Dịch & Biên: †Ares†
Trong phòng, Lý Tịnh trợn to mắt.
Ngọc giản để trên mặt bàn chốc chốc lại sáng lên.
- Nhanh như vậy đã có động tĩnh sao?
Na Tra chống Hỏa Tiêm thương nổi giận nói:
- Yêu hầu này quả nhiên lên trời cũng không an phận!
Không chút do dự, Lý Tịnh bước ra ngoài cửa, nhìn bầu trời nói:
- Triệu tập toàn bộ thiên tướng cảnh giới Hóa Thần trở lên!
- Rõ!
- Báo cho tướng lĩnh đang giám thị, phải liên tục thông báo động tĩnh của yêu hầu kia!
- Rõ!
- Chúng tướng, theo ta đi truy bắt yêu hầu!
- Rõ ~!
...
Hai thiên tướng cảnh giới Hóa Thần của Nam Thiên Môn vốn theo dõi Khỉ Đá từ lúc hắn vào Ngự Mã giám, giờ ngơ ngác nói vào ngọc giản:
- Hắn... không thấy đâu nữa...
- Không thấy? Không phải nói hắn thừa dịp ban đêm rời khỏi Ngự Mã giám sao?
- Đúng... Thế nhưng chúng ta vừa mất dấu hắn rồi...
Chỉ nửa dặm đường, hai thiên tướng cảnh giới Hóa Thần đã hoàn toàn mất tung tích của đối phương.
Ngọc giản im lặng một thoáng, sau đó vang lên tiếng rít gào:
- Hai phế vật các ngươi! Tìm cho ta! Dù thế nào cũng nhất định phải tìm ra hắn ~!
...
Vượt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, Khỉ Đá cưỡi mây bay lướt qua từng tảng đá khổng lồ lơ lửng.
Hành giả đạo, tu vi cảnh giới Hóa Thần Thái Ất Kim Tiên đỉnh, lại thông hiểu Ngộ giả đạo. Tu vi như thế, quả là có một không hai trên đời. Chớ nói thiên binh thiên tướng không ngăn nổi hắn, mà pháp trận Thiên Đình trong mắt hắn càng là thùng rỗng kêu to.
Một đường né tránh qua thiên binh tuần tra, các tiên gia lui tới, các lính gác đứng ở những vị trí kín đáo, chốc lát sau hắn đã đến tầng trời thứ bảy, hạ xuống trước gốc cây Nguyệt chọc trời.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa đỏ tỏa hào quang nhè nhẹ trên thân cây rung rinh. Cảnh sắc kia đẹp tới nỗi khiến người ta thất thần.
Những cánh hoa này đại biểu cho tình yêu của vạn vật thế gian. Hoa rụng tức là duyên phận đoạn. Cánh hoa mang theo nhớ thương điêu tàn, hóa thành bụi đất.
Khỉ Đá đứng dưới tán cây ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Rất lâu sau, hắn hít thật sâu một hơi, chạy ngược về phía một dinh thự to lớn nằm trên một tảng đá lơ lửng cách đó không xa.
...
Một đạo đồng vội vàng chạy vào điện đường.
- Bẩm sư phụ, yêu hầu kia đã lén chạy ra Ngự Mã giám, đi thẳng tới tầng trời thứ bảy.
- Ngươi thấy rõ sao?
Ông lão tóc đen đang nhập định đột nhiên mở mắt.
- Đồ nhi thấy được rõ ràng ạ!
Lời còn chưa dứt, chợt một cơn gió từ đâu nổi lên.
Chờ đồng tử ngẩng đầu, chỉ thấy nơi ông lão kia vừa ngồi giờ chỉ còn lại một cái bồ đoàn trống trơn.
...
Trong hành lang gấp khúc màu đỏ chót, một ông lão tóc bạc thân mặc áo bào đỏ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng đang đóng.
Bên trong, cạnh bàn tròn, Khỉ Đá đang ngồi ngay ngắn chậm rãi đứng lên.
- Hả... Yêu nghiệt phương nào!
Ông lão kia cả kinh, vội vàng xoay người muốn chạy, đã thấy Khỉ Đá đứng phía sau mình.
Còn chưa chờ ông ta kêu lên, Khỉ Đá đã huơ hươ yêu bài mang theo người ra trước mặt:
- Nguyệt Lão chớ sợ, Ngự Mã giám tân nhiệm Bật Mã Ôn tới hỏi thăm.
- Ngươi... ngươi là yêu vương vừa được chiêu hàng Tôn Ngộ Không?
Lời còn chưa dứt, Khỉ Đá đã đưa tay đẩy Khỉ Đá vào trong phòng.
Vấp phải bậc cửa, Nguyệt Lão kêu một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Khỉ Đá sải bước tiến vào theo, tiện tay ra thuật cấm âm. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa sổ lẫn cửa chính đều đóng lại.
Nguyệt Lão hoảng sợ thót tim.
Mặc dù ông ta chưa từng gặp yêu hầu này, nhưng cũng đã sớm nghe qua. Hiện giờ thấy tu vi bực này, lời đồn quả là không giả!
