Bác sĩ đến lần này không phải bác sĩ Hứa lúc trước, mà
là một nam bác sĩ phụ khoa thoạt nhìn qua nhi lập chi niên (khoảng 30 tuổi), đương
nhiên, đây là sau khi hắn tự giới thiệu tôi mới biết được .
Hứa Vĩ Đình, 30 tuổi, là bạn học với Quan Ứng Thư từ
tiểu học tới trung học, tốt nghiệp đại học y khoa danh tiếng, trời xui đất
khiến thế nào lại bị tuyển vào ngành phụ khoa. Đôi mắt hạnh nhân tiêu chuẩn,
lông mi cong dài, danh tiếng nổi như cồn, rực rỡ như hoa mùa xuân. Hiện tại…
Theo tôi nhìn thấy, cơ bản là khá giống Lý Quân Thành, thuộc loại yêu nghiệt
táo bạo. Hơn nữa so với việc Lý Quân Thành câu dẫn phụ nữ còn cận thủy lâu đài*
hơn, trong lòng tôi tuy lo lắng thủ đoạn độc ác của hắn sẽ bẻ gãy những cánh
hoa còn đang mơn mởn, nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn phối hợp vươn đầu lưỡi ra
cho hắn kiểm tra…
(* cận thủy lâu đài: tức là có điều kiện ở gần hơn để
làm việc gì đó)
“Cẩn thận một chút.” Đại BOSS lên tiếng.
Hắn tùy ý gật đầu: “Lão Quan, em nói chứ, tuy lâu rồi
không gặp anh nhưng cũng đâu cần thiết phải nhớ em đến thế, bây giờ vợ anh có
bị cảm một chút mà bắt em trèo đèo lội suối từ nơi xa xôi đến đây? Không để ý
tới hiềm khích trước kia mà định biến chiến tranh thành tơ lụa ư*?”
(* biến chiến tranh thành tơ lụa: từ thù địch
trở thành bạn bè, dùng hòa bình giải quyết tranh chấp)
Quay đầu lại nhìn tôi: “Chị dâu, em không biết là nên
an ủi chị hay là nên hâm mộ chị nữa, gả cho tên nhãi Quan Ứng Thư này, chị đời
này xem như…” Còn chưa nói hết câu, người nào đó đã chen vào một câu: “Đào Tây
sắp trở về.” (Theo
như từ điển thì 陶nghĩa là đồ gốm hoặc họ
Đào, 西 là phía tây, ghép
lại có vẻ ko có nghĩ j lắm, chắc ko phải tên người chứ nhỉ?)
… Tôi không cảm thấy những lời này có bao nhiêu lực
sát thương, nhưng rõ ràng, nháy mắt trong một giây giết chết hắn: “Xem như anh
lợi hại!”
Sau đấy hắn thật sự thu lưỡi lại, đứng đắn khám bệnh.
Nhưng tôi vẫn đang chờ hắn nói tiếp câu kinh thiên chi ngữ còn chưa xong kia
mà…
“Đây đều là phương pháp thực liệu*, chị dâu hiện đang
trong thời kì đặc biệt, không thể lạm dụng thuốc tây. Nếu ho khan quá nhiều thì
ăn mấy thứ ôn tính trị ho.”
(*Thực liệu, còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là
phương pháp căn cứ theo lý luận của y học cổ truyền tiến hành lựa chọn các thực
phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối ngũ với các vị thuốc) để gia công chế biến
thành các đồ ăn thức uống, hướng dẫn rèn luyện thói quen và nếp vệ sinh ăn uống
hợp lý nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe)
Quan Ứng Thư nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi sao? Cô ấy
vừa mới ho đến toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch mà.”
“Vậy em quay về lấy một ít thuốc trị ho đến đây, anh
nhớ mỗi ngày dựa theo đơn thực liệu này mà làm cho chị dâu ăn, một thời gian
ngắn nữa sẽ tốt thôi, nhớ kỹ, lần sau đúng hạn thì đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.”
Vừa mới dứt lời, tôi còn đang ho khan chưa xong lại
tiếp tục ho sù sụ…
Kìm nén không tạo ra động tác ho khan quá lớn thật sự
làm cho người ta hận đến mức không thể đập đầu chết đi, mắt mông lung ánh nước,
mà tình trạng một chút cũng chưa giảm bớt. Bác sĩ phụ sản cuối cùng cũng chú ý
tới: “Chị dâu, việc này thật sự không thể trì hoãn được nữa. Thuốc Tây hiệu quả
trị liệu nhanh, lập tức uống vài viên đi.”
