Đại Bát Hầu

Chương 340: Chương 340: Kiểm tra hết




Dịch & Biên: †Ares†

Ông lão tóc đen ẩn trong bóng đêm có chút hứng thú nhìn theo.

Dưới gốc cây Nguyệt tựa như mộng ảo, Khỉ Đá không ngừng thử đi thử lại mấy lần.

Tới giờ, Khỉ Đá có thể xác định lời Nguyệt Lão nói không giả.

Dù sao, tuy rằng việc lén tra nhân duyên là không được phép, nhưng cũng không phải việc cấm kỵ gì. Rất nhiều thần tiên có quen biết với Nguyệt Lão chỉ cần hơi phí võ mồm là có thể tra. Nếu không phải thế, vì sao Thiên Bồng vừa có nụ hoa thì cả thiên hạ đã biết đây?

Hẳn Nguyệt Lão cũng sẽ không vì chuyện này mà lừa Khỉ Đá, vì như thế chẳng khác nào mang tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Về phần Khỉ Đá vì sao lại dùng sức mạnh ép buộc... Lý do là chuyện hắn muốn tra cực kỳ quan trọng, một khắc cũng không muốn chờ.

Đương nhiên, quan trọng hơn là trên người hắn còn có một miễn tử kim bài.

Nhân duyên trên cây Nguyệt là chính xác, Nguyệt Lão cũng không dám âm thầm lừa gạt. Như vậy có thể xác định một việc: Tước Nhi vẫn chưa chuyển thế. Cũng có thể là đã chuyển thế nhưng vẫn chưa có nhân duyên thành hình... Kết luận thế này chỉ có thể nói là có ít còn hơn không.

Nói cách khác, cũng có thể là Tước Nhi đã chuyển thế, rồi nàng thích một người nào đó, nhưng người đó lại không thích nàng. Trong tình huống đơn phương này, trên cây Nguyệt sẽ không có hoa của nàng, cả nụ hoa cũng không có.

Không tra được tung tích của Tước Nhi, Khỉ Đá tuy rằng hơi thất vọng, nhưng cũng không ngoài dự liệu. Dù sao hắn cũng không nghĩ qua cây Nguyệt sẽ tìm được tung tích hồn phách của Tước Nhi. Nói đến cùng, tra sổ Sinh Tử mới là đường chính xác.

Như vậy kế tiếp tới mục đích thực sự của chuyến này, vấn đề khiến Khỉ Đá bất an nhất!

Hắn rùng mình, thấp giọng hỏi Nguyệt Lão:

- Ví dụ nhé, ví dụ có một tình huống thế này: A và B yêu nhau, sau đó B chết, lại chuyển thế thành C. A vẫn yêu B, C lại yêu A, nhưng nói chính xác thì B và C đều là một người, thì có tính là lưỡng tình tương duyệt không? Tình huống này tính thế nào?

Cái câu hỏi này có thể nói là quái đản, nhưng hiện giờ mạng đang trong tay người ta, Nguyệt Lão cũng không dám thờ ơ, bèn suy nghĩ qua rồi trả lời:

- Đó chính là nghiệt duyên rồi.

- Nghiệt duyên... Sao nghe chướng tai vậy hả? Mà thôi, nghiệt duyên thì nghiệt duyên. Một câu thôi, loại tình huống này, có hoa hay không?

Nguyệt Lão lại là nghĩ nghĩ, nói:

- Loại tình huống này cực ít gặp, nhưng cũng có hoa. Chẳng qua là hoa vàng.

- Được. Ngươi nói có là được rồi, giờ ta tìm loại này.

Nguyệt Lão lại theo ý của Khỉ Đá làm phép. Khỉ Đá lần lượt nghĩ tới Tước Nhi, tới mình, tới Phong Linh rồi chạm vào thân cây, kết quả sau cùng vẫn là không có phản ứng nào.

Đến lúc này, Khỉ Đá mới thoáng thở phào.

