Đại Bát Hầu

Chương 309: Chương 309: Lo ngại của Thiên Bồng




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Ngao Thính Tâm nghe được lời này thì lập tức ngẩn người, đôi mắt đẹp lạnh lùng liếc nhìn Khỉ Đá, nhìn chằm chằm khiến da đầu Khỉ Đá đều có chút tê dại.

Nàng là đang muốn nói: Đều là do ngươi hại, ngươi còn dám nói hả?

Khỉ Đá vội vàng dời tầm mắt, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Nhịn một lúc lâu, Ngao Thính Tâm hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu chậm rãi nói:

- Bản công chúa không để ý, có duyên tất nhiên sẽ tự hiểu, vô duyên thì cần gì để ý có hiểu hay không chứ? Huống chi cũng không nhất định phải thành thân, đúng không? Một người tiêu dao cũng rất tốt.

- Đúng, rất tốt.

Khỉ Đá lặng lẽ cúi đầu nhấp trà, không dám nhắc đến vụ này nữa.

- Ngược lại là ngươi đó, thủy quân Thiên Hà vây thành, tự lo thân mình cho tốt đi.

Ngao Thính Tâm tức giận nói.

Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Rận nhiều quá không sợ ngứa, nợ nhiều quá chẳng còn lo. Dù sao bây giờ mình đã lên sổ đen của Thiên Đình rồi, khác biệt chỉ là đen đậm hay là xám nhạt mà thôi.

Khỉ Đá trợn tròn mắt, thoáng suy tư, cười xấu xa nói:

- Đến lúc đó ta có nên cột cô trên cán cờ làm con tin không? Làm vậy chắc chắn sẽ thật hơn, Thiên Bồng muốn không tin cũng không được.

Ngao Thính Tâm lại nheo mắt lườm Khỉ Đá:

- Ngươi dám?

- Sao lại không dám? Còn không phải là vì nghĩ cho cô à?

Khỉ Đá nhếch miệng cười:

- Đáng tiếc tên Thiên Bồng đó đoán chừng cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, nhìn hắn đối phó nữ yêu tinh tàn nhẫn là biết rồi, chắc là trong mắt hắn yêu chẳng có khác biệt giới tính đâu. Đối phó với mẫu long, hẳn là cũng vậy thôi, dù có trói lại cũng vô dụng. Nói không chừng còn đánh hung hăng hơn. Ha ha ha ha.

Ngao Thính Tâm trợn trừng Khỉ Đá, nói:

- Ta tới là muốn bảo ngươi nhanh chuẩn bị một nhà tù sạch sẽ cho ta, thuận tiện phái hai tên thủ vệ canh giữ làm bộ một chút. Về sau mỗi lần khai chiến ta sẽ ở trong đó. Lỡ như ngươi chiến bại ta còn có thể tẩy sạch mọi chuyện.

- Chẳng có lòng tin với ta vậy sao?

- Đề phòng thôi.

Ngao Thính Tâm bưng chén trà cẩn thận nhấp hai ngụm, nhăn mặt nói:

- Thật khó uống. Đường đường là Mỹ Hầu Vương Hoa Quả Sơn, cũng không kiếm chút trà ngon cho mình.

Ngao Thính Tâm nói tới đó bèn bỏ chén trà xuống, tự nhiên bóc quả vải bên trong mâm trái cây bên cạnh.

- Tới chỗ ta đây đều là yêu quái, ai biết phẩm trà chứ? Cũng chỉ giả vờ giả vịt uống cho có thôi. Mấy ngày trước Đoản Chủy còn nói mỗi lần tới có thể đừng uống trà hay không, đổi nước lọc cũng được.

Khỉ Đá cúi đầu suy tư, chợt hỏi:

- À, giúp ta một việc nhé, được không?

- Nghĩ kế thì quên đi, mấy chuyện khác ấy à, nói ra nghe thử.

Khỉ Đá nheo mắt nhìn chằm chằm Ngao Thính Tâm:

- Giúp ta chăm sóc Phong Linh.

- Là chăm sóc kiểu gì?

