_Khiêu vũ với anh được không?
Mộ Phong Tước vẫn tha thiết mời cô, anh vui vẻ nở nụ cười thân thiện càng làm hắn điên tiết
_Tôi cấm em...
Hắn nói ngắn gọn, bàn tay còn luồng qua eo cô kéo lại gần, một lực mạnh làm cô ngã ra đằng sau đứng sát vào hắn
_Hoa tổng...tôi là để trang trí à? Ai nhìn một cái cũng không được, cũng tại anh chau chuốt tôi quá mức, đi tiệc thì người khác phải chú ý thôi, hay là anh bắt tôi tráp trên người những gì lộng lẫy nhất rồi đi đến đâu cũng bảo họ đừng nhìn, anh đóng một cái hộp kính bỏ tôi vào đó là vừa, nhưng anh yên tâm đi tôi không có nhảy nhót với người khác trước mặt anh đâu
Cô bị hắn áp đặt đè nén đến tuông trào, bao nhiêu bực tức tuông ra, hai hàng nước mắt ngắn dài, đi tiệc cũng chả còn vui vẻ, cũng là vì hắn, người ta chỉ mời cô nhảy một bài, chưa hề có ai có ý xấu xa như hắn nghĩ, chỉ là mức độ chiếm hữu cô làm của riêng quá cao, suốt ngày hắn chỉ muốn có cô bên cạnh không rời một bước
_Tôi...
Hoa Trạch Siêu chưa kịp nói hết câu đã bị một người từ đằng sau bước đến vỗ vai, hắn xoay lưng lại...trong lúc sơ ý Mộ Phong Tước thừa cơ hội kéo tay cô đưa đi...
_A Siêu, cậu đến dự dạ tiệc trường tớ thật là vinh dự quá...có phải đang hẹn hò cùng nữ sinh nào đó phải không? Là ai may mắn quá vậy?
Đường Vũ Phùng như ma quỷ xuất hiện rất đột ngột, đúng là ở giữa hai vai trò một là bạn một là thám tử của Phàm gia có khác luôn giữ đúng công việc và duy trì tình bạn
_Tránh ra, nói chuyện với cậu sau...
Hắn nóng lòng muốn đuổi theo tình địch để giành cô lại, trong tròng mắt đen phát tiết nhìn theo cô cùng Mộ Phong Tước đang hoà nhịp nhảy một bản ở đại sảnh, hắn muốn phá nát Dạ tiệc hôm nay nếu còn để hắn nhìn lâu hơn...người phụ nữ của hắn trong tay kẻ khác cười đùa
_Đi đâu mà vội, không phải tự nhiên mà cậu đến đây, cũng nhờ mấy nữ sinh hò hét tớ mới nhận ra cậu
Đường Vũ Phùng là người lắm chiêu, anh ta tình tứ ôm ngang hông hắn giữ lại, một hai không cho đi, chủ yếu là nhìn xem ánh mắt tức giận kia đang phong hoả ai, điều đó có thể giúp anh tìm ra cô gái trong lòng hắn
_Bỏ ra... Cậu muốn ăn một đấm không?
Hoa Trạch Siêu không chịu được hung hăng giơ nấm đấm đe doạ, nếu không phải Đường Vũ Phùng là hảo huynh đệ từ nhỏ của hắn thì hắn đã đấm mấy phát rồi
_Là Lâm Tương Y? Học trò của mình...
Đường Vũ Phùng nghi ngờ nhìn theo ánh mắt đang gắt gỏng nhìn cô gái đang nhảy cùng Mộ Phong Tước ở phía xa, đích thị ánh mắt của hắn dán chặt vào cô chứ không ai khác, cái ánh mắt muốn đánh muốn trừng trị kẻ không biết điều dám lôi kéo phụ nữ của hắn
***
Sau bài nhạc, điệu nhảy kết thúc, cô mang tâm trạng buồn bã đến rơi nước mắt, bực mình vì bị hắn xem như của riêng ngay cả chỗ đông người vẫn có thể cường quyền
_Tương Y đừng buồn nữa, uống đi
Mộ Phong Tước đưa cô ly rượu vang đỏ, bình thường cô không bao giờ uống rượu sau lần sau khướt hôm bỏ trốn, nhưng có lẽ tâm trạng hôm nay buồn bực, nên cô đón lấy ly rượu uống cạn và ly rượu Phong Tước rót cho cô khá nhiều
_Sau này anh đừng tùy tiện bắt em khiêu vũ, tuy là Hoa tổng không cho em tự do nhưng mà trước mặt anh ấy em không muốn gây sự cãi nhau
Lâm Tương Y uống cạn ly rượu với Mộ Phong Tước cũng vì giữ phép lịch sự cuối cùng, tuy không còn được như lúc trước nhưng cô vẫn rất coi trọng anh
_Dạo này em khỏe không?
Nghe Mộ Phong Tước hỏi, cô biết anh trách cứ chuyện lúc trước, vì bản thân luôn thấy có lỗi với anh nên cô luôn cố gắng tỏ ra thân thiện để anh thấy được chân thành của cô, rằng cô không phải cố ý làm tổn thương anh, chuyện tình cảm lúc trước không phải hai người hẹn hò đến mức tình cảm không rứt ra được, anh trách cứ có phải là quá ích kỷ
_Em...vẫn khỏe...còn anh
Cô cười gượng, ánh mắt dáo dác tìm hắn, cô hiểu bản thân không thể trò chuyện quá lâu với người đàng ông khác được
_Anh vẫn vậy, cuộc sống của em thế nào?
Mộ Phong Tước mở miệng nói vài câu hỏi thăm, chủ yếu là chờ cho thứ thuốc anh pha trong rượu mà cô đã uống ngấm dần vào cơ thể cô
_Em...
Lâm Tương Y chủ động bỏ đi, cô cảm thấy không còn gì để hỏi thăm nhau, lần gặp lại này trông anh ta có vẻ gian xảo, linh cảm của cô không muốn tiếp xúc gần
_Tương Y...chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, ở đây ồn ào quá, anh hứa chỉ một lát
Phong Tước khoát tay qua vai cô, trong lúc đợi thuốc ngấm, thì nên tìm một chỗ vắng ít người tìm ra để đưa cô đến, có như vậy nơi vắng vẻ còn lại hai người mới lãng mạng.
Tiếp theo Chap 66 Ý đồ xấu xa
By Thuytinh103