Không có hoa, ít nhất nói lên một chuyện, đó là Phong Linh không phải Tước Nhi chuyển thế. Nếu Phong Linh thật sự là Tước Nhi chuyển thế, như vậy mình là A, Tước Nhi là B, Phong Linh là C, ba người sẽ phải có một đóa hoa vàng tượng trưng cho “nghiệt duyên” mới phải.

Xem ra là chính mình quá lo lắng, Thái Bạch Kim Tinh không phải đã nói mình và Phong Linh đều không có hoa trên cây Nguyệt sao?

- Ha ha ha ha.

Nghĩ vậy, tảng đá lớn vẫn đè nặng lên tim hắn biến mất.

- Kiểm tra xong rồi, lão hủ có phải là... có thể đi không?

Nguyệt Lão ôm ngón tay bị Khỉ Đá vặn gãy, cẩn thận hỏi.

- Đừng vội.

Khỉ Đá nhếch môi sờ cái mũ ô sa của Nguyệt Lão, nói:

- Còn nhiều người cần kiểm tra lắm.

Hiện giờ chuyện rối rắm sẽ có người chỉnh đốn, cũng khó có cơ hội mình tới đây, lần sau sợ là sẽ không dễ dàng như vậy, còn không nhân cơ tiện kiểm tra hết?

Khỉ Đá bắt đầu nghĩ xem kiểm tra ai.

Đầu tiên là Đoản Chủy.

“Ố ồ, con hàng này có thật, đối tượng là bồ câu tinh đã gặp.”

Khỉ Đá chợt nhớ tới cô con gái nuôi mình đã lâu không thấy, con của Đại Giác. Không biết đứa trẻ lai giữa cú mèo và bồ câu sẽ thế nào nhỉ? Nhưng đã là con của Đoản Chủy thì hẳn mình cũng phải nhận con nuôi luôn. Dù sao cũng không thể bên nặng bên nhẹ giữa các huynh đệ.

“Quên đi, vấn đề này nghĩ sau.”

Kế tiếp là Lữ Lục Quải.

“Quả nhiên không có. Con sóc tinh yếu ớt cổ hủ này quả nhiên ế vợ cả đời. Ha ha ha ha ha. Nghiệp chướng a. Mình có nên viết một phong thư báo tin “vui” này cho hắn không nhỉ?”

Kế tiếp là Dĩ Tố.

Không có...

Tiếp tục tới Hắc Tử.

Ặc... Cũng không có. Tình huống này có chút khó nói đây...

“Quên đi, mặc kệ, làm đại vương thì cũng không nên quản sinh hoạt cá nhân của người ta!”

Lại đến ai đây?

Khỉ Đá nghĩ tới Dương Thiền, tim nhảy lên một cái.

“Có nên kiểm tra nàng ta không nhỉ?”

Nhớ tới cô gái níu lấy góc áo của mình lúc ở U Tuyền cốc với gương mặt mệt mỏi trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh được, hắn không khỏi do dự.

Nghĩ tới Dương Thiền, song tay hắn mãi chưa chạm vào thân cây Nguyệt.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, Khỉ Đá ngơ ngác đứng.

Đúng lúc này, một âm thanh từ xa xa truyền đến.

- Yêu hầu to gan! Bệ hạ từ bi, tha trọng tội cho ngươi, lại ban cho chức quan. Thế mà ngươi dám bắt ép Nguyệt Lão, phải chịu tội gì? Còn không mau bó tay chịu trói!

Gió mây ở bốn phía tụ hội.

Ngẩng đầu nhìn lại, Khỉ Đá thấy ước chừng trên trăm thiên tướng Nam Thiên Môn bay lơ lửng xếp thành một hàng. Cả Quảng Mục Thiên Vương từng bị Khỉ Đá tra tấn cùng với Tăng Trưởng Thiên Vương bị Khỉ Đá đánh cho còn một hơi tàn cũng ở trong đó. Nhìn thấy Khỉ Đá, sắc mặt hai người đều hơi đổi.

Dẫn đầu là Lý Tịnh và Na Tra.

Thấy chúng tướng Nam Thiên Môn đến, Nguyệt Lão đã nghĩ chạy tới phía bọn họ, lại bị một cái liếc mắt của Khỉ Đá đẩy về.