“Tôi không uống thuốc, đánh chết cũng không uống, khụ
khụ khụ… Đánh không chết cũng không uống.. .” Tôi ôm bụng, tản ra tình mẫu tử.
Quan Ứng Thư lạnh mặt cúi xuống: “Cần uống thuốc gì
thì ngoan ngoãn uống cho anh!”
“Anh ấy nói đúng đấy. Tuy rằng hiện tại uống thuốc
không tốt, tuy nhiên em sẽ kê thuốc nhẹ nhưng có hiệu quả, tác dụng phụ sẽ giảm
xuống thấp nhất có thể. Chị cứ ho càng lúc càng nhiều như vậy cũng không tốt,
sẽ gây ra thương tổn đối với chị và em bé. Hơn nữa, bản thân em có thể phải
thức trắng đêm miên man lo lắng… Đây thật sự là một cục đá hạ ba con chim.”
Mồ hôi tôi tí tách chảy xuống: “Vậy được rồi, tôi sẽ
nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Rốt cục cũng tiễn bước được bác sĩ chuyên nghiệp, tôi
cầm lấy tờ giấy danh sách thực liệu, chậc chậc cái lưỡi: hạt sen Tứ Xuyên hầm
lê, cam ngâm nước đường, lê hầm với mật ong và đường… Tất cả đều là thức ăn
ngon.
Trước kia đều là tôi hầu hạ hắn, hắn luôn luôn giống
như đại lão gia đối với tôi rất xa cách, hay kén cá chọn canh, không hiền lành
chút nào cả. Bây giờ, tôi đối diện với kế hoạch rửa sạch mối nhục trước kia,
nóng lòng muốn thử: “Em không muốn động tay chân, mà hiện tại cũng không thích
dì Lưu làm gì cả, làm sao bây giờ?”
Còn giả bộ đáng thương nhìn hắn, cố chiếm lấy một tia
đồng tình.
“Hơn nữa trước kia em nghe bà nội của em nói, phụ nữ
có bệnh mà được ăn thức ăn chứa đựng tình yêu của người nấu sẽ thêm vui vẻ hạnh
phúc nên dễ dàng hồi phục hơn…” Tôi bịa đặt lung tung.
Đối với việc kiếm cớ lung tung cùng với ăn nói không
có lí lẽ của tôi hắn đã quen rồi, hơi nhíu nhíu mày, tự thấy xui xẻo đi hầm món
hạt sen Tứ xuyên cùng lê chết tiệt …
Nhưng rõ ràng tôi đã xem thường thực lực đối thủ, tôi
không thể kiềm chế mà chảy nước miếng: “Có thể uống thêm một bát được không? …”
Sắc mặt hắn tuy vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng
ánh mắt dào dạt đắc ý kia đã bán đứng hắn: “Buổi tối uống tiếp.”
Tôi vì việc hắn có năng lực toàn diện mà rất hâm mộ
xen lẫn ghen tị, lại đối với chính bản thân vô cùng ủ rũ ảo não vì chống không
lại được sự dụ dỗ của đồ ăn ngon. Một bát hạt sen Tứ Xuyên hầm lê cả đời khó ăn
được vài lần, thêm vào đấy là hình ảnh Quan Ứng Thư mặc tạp dề Winny của tôi
đang đứng dưới ngọn đèn da cam ấm áp trong phòng bếp, ý cười trên mặt lan tràn
đầy mị hoặc, vậy thì sao có thể để cho sự trả thù tính toán nhỏ nhặt của tôi
quấy rầy những điều đó chứ?
