“Đó là Phu
nhân Giám đốc sao? Woa, trông cũng thật xinh a~” 1 vài nam nhân nào đó
thấy Đại Boss đưa vào phòng làm việc 1 cô gái xinh đẹp, liền trố mắt ra
mà xem.
Nhã Ái vốn không xinh đẹp, nhưng qua con mắt nam nhân, cô phúc hậu, hành xử lại dịu dàng (?) nên được điểm trong lòng mọi người.
Trợ lý Hoàng giờ mới thấy cô so với Đại học thay đổi không ít, quá khứ
của anh chàng cô mặc quần jean áo thun năng động, trẻ trung. Bây giờ đã
là vợ Giám đốc, đương nhiên cách ăn mặc kín đáo, thanh nhã hơn.
Không phải Đại Kỷ không thấy, mà là anh để yên cho các nam nhân ngoài kia
nhìn ngắm vẻ đẹp của vợ anh, trong lòng dương dương tự đắc: “Đó là vợ
tôi a~ Bảo bối tôi nuông chiều biết bao nhiêu! Các hạ nhân như ngươi nên đứng ngoài song sắt (?) mà nhìn ngắm vẻ đẹp ngàn năm có 1 của bảo bối
đi a~” Như thể anh đang khoe mẽ, rằng mình đi trước tụi nam nhân ngoài
đây 1 bậc: Nuông chiều vợ!
Chuyện đó ai cũng làm được a~
Trợ lý Hoàng tay đuổi đám nam nhân không biết trời cao đất dày ngoài kia về chỗ làm, ôm tài liệu tiến vào phòng Giám đốc, nhìn thấy Giám đốc ngồi
sofa, còn Nhã Ái ngồi ghế trang trọng của Giám đốc, mồ hôi không khỏi
tuôn rơi.
Phu nhân Giám đốc à...nếu trước đây tôi có lỡ lầm gì
với cô, phiền cô vứt xó xỉnh nào đi! Làm ơn! Tôi không nhớ tôi có lỗi gì hết! Nếu cô nhớ có chuyện gì tôi làm không phải làm ơn rộng lòng tha
thứ a~
Nhưng khi thấy trợ lý Hoàng tiến vào, sắc mặt Nhã Ái thay
đổi. Cô vội đứng dậy, cúi người 90 độ, bảo: “Chào tiền bối! Lúc nãy thật sơ suất không chào tiền bối!”
...Teo...Trợ lý Hoàng nước mắt chảy ngược vào tim...
“Tiền bối?” Đại Kỷ đang xem sổ sách cũng phải dừng lại, nhướn mắt lạnh nhạt
nhìn trợ lý Hoàng, có vẻ không vui vẻ gì mấy. Trợ lý Hoàng cảm giác như
có hàng ngàn con kền kền ngồi uống nước xem phim đợi xác anh ở châu lục
nào đó a~
“Anh ấy là Hoàng Tố, là đàn anh của em hồi Đại học. Lúc nãy không nhìn rõ nên không nhớ! Lâu quá mới gặp tiền bối!” Hoàng Tố -
tức trợ lý Hoàng - chưa kịp nói gì, Nhã Ái đã mỉm cười vui vẻ bảo với
chồng mà không biết “tiền bối” kia đang khóc ròng.
“Sao trước đây anh chưa từng nghe?” Đôi mắt muốn xé xác trợ lý Hoàng đăm chiêu nhìn
anh...khiến mọi lỗ chân lông như nghẹt lại...Nếu bây giờ mà không cản
Nhã Ái lại, dám chắc xác cũng không còn, huống chi là chức trợ lý?
“Dạ thưa Giám đốc, tôi và Phu nhân quả thực có quen biết nhau qua forum
trường Đại học! Chỉ có 3 tháng hè thôi, lúc đó tôi nhờ Phu nhân kiếm cho tôi 1 mối tình vắt vai nên mới biết nhau ạ! Hoàn toàn không có gì hết
ạ! À, Giám đốc, đây là tài liệu...” Trợ lý Hoàng vui vẻ chuyển đề tài,
thấy sắc mặt Đại Kỷ dịu lại, anh vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
Thoát rồi! Hạnh phúc quá!!!
“Bảo bối, em lại đây.” Đại Kỷ giang 2 tay đợi Nhã Ái, ánh mắt nhìn cô, như thể đang ghen tuông bất hợp pháp.
