Mẹ chồng nhân cơ hội này bộc lộ sự bất mãn đối với con
trai, công bố chuyển tới ở cùng quyết không quay về. Tôi không có quyền tỏ thái
độ, Quan Ứng Thư lại chỉ im lặng không nói gì. Buổi tối, tôi có chút sợ hãi bám
theo Quan Ứng Thư thì thầm: “Mẹ hôm nay sao lại đột nhiên giận dữ như vậy thế?”
Hắn cũng mù mịt: “Chắc là do quá lo lắng cho em và đứa
bé .”
Tôi ‘’à’’ một tiếng lại hỏi tiếp: “Mẹ ở lại đây, bố sẽ
không phản đối chứ?”
Hắn cúi đầu cười: “Ngày mai em sẽ biết.”
Tôi lại ‘’à’’ tiếng nữa.
Hắn hình như cũng cảm thấy gì đó: “Còn có vấn đề gì
nữa sao?”
Tôi lại bắt đầu nói nhảm: Nếu mẹ biết được thân phận của em thì làm sao bây giờ?
Có đánh em hay không?”
Hắn dừng một chút, rồi ôm chặt tôi vào trong lòng, đợi
khi tôi cảm thấy thoải mái mới nói: “Nhan Nhan, anh không biết sau khi mẹ biết
sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà em phải tin tưởng, anh sẽ không gây cho em bất cứ
thương tổn nào nữa .”
Hắn lần đầu tiên dùng ngữ khí tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như
khách) như vậy nói chuyện với tôi, ý tứ rõ ràng là thương
lượng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống vênh mặt hất hàm
sai khiến thường ngày của hắn. Quả thật tôi nghe một câu ấy mà trở nên vô cùng
vui sướng hài lòng, bất chấp việc hắn nói tới tột cùng là có ý gì trong đó đi
nữa. Hắn nói kiểu ngữ khí này, với tôi mà nói, là một lời hứa hẹn chân thành
nhất, tha thiết nhất, đáng quý nhất rồi. Tôi cong khóe miệng ở trong lòng hắn
chọn một tư thế thoải mái nhất, rốt cục bao nhiêu nặng nề đã an tâm mà lắng
xuống…
Kết quả đúng là sấm mưa to mưa nhỏ, ngày hôm qua vừa
thuận lợi thu xếp tốt thêm một phòng, thì hôm nay lại nghe được giọng nói uể
oải qua điện thoại : “Nhan Nhan, mẹ có việc không thể qua đó. Nó về sau còn qua
loa với con, không quan tâm tới con, con cứ mách mẹ, mẹ nhất định sẽ thay con
dạy bảo nó thật tốt. Đúng rồi, về sau các buổi tối đến nhà mẹ ăn cơm, mẹ mỗi ngày phải giám sát các con.”
Tôi tuy rất to mò nhưng đối với lời thuyết phục của mẹ
chồng vẫn gật đầu vâng dạ : “Vâng, vâng. Cám ơn mẹ.”
Cúp máy, quay qua gọi điện thoại cho Quan Ứng Thư, mới
vừa vang lên một tiếng chuông hắn đã tiếp điện thoại: “Làm sao vậy?”
“Bây giờ anh đang làm việc sao?” Vừa nói xong
tôi liền cảm thấy muốn tự cắn đứt đầu lưỡi mình, khó có cơ hôi nói chuyện điện
thoại với hắn, lại đi nói một câu vô nghĩa thiếu dinh dưỡng như vậy thì còn gì
là thú vị nữa?
“Em thật ra là muốn hỏi vì sao mẹ lại đột nhiên không
tới nữa?” Kỳ thực tôi không hiểu được bố chồng rốt cuộc nghĩ ra ma pháp gì mà
làm cho bệnh tâm thần đột biến của mẹ chồng lần này đột nhiên thu cờ ngừng
trống không đánh mà lui.
Kết quả bên kia đầu dây hắn cười như tên trộm: “Buổi
tối sẽ nói cho em biết.”