- Mỗi lần lúc khai chiến ta bảo muội ấy vào ở trong nhà giam với cô. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó cô giúp ta bảo vệ muội ấy, cứ nói là bị bắt tới giống như cô.

Ngao Thính Tâm hơi sững sờ, qua lúc lâu mới che miệng cười nói:

- Ây dô, ta thật sự đau lòng thay cho Dương Thiền tỷ đó. Tên khỉ nhà ngươi gặp nguy hiểm mà người nghĩ tới đầu tiên lại là Phong Linh, thật sự uổng phí cái giá tỷ ấy bỏ ra nhiều năm qua. Nếu ta là tỷ ấy, bây giờ đã thu dọn hành lý bỏ đi rồi, đời này kiếp này đều không gặp lại ngươi nữa!

Nàng nói tới đó, mặt mày mỉm cười nhìn Khỉ Đá.

Khỉ Đá trợn mắt nhìn nàng, nói:

- Dương Thiền ở trên cùng một thuyền với ta. Phong Linh thì khác, muội ấy không nên bị kéo vào chuyện này. Huống chi, thủy quân Thiên Hà phát hiện Dương Thiền ở đây cô có bảo vệ được không? Đến lúc đó không chừng còn liên lụy cả bản thân vào.

- Thế hả? Sao ta thấy không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Hay là ta đi thỉnh giáo Dương Thiền tỷ xem thử tỷ ấy nghĩ thế nào?

Đây là đang gây sự đúng không? Quả nhiên là một cây gậy quấy phân.

- Một câu thôi, có đồng ý hay không.

Ngao Thính Tâm bĩu môi thoáng suy nghĩ, nói:

- Được rồi, bớt ngươi lại ngáng chân ta.

Khỉ Đá rốt cuộc mới hơn yên tâm.

Tiễn Ngao Thính Tâm đi, Khỉ Đá lại mở ra bản đồ, đứng đó chăm chú suy nghĩ.

Qua hồi lâu, hắn sờ cằm chậm rãi nói:

- Hay là, một thân một mình đi thăm dò quân địch?

...

Lúc này, bên trong khoang thuyền cánh trái thủy quân Thiên Hà, một đám thiên tướng đang vây quanh cùng một chỗ.

Thiên Bồng cầm một quả cầu sắt đen lớn chừng thùng nước, quan sát kỹ càng suy tư:

- Bọn chúng là dùng cái này?

- Quả cầu này bởi vì lúc chế tạo có thiếu sót về mặt kỹ thuật, lúc ấy không nổ, nên mới rơi vào trong tay của chúng ta.

Thiên Nhậm khom người nào:

- Công tượng đã phá giải nó ra xem qua một lần sau đó lại lắp về lại. Ngược lại chẳng hề có chỗ nào cao thâm, chủ yếu là truyền linh lực từ bên ngoài vào trận pháp bên trong. Có thể đặt thời gian, vừa đến giờ thì sẽ dẫn xung động, tất cả linh lực mất khống chế nên phun trào, tiếp đó sẽ nổ. Sát thương chủ yếu là dựa vào mảnh kim loại ở bên ngoài. Uy lực cũng không lớn lắm, chỉ là quân đội của chúng ta lần đầu gặp phải nên mới hoảng hốt lo sợ, nếu có chuẩn bị từ trước thì sẽ không cần sợ.

- Nguyên lý đúng là đơn giản, nhưng ý tưởng này quả thực mới lạ.

Thiên Phụ đứng ở bên cạnh than thở.

- Nhìn về mặt kỹ thuật chế tạo có thể nói khá thô ráp. Tu vi cao nhất của người chế tạo chắc chỉ có cảnh giới Luyện Thần, thậm chí bên trong có rất nhiều khâu là do học đồ cảnh giới Nạp Thần hoàn thành. Sơ bộ phán đoán, chỉ riêng quả cầu sắt này thôi trước sau có ít nhất chín người tham gia.

- Chín người tham gia? Sao lại nhiều như vậy?

Thiên Bồng sững sờ.

Theo lý, pháp khí bình thường đều là một người chế tạo. Một lúc nhiều người cùng tham gia chế tạo một pháp khí đơn giản như vậy là thế nào chứ? Có nội tình gì sao?

