Đại sảnh Cố gia sa hoa, khắp nơi đều mang đến cảm giác sang trọng, bàn tiệc đứng xếp dài, bày đủ mọi loại thức ăn, đồ uống, sàn nhà cao cấp phản chiếu lại ánh đèn khiến không khí càng thêm mĩ lệ.
Cố Thừa Nhi mặc dạ phục màu lam, nồng nhiệt đứng cạnh Cố lão gia chào đón khách. Không thể không thừa nhận Cố Thừa Nhi rất đẹp. Cô trẻ trung, tràn đầy sức sống, xinh đẹp tới kiềm diễm, xinh đẹp tới chói mắt người khác. Nhưng nói đi thì phải nói lại, cổ nhân có câu “hồng nhan bạc mệnh“. Cố Thừa Nhi cũng chẳng ngoại lệ. Mà cuộc đời đưa đẩy là cái kẻ làm cho mệnh cô bạc bây giờ lại đang rất thản nhiên bước tới cạnh cô cùng Cố lão ba.
Nghiêm Quân Dịch mặc tây phục sang trọng, cả người toả ra hơi thở quyền quý và xa cách. Nữ nhân bên cạnh hắn xinh đẹp tới bức người. Tuy rằng không thể nói nữ nhân này xinh đẹp hơn Cố Thừa Nhi nhưng nếu nói xấu hơn Cố Thừa Nhi thì quả thật là không công bằng. Hứa An Vy đẹp dịu dàng, thướt tha. Khắp người là hơi thở thanh khiết, mềm dịu. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, ngũ quan mềm mại. Thực khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ. Trái với Hứa An Vy, Cố Thừa Nhi đẹp một cách tươi tắn, tràn đầy năng lượng, mạnh mẽ kiêu sa. Nắm trong tay sợ sẽ bị chính cô làm đau, mà thả ra sợ rằng cô sẽ bỏ đi mất. Nếu nói Hứa An Vy là hơi men làm người ta mê đắm thì Cố Thừa Nhi là thuốc phiện khiến đối phương muốn bỏ không được, muốn giữ lại càng không xuôi.
Mấy vị thương nhân bên cạnh chỉ có thể tặc lưỡi tiếc nuối, hai mỹ nhân như vậy lại đều liên quan tới Nghiêm tổng.
Nghiêm Quân Dịch giữ đúng phép lịch sự cúi chào Cố lão gia. Cố lão gia xoa đầu con gái bên cạnh, hãnh diện nói với Nghiêm Quân Dịch:
- Tiểu Dịch, đây là cậu thực sự không có phước. Mau xem Tiểu Thừa lớn lên xinh đẹp thế nào.
- Cố thúc, vợ con cũng rất xinh đẹp.
Nghiêm Quân Dịch gặp người lớn thái độ có chút dịu hơn. Đặc biệt là lại Cố lão gia, Nghiêm Quân Dịch chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phận.
- Haha. Ta quên mất Tiểu Dịch có vợ rồi!.
Cố lão gia quả thật không quên. Chỉ là thói quen hả hê khi con gái mình không trở thành con dâu Nghiêm gia khiến ông không thể im lặng. Hơn nữa tiểu nha đầu kia có vẻ hoàn toàn không bằng con gái ông. Ông đương nhiên cảm thấy thành tựu.
Cố Thừa Nhi bên cạnh khoé miệng giật giật: “Ba!. Không cần PR con như vậy!. ==.”
Cố Thừa Hạo ở một góc híp mí khinh bỉ: “ Ông ngoại thật không có tiền đồ!.==.”
Khách nhân: “Cố lão gia lại bắt đầu rồi.==“.
Mọi người đều tản đi dự tiệc. Không ít người tới chào hỏi Nghiêm Quân Dịch. Dù gì hắn cũng là người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Đối với hắn kính nể một chút vẫn là hoàn toàn không thiệt. Hứa An Vy vốn không hiểu vấn đề kinh doanh, chỉ đành tới chỗ bàn tiệc lựa một chút đồ ăn, tìm không gian riêng cho mình. Cái không ngờ tới chính là lại gặp Cố Thừa Nhi ở đây.