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Lão còn chưa tỉnh hồn, cứ lùi dần về sau, ấp úng nói.
Thản nhiên nhìn Nguyệt Lão, Khỉ Đá lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, hạ quan đã làm phép cấm âm rồi. Cho nên, đừng kêu cứu, không có ích gì, mà còn dễ khiến hạ quan thấy tâm phiền ý loạn, lúc đó làm ra chuyện gì thì khó mà nói trước. Tiếp theo, hạ quan hỏi một câu, ngài trả lời một câu. Thời gian không nhiều lắm, cho nên ngài phải nghĩ cho kỹ, nghĩ xong thì đáp chứ đừng đáp bừa. Nếu để hạ quan phát hiện ngài nói láo, sẽ phát sinh cái gì, cũng không bảo đảm.
Nguyệt Lão tức giận đến run lên.
Con khỉ này mở miệng là hạ quan, cực kỳ khách khí, thế nhưng từng câu từng chữ lại thể hiện rõ ý đe dọa.
- Lớn... lớn mật! Bật Mã Ôn nho nhỏ cũng dám...
Lời còn chưa dứt, Khỉ Đá đã đi tới gần, nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình của Nguyệt Lão rồi dùng sức bẻ.
“Rắc...”
Một tiếng hét thảm vang lên, lại không lọt được ra khỏi phòng. Nguyệt Lão ôm lấy ngón tay kêu rên, lăn lộn trên đất, người ngoài phòng lại hoàn toàn không biết.
Bước một vòng qua Nguyệt Lão, Khỉ Đá bưng bình trà trên bàn rót hai chén, tự mình nhấc một chén lên nhấp một ngụm, rồi ngổm xổm xuống cạnh Nguyệt Lão đang đau đến méo mó mặt mày, nói nhỏ:
- Điều thứ ba, hạ quan rất ghét bị người khác chỉ chỏ, lần sau nhớ đừng tái phạm.
Nói xong, hắn đưa một chén trà khác cho Nguyệt Lão, thản nhiên cười cười, nói:
- Nào, uống chén trà cho thấm giọng, chúng ta bắt đầu hàn huyên tâm sự buổi đêm.
Từng gặp cuồng vọng, lại chưa bao giờ gặp cuồng vọng đến thế này...
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân cau chặt mày, hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài:
- Lão phu... liệu có phải là cõng rắn cắn gà nhà không nhỉ?
...
Trong đình viện của Hồng Hi cung, Khỉ Đá khoác vai Nguyệt Lão rồi cùng bước từng bước tới.
Nguyệt Lão rúm ró vào, sắc mặt rất khó coi.
Khỉ Đá ghé sai tai Nguyệt Lão, nói nhỏ:
- Đừng sợ, tự nhiên một chút.
- Có thể không sợ sao?
Nguyệt Lão cắn răng nói.
Các đồng tử nơi đây thấy Khỉ Đá thì đều hoảng sợ, nhưng Nguyệt Lão không nói gì, bọn họ cũng không tiện làm quá mức.
Trước khi ra khỏi cổng, một vị tiểu quan mặc áo đỏ sợ hãi rụt rè tới hành lễ, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ, vị này là...
Khỉ Đá lắc ngón tay một cái, Kim Cô bổng hóa nhỏ như một chiếc đũa gãi gãi sau gáy của Nguyệt Lão. Nguyệt Lão vội vàng nói:
- Chúng ta là bạn vong niên, bạn vong niên... Ha ha ha ha.
Ngưng cười, Nguyệt lão cúi đầu, dùng ống tay áo lau mồ hôi ở thái dương.
- Vậy ạ.
Tiểu quan kia nửa tin nửa ngờ lui sang một bên.
Nhấc theo Nguyệt Lão, Khỉ Đá cưỡi mây bay vọt về hướng cây Nguyệt.
...
- Liên lạc cho các cung. Đừng nói rõ, cứ im lặng xem có gì khác thường hay không! Bất kể thế nào, nhất định phải bắt được con khỉ kia! Lập tức!
Tất cả quan viên đều được lệnh ra điện đường, rồi vội vàng dùng các con đường riêng biệt để thăm hỏi tình hình của các cung.
Lý Tịnh chợt phát hiện, để con khỉ này lên trời làm quan quả thực là một cơn ác mộng.
Tại Thiên Đình tìm một con đại yêu Thái Ất Kim Tiên, đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy?
...
Quảng Hàn cung.
Hạm Vi tiên tử đi vòng quanh Phong Linh, đánh giá trên dưới.
Phong Linh hơi cúi đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
- Dung mạo vóc dáng đều là thượng thừa, nhưng ngươi biết làm gì?
- Ta, ta biết làm phù triện.
Phong Linh lắp bắp nói.
- Phù triện đã có công tượng phụ trách, liên quan gì tới tiên nữ chứ?
- Ta còn biết luyện đan.
- Luyện đan cũng không phải việc của tiên nữ.
Phong Linh im lặng.
- Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, ngươi biết loại nào?
