại tiến về phía Hoa Quả Sơn hai mươi dặm.
Nhìn địa đồ tác chiến, Khỉ Đá lập tức do dự.
Nếu hắn vẫn muốn giữ vững kế hoạch ban đầu tiếp tục tiến lên trước, quân cánh trái có khả năng sẽ tiếp tục lùi về phía sau. Khỉ Đá bên này tuy nói đoạt được một số chiếm hạm của thủy quân Thiên Hà ở trận trước, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, phần lớn chiến hạm vẫn là loại thuyền tam bản nhỏ của nhà mình, đối diện với thủy quân Thiên Hà hoàn toàn không có ưu thế về động cơ. Nếu đối phương vẫn luôn tránh chiến, bản thân chắc chắn sẽ không đuổi kịp.
Tệ hơn nữa là, nếu rời khỏi Hoa Quả Sơn quá xa, một nhánh quân đội khác sẽ thừa cơ tập kích Hoa Quả Sơn, mình hoàn toàn không thể quay về chi viện kịp...
Bất đắc dĩ, Khỉ Đá đành phải rút quân về.
Ngày thứ hai, Khỉ Đá lại lần nữa xuất kích.
Lần này, Khỉ Đá lưu lại quân đội chủ lực ở Hoa Quả Sơn, quân xuất kích chỉ là một cái vỏ rỗng.
Giống như lúc trước, hai cánh của thủy quân Thiên Hà vẫn một lùi về phía sau tránh chiến một tiến về phía Hoa Quả Sơn. Nhưng theo mồi nhử Khỉ Đá phái ra tiến lên trước cả một đường, lại phát hiện cánh quân tránh chiến của đối phương vẫn như cũ tránh chiến, cánh quân tiến gần Hoa Quả Sơn khoảng chừng hai trăm dặm thì không tiến lên trước nữa...
Lần này, Khỉ Đá đã thấy rõ rồi.
- Ý của bọn chúng là không muốn giao chiến với chúng ta.
Nhìn chăm chú vào bản đồ tác chiến, Khỉ Đá sờ cằm thở dài:
- Mọi người có ý tưởng gì không?
Mấy tên ngu chiến lược trong phòng thấy Khỉ Đá thở dài, chân mày của mỗi tên đều nhăn nhúm cả lại.
Đây chính là chỗ xấu do đầu thai chọn sai trận doanh. Trong đám yêu quái, muốn tìm mấy tên mãnh tướng không khó, dù là sức chiến cá nhân đều trâu bò hơn con người nhiều. Vấn đề là một khi nói tới chiến lược chiến thuật thì hai mắt đều tối đen.
Trong căn nhà nho nhỏ lúc này chen chúc gần hai mươi yêu tướng lớn nhỏ khác nhau, tên nào cũng chớp mắt nhìn Khỉ Đá chằm chằm. Nhìn dáng vẻ là biết đầu óc đang nằm trong trạng thái trống rỗng không hề vận động.
Cảm giác thật là... muốn đau trứng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Muốn biết cái gì gọi là “Đầu óc ngu si tứ chi phát triển không”? Cứ nhìn bọn chúng là được, giống loài thần kỳ như “Yêu” này có quyền làm biểu tượng nhất.
Có lúc thậm chí Khỉ Đá còn nghĩ, có nên dẫn theo đám này đến quốc gia của nhân loại lượn một vòng, nhét cho mỗi kẻ trong đám đại quan chưa thành thân ở đây một muội tử nhân loại để cải thiện đời tiếp theo không nhỉ.
Giống như bây giờ, đụng chuyện gì cũng muốn dùng vũ lực, nhưng hết lần này tới lần khác vũ lực lại yếu hơn Thiên Đình cả một khoảng lớn, thật sự không phải là một biện pháp.
Cứ giằng co như vậy hồi lầu, Khỉ Đá đành phải nhẹ giọng thở dài:
- Được rồi, muốn trưng cầu ý kiến của các ngươi là ta không đúng. Đoản Chủy, Cửu Đầu Trùng ở lại, những người khác có thể về nghỉ ngơi trước.
- Vâng!
Đám yêu quái đó đều cùng hét lên.
Tiếng hét này rơi vào trong tai Khỉ Đá, nghe thế nào cũng giống như là đang reo hò.
Mấy tên này mặt mày hớn ha hớn hở, hấp tấp bỏ đi.
Được rồi, động não thật sự không phải thế mạnh của bọn chúng...
Cửu Đầu Trùng nhìn chằm chằm bản đồ một lúc, ngẩng đầu hỏi:
- Bằng không, chúng ta phái bộ đội tinh nhuệ xuất kích? Tốc độ của bọn chúng chắc chắn không nhanh bằng bộ đội tinh nhuệ của chúng ta được.
- Sau đó để bị bọn chúng lấy nhiều đánh ít nuốt mất? Chủ ý ngu ngốc.
Nói tới đó, Đoản Chủy lười biếng ngáp một cái.
Cửu Đầu Trùng rụt cổ, không nói gì.
Trầm mặc chốc lát, Khỉ Đá nói:
- Thiên Bồng bây giờ đanh ở quân cánh trái đúng không?