Nếu đổi thành người khác nhất định là sẽ cười xấu xa
nháy mắt đủ kiểu. Nhưng mà tôi thật không tưởng tượng nổi Quan Ứng Thư lại có
bộ dạng không đứng đắn như vậy, thế nên nhất thời, chờ mong giống như sẽ có một
trận bom nguyên tử phát nổ mạnh bốc khói mù mịt xộc thẳng vào trong óc,
tôi gần như cười ra tiếng: “Được, em đợi anh.”
Cơm chiều có rất nhiều thuốc bổ dược tốt, còn có hải
sâm. Kỳ thật tôi đối với sản phẩm trân quý của biển cả này thật đúng là xin
miễn thứ cho kẻ bất tài. Mặc dù không đến mức dị ứng, nhưng trên cơ bản là ăn
một lần nôn một lần. Mẹ chồng thì ân cần nên tôi không dám cự tuyệt, chiếc đũa
dao động không ngừng, đúng lúc đó Quan Ứng Thư liền đoạt lấy, không nói hai
lời, đưa lên miệng : “Ừm, đúng là hải sâm thượng đẳng, mùi vị rất đậm.”
Thấy mẹ chồng giận sôi lên hắn nhàn nhạt mở miệng: “Vợ
con không thích ăn.”
Tôi chỉ có thể phụ họa: “Vâng, mẹ, gần đây khẩu vị của
con có chút thay đổi, không thích loại đồ ăn này… Mà vì tính chất công việc của
anh ấy thì ăn cái này tốt hơn.” Tôi cực lực nhuộm đẫm bản thân mình thành một
người con dâu hiền thê tiêu chuẩn người gặp người thương, mưa to gió lớn sau
này để sau hãy nói.
Bố chồng hiếm khi gật đầu: “Vợ chồng son sống với nhau
phải biết thông cảm cho nhau, trân trọng lẫn nhau.” Dứt lời liền gắp một phần
hải sâm cho mẹ chồng: “Bà nhìn lại bà đi, vì chuyện của bọn chúng mà nhiều thêm
mấy nếp nhăn rồi.”
Ngữ khí dịu dàng trước nay chưa từng gặp bao giờ, tôi
và Quan Ứng Thư quay mặt nhìn nhau.
Mẹ chồng cười có chút nghịch ngợm: ” Đúng là kẻ tám
lạng người nửa cân, người nào đó cứ chê tôi là bà già, trong khi chính mình râu
ria lông mày đã trắng cả rồi …”
Tôi rất ít nhìn thấy mẹ chồng như vậy, không có vẻ
thâm trầm, không che sầu ưu tư, hồn nhiên như một đứa nhỏ đang làm
nũng.
Người một nhà cười đến hoà thuận vui vẻ, giống như đã
được ước định từ kiếp trước, kiếp này tụ họp, hạnh phúc mãi mãi về sau.
Buổi tối, tôi quấn quít lấy Quan Ứng Thư, hắn không
quy thuận quyết không buông tha: “Rốt cuộc vì sao mẹ lại không chuyển tới đây
nữa?”
Hắn xoa xoa đầu tôi nói: “Em không hài lòng à? Thực sự
muốn cùng mẹ sống chung sao? Hả?”
“Ách… Cái đó không phải. Hôm nay lần đầu tiên em
nhìn thấy ánh mắt bố dịu dàng như thế, quả thực là có chút khiếp sợ tới ngũ lôi
oanh đỉnh. Hiện tại em mới phát hiện, kỳ thật tính cách bố con anh cực kỳ giống
nhau. Vĩnh viễn là tâm tư như khe suối, sâu không lường được, nói chuyện không
khéo, thế mà lại có lúc ngẫu nhiên toát ra sự dịu dàng như vậy, bộc lộ sự chân thành thật tâm nhất khiến
người ta cảm động ngay lập tức.’’