Mày Phong Linh nhíu chặt đến độ muốn vắt ra nước. Những thứ này nàng không hề biết chút gì.
Chợt Đế Tâm tiên tử từ bên ngoài bước vào.
- Sao vậy?
Hạm Vi tiên tử hỏi.
- Không có gì, là một văn lại Nam Thiên Môn đột nhiên hỏi muội trong cung có gì lạ thường không.
- Hỏi trong cung có gì lạ thường sao?
- Vâng, nói là Nam Thiên Môn bắt đầu thực hiện quy định mới, về sau mỗi ngày đều sẽ hỏi thăm tình hình ở các cung. Quảng Hàn cung sẽ hỏi muội.
Đế Tâm vui vẻ nói.
- Chỗ khác cũng thôi, chứ Thiên Đình lẽ nào lại còn không an toàn?
Nhìn Đế Tâm như vậy, Hạm Vi chợt nhớ tới Nghê Thường, bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu chỉ báo bình an thì tốt, nơi này là Thiên Đình, nhớ đừng...
- Yên tâm đi. Tỷ thấy muội giống người ngu lắm sao?
Đế Tâm cũng đi vòng quanh Phong Linh, nhìn bộ tiên y màu tím, thở dài:
- Bộ này là ai làm cho ngươi đây? Thật là không có mắt thẩm mỹ.
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân chợt hắt hơi một cái.
...
Hạ xuống gốc cây Nguyệt, Khỉ Đá đẩy Nguyệt Lão tới trước.
- Làm phép!
- Vâng... vâng...
Nguyệt Lão bất đắc dĩ vung hai tay, một luồng linh lực màu đỏ hòa nhập vào cây Nguyệt.
Chỉ cần có Nguyệt Lão làm phép, trong đầu nghĩ tới người nào, một tay sờ cây Nguyệt, là có thể tìm được đóa hoa của người đó.
Vươn tay, Khỉ Đá lặng im nghĩ tới Tước Nhi rồi chạm vào thân cây.
Tước Nhi đã qua đời hơn hai mươi năm, nếu đầu thai chuyển thế thuận lợi thì hẳn đã có một đóa hoa trên cây Nguyệt. Chỉ cần tìm ra đóa hoa này, sau đó để Nguyệt Lão giúp tìm người là sẽ giảm được không ít phiền toái.
Hồi lâu, gió nhẹ thổi qua, chạc cây lay động, một chút phản ứng cũng không có.
- Đây là có chuyện gì, nói rõ cho lão tử.
Khỉ Đá quắc mắt nhìn Nguyệt Lão bên cạnh.
- Không có gì, tức là người ngươi nghĩ tới còn chưa thành nhân duyên.
- Được rồi! Ngươi làm lại đi!
Nguyệt Lão lại nghiêm túc làm phép. Từng luồng linh lực màu đỏ lại hòa nhập vào cây Nguyệt.
Lần này Khỉ Đá muốn thử, nên nghĩ tới Cửu Đầu Trùng.
Cửu Đầu Trùng và Vạn Thánh công chúa đã thành nhân duyên, nếu lần này cũng sai thì Nguyệt Lão này tìm chết!
Đặt tay lên cây, chỉ chốc lát, đã thấy được một điểm sáng từ một bụi hoa.
Một tay tóm lấy Nguyệt Lão, Khỉ Đá bay tới điểm sáng kia, nhìn thấy một đóa hoa màu đỏ đang tỏa ra hào quang dịu nhẹ.
Chạm tay vào, hào quang tràn ra, ánh sáng chiếu rọi trong không khí dung mạo của Cửu Đầu Trùng và Vạn Thánh công chúa.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Bên trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế khẽ nhăn mày,
- Con khỉ kia chạy ra ngoài buổi đêm là vì ép Nguyệt Lão làm phép với cây Nguyệt sao?
- Bẩm báo bệ hạ, hiện giờ con khỉ kia vẫn đang ở cùng Nguyệt Lão dưới tàng cây Nguyệt. Nam Thiên Môn đã điều động thiên tướng dốc toàn bộ lực lượng. Lý Tịnh thỉnh bệ hạ lệnh Nhị Thập Bát Tú trợ oai, để tránh thế cục không khống chế được, hủy mất cung điện.
Phất ống tay áo ngồi lên ghế, Ngọc Đế im lặng một hồi lâu, nói:
- Phía Lão Quân có động tĩnh gì không?
- Đấu La cung có phái một vị đồng tử đến tầng trời thứ bảy.
- Trước tiên cứ nhìn đã.
Đứng lên bước thong thả vài bước, Ngọc Đế lại quay đầu chỉ vào Quyển Liêm nói:
- Cũng đừng kinh động đến Nhị Thập Bát Tú, ngươi đi xem là được rồi. Chớ hành động thiếu suy nghĩ, chờ con khỉ kia đi thì tìm Nguyệt Lão hỏi kỹ. Việc này không cần làm lớn.
- Rõ.
...
Lúc này Khỉ Đá cũng không biết, hắn đã kéo căng dây thần kinh của cả Thiên Đình.