Tôi hứng trí hừng hực tìm Trúc Diệp trút giận, ai biết
được cô ấy lại cử trọng nhược khinh (dùng binh khí nặng như không có gì) nói
một câu: “Này, đừng có nằm trong phúc mà không biết hưởng, cẩn thận hắn không
kiên nhẫn đem cậu đá một cái văng sang một bên là cậu khóc đủ đấy …”
Tôi ngồi đối diện với cửa sổ một mình rơi lệ, lại
trông thấy cảnh tượng u oán trong phòng liền lập tức không có chút chí khí giơ
cờ trắng đầu hàng: “Được rồi, cậu nói rất có đạo lý, tớ sẽ vạn phần quý trọng
việc hắn khom người hầm canh cho tớ lần này, giờ tớ phải đi xuống bếp đem nốt
phần canh buổi tối kia uống trước luôn…”
“…”
Do sự tận tâm cố gắng không mệt mỏi, virus tàn ác ho
khan rốt cục cũng như ý nguyện không thể chịu nổi khí nóng trường kỳ của canh
trị ho nhuận phế mà nức nở một tiếng trốn vào nơi âm u hắc ám. Mà tôi, nếu lúc
đầu đổ xô uống canh thì dần dần cũng theo đó mà e sợ không kịp tránh bởi nó đã
dần dần làm tôi mất khẩu vị…
Quan Ứng Thư tự mình đưa tôi đi tiêm vắc-xin phòng
bệnh, kim tiêm nhỏ bé sắc nhọn đâm vào mạch máu, đau đớn vô cùng, cùng đưa vào
còn có vài thành phần trong vắc-xin phòng bệnh gì đó mà tôi nghe không hiểu.
Tôi nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn cánh tay đang bị đại BOSS gắt gao nắm
lấy: “Em thề, lần sau em kiên quyết không bị bệnh nữa …”
Hắn cảm thấy hài lòng gật đầu: “Ăn nhất hố, dài nhất
trí.” (đi
một ngày đàng học một sàng khôn)
“…” Ho khan là do tôi mời tới sao chứ? !
Cũng may bởi vì có y tá chuyên nghiệp, đứa bé không có
bị thương tổn gì, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, bác sĩ dặn đi dặn lại về sau
nhất định phải kiêng ăn đồ sống, không để lây nhiễm loại bệnh gì nữa. Tôi khúm
núm cam đoan: con còn, tôi còn; con mất, tôi cũng mất. Quan Ứng Thư nhíu mày
hơn nửa ngày: “Em câm miệng lại cho anh.”
Tôi ngoan ngoãn không dám lên tiếng nữa, lần này ho
khan ác liệt như vậy, đã gần như ép buộc hắn sắp người ngã ngựa đổ. Đêm nào
cũng cầm tay tôi, chỉ cần nghe thấy một tiếng ho khan sau đấy dù tôi câm như
hến thì hắn vẫn cứ liên tục hỏi, có phải muốn uống nước không, hay là cảm thấy
không thoải mái…
Tôi cực kỳ ghen tị với đứa bé quý như vàng trong bụng
kia.
Sau hôm tiêm vắc-xin phòng bệnh, mẹ chồng vô cùng kích
động, hoả tốc chạy nhà tôi, đối với Quan Ứng Thư vừa giằng co ba tiếng trên hội
đồng quản trị xong đã gấp gáp về nhà giám sát tôi ăn cơm thì lập tức lên án:
“Anh xem lại anh đi, cả ngày chỉ biết có công việc công việc, có phải chờ cho
vợ con anh xảy ra chuyện anh mới lo lắng về nhà đúng không?! Tôi
ngày đó còn ngàn dặm xa xôi trăm cay ngàn đắng bỏ bao công sức mới sắp xếp xong
xuôi một cuộc hôn nhân hoàn mỹ vô khuyết xứng đôi vừa lứa như thế này, kết quả
là anh qua loa, thờ ơ cho xong chuyện? ! Anh lúc trước đã đáp ứng tôi những gì
hả?”
Nhìn bà hổn hển vì mình, tôi có chút chột dạ, xấu hổ:
“Mẹ, việc này không liên quan tới anh ấy, tất cả đều do con không biết tự chăm
sóc tốt cho bản thân.”
Nào biết chẳng những không phải đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi, ngược lại còn biến thành bỏ đá xuống giếng, lửa cháy đổ thêm
dầu: “Thấy chưa, Nhan Nhan nó nhiều lúc hơi trẻ con, nhưng đến bây giờ còn một
lòng nghĩ cho anh, anh thì sao? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi hả? Tôi như thế
nào lại sinh ra đứa con lòng lang dạ sói là anh cơ chứ!”
Tôi ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, tôi cảm thấy
trên thế giới chẳng có cha mẹ nào lại không yêu con mình, huống chi mẹ chồng
tôi chỉ có một đứa con trai. Hơn nữa hắn luôn luôn hiếu thuận, chưa từng làm
phật ý bà. Mà giờ bà lại giận dữ hiếm thấy như vậy, không chỉ có tôi, mà ngay cả
Quan Ứng Thư có vẻ cũng không nói nên lời.