Trong suy nghĩ của Cố Thừa Nhi, Hứa An Vy nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Hứa An Vy lớn lên trong một gia đình công nhân nghèo, suốt ngày vất vả cũng không đủ ăn, lại thêm người cha cờ bạc rượu chè suốt ngày. Ngày mẹ bệnh, Hứa An Vy phải bán thân vào quán bar, sau đó bị cưỡng bức, dẫn tới có thai Nghiêm Trúc Vy. Cố Thừa Nhi trước kia rất ham chơi, từng làm DJ trong quán bar rồi vô tình gặp Hứa An Vy. Hứa An Vy thiếu tiền, nhưng Cố Thừa Nhi không thiếu. Cố Thừa Nhi cứu Hứa An Vy ra khỏi quán bar, giúp cô trả nợ, có cuộc sống tốt hơn. Nhưng cái mà cả hai không ngờ tới chính là Nghiêm Quân Dịch lại nhất kiến chung tình với Hứa An Vy, yêu Hứa An Vy đến điên dại.
Cố Thừa Nhi chưa từng trách Hứa An Vy. Nhưng lương tâm Hứa An Vy cắn rứt rất nhiều. Cuộc sống hiện tại của Hứa An Vy quá mức sung sướng, nói cô quay về với trước kia, cô thực sự không muốn. Những ngày tháng ấy là những ngày tháng tăm tối nhất của Hứa An Vy. Hơn nữa bây giờ kêu cô buông Nghiêm Quân Dịch, con gái cô sẽ ra sao?. Hứa An Vy thừa nhận mình ích kỉ. Nhưng cô không thể để con gái cô phải chịu khổ.
Nhìn Cố Thừa Nhi, trong lòng Hứa An Vy vô thức lại nhớ đến kỉ niệm trước kia. Cô kìm nén cảm xúc, lại lần nữa thuyết phục bản thân mình, Cố Thừa Nhi có gia đình hạnh phúc, cuộc sống giàu sang, Cố Thừa Nhi mất đi Nghiêm Quân Hạo cũng không sao.
Cố Thừa Nhi khuôn mặt không biến sắc, mỉm cười hỏi Hứa An Vy:
- Đã lâu không gặp, Tiểu Vy.
Lương tâm Hứa An Vy một trận co rút. Lần cuối Cố Thừa Nhi gọi “Tiểu Vy” với cô chính là bảy năm trước, khi cô ấy tới cầu xin cô buông Nghiêm Quân Dịch, cũng là trước ngày cô ấy biến mất 1 ngày.
- Tiểu... Tiểu Thừa...
- Cậu hạnh phúc chứ?. - Cố Thừa Nhi hơi nghiêng đầu, che giấu đi nội tâm dao động của mình.
- Mình... Mình hạnh phúc.
- Vậy thì tốt.
- Ưm...
Cố Thừa Nhi không nói nữa, đem đĩa bánh ngọt bước đi, hướng thẳng tới hành lang, để lại một mình Hứa An Vy trơ trọi.
Hành lang gió lộng, một khoảng sân cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, hồ cá cũng được thắp sáng, khung cảnh gần gũi mà xa lạ khiến tâm tình Cố Thừa Nhi đã vắng lặng lại càng thêm cô đơn. Cô có chút không hiểu, Nghiêm Quân Dịch có thể hi sinh tất cả vì Hứa An Vy nhưng lại nhất định không nhìn đến cô một cái. Sau mọi chuyện, cô vẫn không hiểu được bản thân mình sai ở đâu. Hay là vốn dĩ từ khi bắt đầu là đã sai... Mọi chuyện dường như nhanh quá. Cố Thừa Nhi nhìn ra cây táo ở góc sân cỏ, trong tiềm thức lại hiện lên hình ảnh một đứa bé gái trèo lên cây, chăm chú ngắm nhìn chàng trai nọ ngồi dưới gốc cây đọc sách.