Là chỉ có quả cầu rơi vào trong tay bọn hắn đây mới như vậy, hay tất cả quả cầu đều có nhiều người tham gia chế tác hoàn thành?

- Tại sao lại cần nhiều người như vậy, công tượng của chúng ta vẫn chưa làm rõ được.

Thiên Nhậm lại nói tiếp:

- Ngoài ra, chỉnh thể cả kết cấu pháp trận không hề tìm được dấu vết phong cách của những người đã biết ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.

- Không tìm được?

- Đúng, ngược lại, bên trong tìm được không ít phong cách của Xiển giáo.

Thiên Nhậm nhận lấy mấy tấm da dê từ thiên tướng bên cạnh, bày mở chúng nó ra trên bàn, giải thích cực kỳ thuần thục.

- Hoa Quả Sơn này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Sao lại dính vào Xiển giáo...

Thiên Bồng nhìn chăm chú vào bản vẽ kết cấu nọ, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ.

Dấu vết phong cách của Xiển giáo? Quán Giang Khẩu Dương Tiễn huynh muội xuất thân Côn Lôn sơn, chẳng lẽ thứ này là do Dương Thiền thiết kế?

Nếu là như vậy, cũng nhất định là Dương Thiền thiết kế xong sau đó cung cấp bản vẽ cho Tà Nguyệt Tam Tinh động. Nếu không Quán Giang Khẩu nhân lực đâu ra mà chế tác được nhiều pháp khí như vậy? Phải biết chế tạo pháp khí không giống như luyện chế đan dược, có thể luyện chế từng lò từng lò.

Nhưng người của Tà Nguyệt Tam Tinh động có thể thích ứng với đồ vật của Côn Lôn sơn sao? Phải biết, tuy đạo lý tương thông, nhưng thứ như pháp trận giữa các phái là hoàn toàn khác biệt về phong cách. Vượt qua môn phái, thường thường không phải trong thời gian ngắn có thích ứng được.

Lại nói, Tà Nguyệt Tam Tinh động thu học đồ cũng chỉ được hai ba trăm người. Tuy nói kết cấu của loại pháp khí này cực kỳ đơn sơ, nhưng chỉ dựa vào hai ba trăm người, dù là điều động toàn bộ nhân lực thì trong thời gian ngắn chỉ sợ cũng không thể chế tạo ra nhiều được như vậy.

Hay là nói, Đông Hải Long cung lợi dụng tài phú của mình để ủy thác các tiên gia khác xuất thân từ Xiển giáo trợ giúp?

Việc này không có khả năng... Số lớn pháp khí thế này, hơn nữa thiết kế kì lạ như vậy, nếu ủy thác cho tiên gia khác trợ giúp chế tác, chỉ sợ đã sớm để lộ tin tức rồi. Đông Hải Long cung không thể nào ngu ngốc như vậy mới đúng. Huống chi lần này lão Long Vương của Đông Hải cũng đã bị lộ rồi, nếu đến giờ mà còn dám giấu giếm, vậy chính là tìm chết.

Thiên Bồng nhìn chăm chú quả cầu sắt trước mặt, không khỏi rơi vào trầm tư.

- Những điều này chính là tình huống liên quan đến quả cầu sắt mà chúng ta đã biết.

Cách quãng giải thích xong, Thiên Nhậm đứng thẳng người nhìn về phía Thiên Bồng.

- Phương án để đối phó với nó đâu?

Thiên Bồng hỏi.

- Phương án đối phó đã chuẩn bị xong rồi.

Thiên Nhậm lại nhận lấy một cuộn da dê từ thiên tướng bên cạnh, bày mở nó ra trên quyển bản vẽ ban đầu, bắt đầu giải thích.

Đến cuối cùng, Thiên Nhậm khom người chắp tay nói:

- Về tổng thể, lần sau lại gặp phải chiến pháp này, Thiên Thậm tự tin chắc chắn đánh bại được quân địch.

Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu, nhưng lại không bình luận.

Thiên Phụ đứng bên cạnh cúi người hỏi:

- Vậy Nguyên soái cho rằng bây giờ chúng ta phải nên làm thế nào? Là chuẩn bị quyết chiến với Hoa Quả Sơn hay sao ạ?