Nhã Ái biết không nghe anh, kiểu gì tối nay cũng bị anh ăn vạ, đòi công bằng cho bằng được.
Trợ lý Hoàng cố tình cúi mặt xuống đất thật sâu, như thể muốn kết hôn với
mặt đất luôn. Anh biết ngẩng mặt lên sẽ là 1 sự kiện tàn khốc hủy diệt
con mắt người nhìn.
Giám đốc cưng chiều Phu nhân!!!
Cơ hội ngàn năm có 1 mà không dám nhìn, trợ lý Hoàng thật sự rất tiếc a~
“Bảo bối nghĩ xem, sau này sinh con ra rồi, có nên kiếm 1 người giữ trẻ
không?” Đại Kỷ thấy vợ òa vào lòng mình rồi, sung sướng cất giọng sủng
nịch, dụi mặt vào mái tóc Nhã Ái. Cô thấy anh đặt ra câu hỏi khá kỳ lạ
nhưng nghĩ 1 hồi lâu, mới nói: “Ừm...”
Chưa kịp nói hết câu thì trợ lý Hoàng gào lên phản bác: “Không! Tôi không kiêm vú em!!”
Nhã Ái bị cắt ngang ánh mắt nhìn trợ lý Hoàng, trong khi Đại Kỷ vui mừng
cười ha hả trong lòng, lão ta thấy trợ lý Hoàng tự chui đầu vào rọ, liền ôm Nhã Ái cười cười: “Tôi có nói cậu đâu? Hay là cậu nghi ngờ tôi vậy?
À, nhẩm chắc cậu thích con nít nên muốn làm phải không, được, cậu đậu
ứng cử. Dù sao người quen cũng đỡ hơn người lạ. Phải không tiền bối của
bảo bối?”
Rõ ràng Đại Kỷ đang đe dọa ngầm Hoàng Tố này a~
Trợ lý Hoàng gào khóc đập đá trong tim! Sao mày ngu vậy!! Tại sao lại ăn sáng thiếu muối vậy!!?
Nhã Ái ơi, cứu tôi!!! Tôi không muốn chăm sóc con nít!!! Oa oa oa!!!
“Vâng...” Trợ lý Hoàng bất lực lên tiếng, chợt Nhã Ái cắt ngang:
“Không được! Đại Kỷ, anh bắt chẹt người khác vừa phải thôi! Anh ấy phải lo
chuyện công ty phụ anh, bây giờ còn phải lo thêm con của chúng ta nữa!
Anh ấy sẽ chết mất!”
Trợ lý Hoàng hạnh phúc gào thét trong lòng!
Nhã Ái ơi, phải chăng kiếp trước anh đã phải lòng em mà không được đền
đáp nên bây giờ em đền đáp cho anh! Ôi Nhã Ái ơi, nếu bây giờ bảo anh
làm đầu sai cho em cũng được! Anh yêu em quá Nhã Ái ơi!! Quả là làm tiền bối của em là phúc 3 đời của anh!!!
Hoàng Tố không hay biết ánh mắt giết người không gớm tay của Đại Kỷ đã thấy được trong mắt anh chàng có gì.
“Bảo bối, em ngồi 1 chỗ chắc chán rồi đúng không? Hay là ra ngoài chơi 1
chút đi, cũng tốt cho con lắm đó!” Anh cười khì khì nhìn cô, ánh mắt
ngay đó trở nên trẻ con. Nhã Ái thấy vậy tưởng anh đã đồng ý, mới gật
đầu đi ra ngoài.
Sau khi thấy Nhã Ái khuất bóng, Đại Kỷ nhìn Hoàng Tố, nghiêm túc nói:
“Chiều hôm nay, anh chuyển công tác sang Thái Bình Dương làm việc cho tôi.”
Trợ lý Hoàng chưa vui được bao lâu đã thống khổ khóc thân mình sao mà nhọ
dữ dội! Có 1 ông sếp đã lạnh lùng độc tài thì thôi, còn yêu chiều vợ
nữa! Trời ơi! Muốn anh sống sao đây!!! Vả lại công ty đâu có chi nhánh ở Thái Bình Dương đâu chứ!!!
Phải nói Đại Kỷ không ghen thì thôi, chứ ghen vào rồi thì thật là 3 chấm...