Khỉ Đá cười cười, đi từng bước tới trước, vừa vặn che Nguyệt Lão ở phía sau. Hắn rút Kim Cô bổng, chống trên mặt đất.

Nhất thời, mặt đất chấn động, cây Nguyệt rung rung, cát bụi bốc lên.

Sức mạnh này không khỏi khiến người ta nhớ tới cảnh tượng một cái bóng qua lại giữa cơn mưa máu thịt trong không trung. Vẻ sợ hãi hiện hiện rõ trên mặt các thiên tướng.

- Ta còn tưởng ai chứ? Thì ra là Lý Tịnh Lý Thiên Vương à. Sao, Linh Lung bảo tháp mới vừa về tay là lại oai vệ rồi hả?

Mặt Lý Tịnh tức thì đỏ bừng lên.

Na Tra vội vàng nổi giận nói:

- Bật Mã Ôn nhà ngươi chớ có nói bậy nói bạ!

- Nói bậy nói bạ? Ha ha, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Ta chẳng qua là một Bật Mã Ôn nho nhỏ, các ngươi đường đường Lý Đại Thiên Vương, tam thái tử, cớ sao đêm khuya lại mang nhân mã tới tìm cớ gây chuyện chứ?

- Ngươi! Chúng ta mà lại thèm tìm cớ gây chuyện!

- Sao? Không phải chắc? Nếu không phải, vậy là các ngươi nửa đêm đi dạo sao?

Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Nguyệt Lão:

- Lão đầu, ông nói có phải không?

Bàn tay đặt lên vai Nguyệt Lão bóp một cái, khiến ông ta đau đến nỗi suýt nữa ngã khuỵu xuống, vội vàng cười nịnh nói:

- Dạ dạ dạ.

- Chậc chậc, con khỉ này mới vừa lên trời đã làm loạn như vậy... Hắn có mấy cái mạng bồi vào đây?

Xa xa, ông lão tóc đen không khỏi vuốt râu thở dài.

Lý Tịnh liếc thấy ngón trỏ của Nguyệt Lão vì bị Khỉ Đá bẻ gãy đang sưng như móng heo, hừ lạnh nói:

- Bật Mã Ôn nho nhỏ lại dám đả thương Nguyệt Lão. Nơi này là Thiên Đình, há lại cho ngươi càn rỡ! Có lời gì, chờ bổn Thiên Vương giải ngươi lên điện Linh Tiêu, gặp bệ hạ nói đi!

Na Tra nhấc Hỏa Tiêm thương muốn động thủ. Chúng tướng cũng cầm chắc binh khí, chỉ chờ Lý Tịnh ra lệnh.

Gặp tình hình này, Khỉ Đá đương nhiên cũng nắm chặt gậy chuẩn bị nghênh chiến.

Một mình đấu hơn một trăm thiên tướng... Mặc dù nơi này không có chiến tướng đỉnh cấp nào giống như Thiên Bồng, Dương Tiễn, nhưng cũng đã đủ làm người ta đau đầu.

- Khoan đã!

Đúng lúc này, một vị đồng tử mặc áo báo màu bạc từ trên không hạ xuống trước người Khỉ Đá.

Thấy vậy, chúng tướng vội thu thế lại, còn Khỉ Đá thì bật cười.

Ngân đồng tử, trở về sau nhiều năm cắm chốt ở Hoa Quả Sơn, xem như người quen cũ.

Ngân đồng tử kia không dám nhìn Khỉ Đá, chỉ quay về phía Nguyệt Lão, chắp tay nói:

- Gia sư nghe nói gần đây tay của Nguyệt Lão không thoải mái, nên lệnh đệ tử mang tới một viên linh đan, kính xin Nguyệt Lão nhận lấy.

Dứt lời, Ngân đồng tử lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp tinh xảo, đưa cho Nguyệt Lão, hành lễ rồi xoay người đi mất.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Hành động này khiến chư tướng Nam Thiên Môn, Nguyệt Lão, thậm chí cả ông lão tóc đen vẫn núp trong bóng tối ngẩn ra.