Chúng tướng có mặt đều dựng thẳng lỗ tai.

Trải qua thất bại thảm hại lần trước, trên dưới thủy quân Thiên Hà đều đang đợi trận rửa nhục này.

Qua lúc lâu, Thiên Bồng nhíu chặt mày, ánh mắt lập lòe, nói:

- Không, vẫn chưa thể quyết chiến được.

- Vẫn chưa thể quyết chiến?

- Tại sao?

Chúng tướng lập tức nghị luận sôi nổi.

Thiên Bồng nhìn chằm chằm bản vẽ trên bàn, hít sâu một hơi:

- Các ngươi thấy, quả cầu sắt này là đòn sát thủ của Hoa Quả Sơn sao?

- Chẳng lẽ không phải sao?

Có thiên tướng hỏi.

Thiên Bồng lắc đầu, nói:

- Ta cho rằng không phải. Nếu đây thật sự là đòn sát thủ của bọn chúng, vậy bọn chúng hẳn phải đợi sau khi quân đội của chúng ta tụ tập đầy đủ, một lần tóm gọn hết luôn mới đúng. Đừng quên, lúc đó chúng ta không hề áp dụng chiến lược chủ động tấn công, bọn chúng cũng không bị bức đến mức phải dùng loại vũ khí này.

- Có lẽ, có lẽ binh lực của bọn chúng không đủ, số lượng của loại cầu sắt này cũng không đủ. Nếu chúng ta tụ tập nhiều binh linh hơn, bọn chúng sử dụng thứ này cũng không thể đánh bại được chúng ta thì sao? Các ngươi nói có đúng không?

- Đúng đó, ta cảm thấy có khả năng này. Thứ này lại không phải vạn năng, có lẽ đang lo lắng về phương diện tồn trữ thì sao?

Thiên Bồng lại lắc đầu, nói:

- Chuyện này không đơn giản như vậy. Ta cảm thấy, chúng vẫn có bí mật khác. Dựa theo số lượng cầu sắt đen mà chúng ta chịu phải lần trước, thực ra đã vượt xa dự đoán của chúng ta về thực lực của bọn chúng rồi. Ngoài ra, bọn chúng có còn rất nhiều chiến hạm gỗ, còn có số lớn binh khí áo giáp, thậm chí cả “Cánh” cũng được phổ biến trên diện rộng. Điều đó chứng tỏ sự hiểu biết của chúng ta về chúng quá ít.

Thiên Bồng dừng một chốc, lại nói tiếp:

- Quả cầu sắt đen có lẽ chỉ là một góc băng trong số đó. Ngoài ra, bọn chúng có khả năng có càng nhiều vũ khí chúng ta không ngờ được. Tất nhiên cũng có thể là do ta nghĩ nhiều, nhưng chúng ta đã thua thảm hại một lần rồi. Hơn nữa các ngươi đừng quên vũ khí mà thiên quân được trang bị trước giờ chưa từng cố ý che giấu, cũng chính là nói, đối phương hiểu rất rõ thực lực của chúng ta. Cho dù là thiên võng chúng ta chuẩn bị để đối phó với đại yêu, bọn chúng cũng đã được trải nghiệm mấy lần. Nếu chúng ta lựa chọn phát động quyết chiến trong tình huống vẫn chưa hiểu rõ được nội tình quân địch, vậy lỡ như... lỡ như lúc này bọn chúng còn cất giấu thứ gì nữa, lại tới thêm một đợt như vũ khí như quả cầu sắt đen, đến lúc đó các ngươi nói kết cục sẽ thế nào đây?

Nói đến đây, chúng tướng có mặt đều sững sờ ngơ ngác.

Thiên Bồng chậm rãi đứng lên, nói tiếp:

- Trận chiến này, chúng ta chỉ được phép thắng, không được phép thua. Cho nên, các ngươi cũng cần phải cẩn thận hơn. Trước khi còn chưa hiểu rõ được nội tình của kẻ địch, tuyệt đối không thể quyết chiến với đối phương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.