Hắn ngiêng người ngăn chặn lại miệng của tôi, ứng phó
qua loa với tôi: “Toàn ăn nói linh tinh…”
Tôi cười liên tục, vòng tay ôm lấy lưng hắn, lơ đãng
nhìn qua thấy bên tai của hắn đang dần dần đỏ bừng lên: “Thật sao? …”
Náo loạn một lúc, hai người đều có chút không kìm nén
được mà động tình. Tôi nhẹ nhàng thì thào: “Ông xã, em yêu anh, yêu anh giống
như mẹ yêu bố vậy…”
Hắn đột nhiên cắt đứt lời nói của tôi, hôn tới khí thế
ngất trời: “Không, anh sẽ không bao
giờ làm tổn thương em.”
Tôi đương nhiên biết hắn sẽ không làm tổn thương tôi.
Tôi yêu nhất người này, người mà luôn ở trước mặt người khác sẽ bày ra bộ mặt
núi băng phủ tuyết ngàn vạn năm, nhưng khi một mình đối diện với tôi sẽ luôn
cười dịu dàng như gió xuân; sẽ luôn thờ ơ với người khác, nhưng lại duy nhất
khom người trong bếp, dựa theo sách nấu ăn cẩn thận hầm món canh lê giản dị cho
tôi…
Cửa sổ chưa được đóng mang theo cơn gió ấm áp thổi bay
rèm, giống một con bướm đang giương cánh muốn bay đi. Trong phòng, nhiệt độ
giữa chúng tôi dần dần tăng lên, cuối cùng cả hai trở nên cháy bỏng, tôi lần
lượt rơi vào nhu tình ngọt ý của hắn, hạnh phúc vô tận…
Buổi sáng lúc thức giấc, xương sống thắt lưng đều đau,
tôi “ưm” một tiếng, nghiêng người, Quan Ứng Thư liền mở mắt ra: “Làm sao vậy?”
“Anh nói xem là làm sao?! Đêm qua người nào đó
biến hình thành cầm thú, làm hại em cả thân mình đều nhức mỏi, nhất là thắt
lưng đau cả buổi. Cũng không biết có kinh động tới cục cưng hay không?.” Tôi
hờn dỗi trợn trắng mắt.
“À? Nghiêm trọng vậy sao?” Hình như là hắn vừa
tỉnh khỏi giấc mộng, giọng nói lười biếng, hoàn toàn không nhìn bộ dáng huyết
lệ lên án của tôi.
Lá gan tôi trở nên lớn hơn, tức giận quát mắng: “Quan
Ứng Thư! Đêm qua anh còn lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, thế mà mới qua
có mấy tiếng đã lập tức liền trở mặt biến thân thành Trần Thế Mỹ. Anh quả nhiên
so với cầm thú còn cầm thú hơn!”
Gân xanh trên trán hắn giật giật: “Trước đây nôn buổi
sáng, bây giờ chuyển sáng mắng buổi sáng sao? Định tra tấn anh cả về tinh thần
lẫn thân thể sao? Hử?” Híp nửa con mắt, nguy hiểm chằm chằm nhìn tôi.
Tôi nhất thời phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình
thật sự quá mức tự do, quá mức lớn mật sắc bén, nên mau chóng biện hộ cho bản
thân: “Không có, em vừa mới là do tỉnh lại vì ác mộng, nên chưa kịp hiểu tình hình
thực thế ấy mà.”
“À? Ý của em là anh ở trong giấc mơ của em, biến
thân so với cầm thú còn cầm thú hơn, cầm thú không bằng người nữa?” Hắn gấp gáp
nhìn chằm chằm tôi, tôi thấy là mình càng tô càng đen nên lo lắng đến độ trong
lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Đương nhiên không phải là ý đấy, ý em là… ý là…”
Nói nửa ngày, không tìm thấy một lí do nào…
Hắn cuối cùng thong thả ra tay, mò mẫm tôi một phen:
“Được rồi, đã vậy anh đây sẽ làm cho chính mình ở thực tế cùng anh trong giấc
mơ của em giống nhau đi…”
Những lời chủ gọi khách này có chút không thích hợp
với lẽ thường, chờ tôi trở về đúng vị trí cũ, đã gần như mất hết thành trì…
Sau đó ư? Sau đó tôi khóc không ra nước mắt, hơn nữa
nơm nớp lo sợ cuộc sống khó khăn sau này của bản thân…