- Không xác định.
Đoản Chủy lắc đầu nói.
- Không xác định? Hắn rời đi rồi?
- Không phải. Hôm qua đúng là nhìn thấy Thiên Bồng ở quân cánh trái, cũng không thấy hắn rời đi. Nhưng hôm này lại ở nhìn thấy Thiên Bồng ở quân cánh phải. Chính là vừa nãy, thám tử theo dõi Vân Vực thiên cảng còn ở bến cảng Vân Vực Thiên Cảng nhìn thấy hắn... Rất rõ ràng, bên trong có trá. Ta thấy hắn là cố tình bày ngờ vực không muốn để chúng ta biết hắn ở đâu. Cứ tình hình này, tiếp theo tình báo liên quan tới chủ lực của bọn hắn đều không đáng tin rồi...
Khỉ Đá hơi ngẩng đầu than thở:
- Còn chơi đùa thật đa dạng...
- Hai ngày nay bọn chúng vẫn dừng bất động, chỉ phái thám tử về phía chúng ta, trinh sát hai bên đã giao chiến mấy lần rồi. Đoán là muốn thăm dò rõ hư thực của chúng ta sau đó mới ra tay.
Đoản Chủy cười bất đắc dĩ, cúi đầu, lại dùng sức xoa xoa mắt.
Lần này gần một ngày đêm không ngủ nhìn chằm chằm thủy quân Thiên Hà, còn phải đề phòng trinh sát của đối phương lẻn vào, quả thực mệt chết gã gồi.
Trong phòng lại lặng ngắt.
Khỉ Đá nhìn thấy trên đường núi đối diện căn nhà gỗ ở phía xa xa, Ngao Thính Tâm đang chậm rãi ung dung đi về phía này.
- Vậy tạm thời cứ mặc kệ bọn chúng, thu thập tình báo, đặt hết tinh lực vào chuẩn bị chiến đấu đi.
- Được.
Đoản Chủy duỗi lưng chống gối đứng lên.
- Hay là ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Ta không sao, hóng gió chút xíu là tỉnh ấy mà.
Đoản Chủy lắc đầu, nhưng nhìn con mắt kia có vẻ là không muốn mở ra rồi.
- Trận này nói không chừng còn phải đánh rất lâu, đừng để quá mệt, vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi.
Đoản Chủy thoáng do dự, đáp:
- Được rồi. Nhưng ta đi nghỉ rồi, ai phụ trách giám sát quân địch đây?
Khỉ Đá quay đầu nháy mắt với Cửu Đầu Trùng:
- Ngươi đi.
Đoản Chủy cũng nhìn về phía Cửu Đầu Trùng, lông mày hơi nhíu lại.
- Làm sao? Sợ ta làm không tốt bằng ngươi?
Cửu Đầu Trùng cũng nâng mắt nhìn Đoản Chủy.
- Chuyện này thì không lo lắng, người biết tập kích làm trinh thám đều là tay lão luyện.
Phương án đại khái cứ quyết định như vậy, dù sao tiếp tục nhìn chằm chằm quân địch, đồng thời nội bộ làm tốt các chuẩn bị tiếp tục chiến tranh sẽ không sai được. Cũng xem như là biện pháp trong lúc không có biện pháp rồi.
Đưa tiễn hai người đi, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại một mình Khỉ Đá. Qua một lúc lâu, Ngao Thính Tâm mới chậm rãi đi vào.
Hiện giờ, chỉ sợ nàng là người nhàn nhã nhất cả Hoa Quả Sơn rồi.
- Rất lâu không gặp cô rồi, hôm nay sao lại rảnh rỗi vậy?
Cũng không chờ đối phương trả lời, Khỉ Đá vươn tay châm trà đẩy qua, cười nheo mắt nói:
- Ta chỗ này có vài chuyện khó giải quyết muốn nhờ cô nghĩ mưu kế giúp.
- Nghĩ kế? Cái này thì không được rồi.
Ngao Thính Tâm vuốt vuốt váy dài ngồi xuống.
- Sao lại nói vậy?
- Thiên Bồng Nguyên Soái phái người tới Đông Hải Long cung hưng sư vấn tội, bây giờ phụ vương đang lấy lý do ngươi cưỡng ép bắt ta uy hiếp Đông Hải Long cung để đùn đẩy. Nhưng chuyện này không giấu được rồi, đành phải viết tấu chướng đưa lên cho Ngọc Đế, nội dung là...
Ngao Thính Tâm che miệng cười nói:
- Nói là yêu hầu Hoa Quả Sơn cướp đoạt Định Hải Thần Châm, lại bắt Long Nữ ép làm áp trại phu nhân, đồng thời uy hiếp Đông Hải Long cung không cho phép thượng tấu. Bây giờ thương lượng vô hiệu, thỉnh cầu Ngọc Đế phái binh nghĩ cách cứu viện.
- Vậy sự trong sạch của cô không phải bị ta hủy rồi sao? Đã làm áp trại phu nhân lâu vậy rồi, về sau còn ai dám lấy chứ?
Khỉ Đá bất ngờ nói một câu như vậy.