Bọn họ biết đồng tử này, đó là đồng tử của Thái Thượng Lão Quân. Thế nhưng... Thái Thượng Lão Quân lệnh đồng tử tới đưa đan dược, còn nói thẳng là đan dược chữa tay vào lúc này là ý gì?

Tất cả mọi người lặng yên tại chỗ, chỉ riêng con khỉ kia chống Kim Cô bổng cười híp mắt nhìn quanh.

- Sao? Còn đánh nữa không?

Mặt Lý Tịnh đã lúc đỏ lúc trắng.

- Thiên Vương, chúng ta làm gì bây giờ?

Một vị thiên tướng hỏi.

Hồi lâu, Lý Tịnh cắn chặt răng xoay người sang chỗ khác, hừ lạnh nói:

- Đừng để ý đến hắn. Rút lui!

Dứt lời, Lý Tịnh xoay người, hóa thành một luồng sáng vàng biến mất trước mắt mọi người.

Một đám thiên tướng nhìn nhau không biết nên làm gì. Na Tra oán hận trừng mắt với Khỉ Đá một cái rồi xoay người rời đi. Thấy thế, các thiên tướng cũng vội bay theo.

Nhìn đám thiên tướng đi xa dần, Nguyệt Lão bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Đây coi là chuyện gì vậy? Bỏ rơi? Mặc kệ?

Thái Thượng Lão Quân chọn thời điểm này đưa đan dược, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng a!

Dưới tàng cây Nguyệt, chỉ còn lại hai người Khỉ Đá và Nguyệt Lão.

Hai người bốn mắt giao nhau.

Nhìn chằm chằm Khỉ Đá, hồi lâu, Nguyệt Lão cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:

- Ừm... Còn tra tiếp không?

Đưa tay móc móc cái lỗ tai, không đợi lão đầu tử đa sầu đa cảm này căng thẳng quá mà khóc ra nước mắt, Khỉ Đá đã thở dài nói:

- Được rồi, hôm nay đùa giỡn đủ rồi, ta về thôi. Khi nào muốn tra thì sẽ lại tới bái phỏng sau nhá.

Dứt lời, cũng không đợi Nguyệt Lão nói gì, Khỉ Đá đã hóa thành một luồng sáng bay lên tầng trời thứ tám.

Dưới tàng cây Nguyệt chỉ còn lại một mình Nguyệt Lão ngơ ngác đứng, cúi đầu nhìn hộp đan dược trong tay, lại nhìn cái ngón tay sưng to như móng heo, rồi chợt ngồi thụp xuống mặt đất.

- Lại tự mình ra tay giúp hắn thu dọn cục diện rắm rối? Thật sự là ngạc nhiên đấy.

Ông lão tóc đen vẫn núp ở một góc phía xa lắc lắc đầu, định đi hỏi Nguyệt Lão cho rõ ràng, lại chợt thấy Quyển Liêm đã bay tới trước mặt Nguyệt Lão.

Hơi do dự, ông lão tóc đen lại tiếp tục ẩn mình vào bóng đêm.

...

Một đêm này, với đại đa số tiên gia trên Thiên Đình mà nói, là một đêm vô cùng bình thường. Thế nhưng lại có rất nhiều người mất ngủ.

Những người này bao gồm Lý Tịnh ở Nam Thiên Môn, Ngọc Đế trong điện Linh Tiêu trên tầng trời thứ chín, Thái Thượng ở tầng trời thứ ba mươi ba, cùng với hai vị ở tầng trời ba mươi bốn và ba mươi lăm.

Đương nhiên, phải kể đến nhất là Nguyệt Lão.

Chẳng qua, chuyện đêm nay cũng chỉ dừng ở như vậy. Trước khi biết rõ dụng ý của Thái Thượng, bất kể là Nguyệt Lão hay là Lý Tịnh, thậm chí cả Ngọc Đế, đều không dám làm lớn chuyện.

Qua một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, một tấm thiệp được gửi từ Đâu Suất cung đến Quảng Hàn cung, tới tay Thái Âm Tinh Quân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.