Cố Thừa Nhi khoé mắt sớm đã ẩm ướt lại bị giọng nói quen thuộc bên cạnh làm giật mình.
- Cố tiểu thư đêm nay lại có nhã hứng ngắm trăng sao?.
Nghiêm Quân Dịch đứng cạnh Cố Thừa Nhi. Nếu hắn không nhầm, cô là đang khóc??.
Cố Thừa Nhi phát hiện ra đối phương là Nghiêm Quân Dịch, thầm rủa một tiếng. “Cbn, không phải sau này đốt nhang muỗi cũng lên chứ. ==.“.
Thu hết mọi tâm tình một cách nhanh chóng, Cố Thừa Nhi cười một cách chói mắt:
- Không phải Nghiêm tiên sinh cũng đang ở đây sao?.
- Bao nhiêu năm rồi sao vẫn không thay đổi?.
Nghiêm Quân Dịch cũng lười cãi lộn cùng Cố Thừa Nhi, tiện miệng hỏi một câu. Không ngờ lại chính là vấn đề của nhiều năm trước họ từng tranh luận: Tại sao Cố Thừa Nhi cho dù lớn thế nào vẫn luôn thích ăn đồ ngọt?.
- Thay đổi rồi A Dịch sẽ yêu em sao?.
Một câu này của Cố Thừa Nhi khiến cả hai đều lâm vào trầm mặc. Tuy rằng hai người không hề có kết quả nhưng có những thứ đã trở thành thói quen, trở thành một phần kia ức. Tựa như câu trả lời kia của Cố Thừa Nhi vậy.
Nghiêm Quân Dịch tâm có chút giao động. Kí ức xa xôi không hẹn lại ùa về. Bảy năm qua, hắn tưởng chừng như kia ức với Cố Thừa Nhi đã được xoá sạch trong tâm hắn nhưng không ngờ giây phút này lại dễ dàng bị gợi lên. Phải chăng do ông hắn luôn nhắc tới Cố Thừa Nhi khiến hắn không thể quên?. Phải. Chắc chắn là vậy.
Cố Thừa Nhi cảm thấy mình nói sai, liền nói tránh sang chuyện khác.
- Nghiêm tiên sinh sao lại có thời gian ra đây vậy?.
Nghiêm Quân Dịch suy nghĩ một chút, cũng không muốn càng nói càng sai, liền hỏi vào vấn đề chính của mình:
- Cố Thừa Hạo là con trai tôi?.
- Ừ.
Đối với tâm tình chuẩn bị nhiều phương án của Nghiêm Quân Dịch, Cố Thừa Nhi chỉ gật đầu, tựa như tùy ý “ừ” một tiếng. Nghiêm Quân Dịch thừa nhận hắn không hài lòng với kiểu trả lời này của Cố Thừa Nhi. Tuy rằng không thể lí giải được, nhưng hắn quả thực không vui.
- Tại sao không chối?.
- Thằng bé là con anh. Có gì để chối?.-ngừng một chút, dường như thấy không an tâm, Cố Thừa Nhi lại bổ sung thêm- Anh yên tâm. Cố gia tự nuôi nó được. Sẽ không phiền đến Nghiêm gia, đặc biệt sẽ không phiền đến Nghiêm Quân Dịch anh.
Không khóc. Không nháo. Không đòi hỏi đổi phương phải chịu trách nhiệm. Quả thực đối với thái độ này của Cố Thừa Nhi, Nghiêm Quân Dịch hoàn toàn không quen, hơn nữa còn có cảm giác khó chịu vô hình lan khắp cơ thể.
- Thằng bé là con tôi.- ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói ra một câu như vậy.
- Phiền Nghiêm tiến sinh bớt chút thời gian nhớ xem anh giết con trai mình thế nào.
Cố Thừa Nhi nhàn nhạt nói ra một câu, sau đó xoay lưng bỏ đi, che giấu hốc mắt ẩm ướt của mình.
Từ lúc đó cho tới lúc kết thúc nữa tiệc, Cố Thừa Nhi cũng không có xuất hiện nữa.