Trời đêm yên tĩnh, Cố Thừa Nhi an tĩnh nắm bên cạnh Cố Thừa Hạo. Thằng bé ôm lấy cô, hơi thở hết sức đều đặn. Cố Thừa Nhi nhìn khuôn mặt non mềm của trai, không nhịn được đưa tay nhéo một cái. Cảm giác mềm mịn trên tay khiến cô yêu thích không thôi, xấu xa nhéo con trai thêm một cái. Tuy rằng lực đạo không lớn nhưng cũng đủ khiến thằng bé phải bày ra một bộ dạng bất mãn. Cố Thừa Nhi khẽ cười. Trong lòng có chút thắc mắc có phải khi Nghiêm Quân Dịch 7 tuổi cũng đáng yêu như vậy?. Khi cô sinh ra Nghiêm Quân Dịch đã 10 tuổi, cho dù cô là thần đồng cũng không biết được bộ dạng Nghiêm Quân Dịch 7 tuổi.
Cố Thừa Nhi hơi cựa người. Trong đầu suy nghĩ đến một vài chuyện đã qua. Dù gì thì vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái cô đã 25 tuổi. Vốn dĩ cũng chẳng còn trẻ con gì. Trước kia cô từng nghĩ, khi bản thân 25 tuổi, cô nhất định đã kết hôn cùng Nghiêm Quân Dịch, cùng hắn sinh một đứa nhỏ, sống cuộc sống hạnh phúc. Còn hiện tại, khi đã 25 tuổi, đứa nhỏ thì có nhưng đáng tiếc là lại chẳng có gia đình nào cả mà Nghiêm Quân Dịch cũng đã sớm trở thành chồng người khác. Âm thầm thở dài một tiếng, Cố Thừa Nhi vốn dĩ biết khi quay về đây, kí ức cũ sẽ được gợi lại, sẽ không ít đau buồn. Nhưng tâm tình hiện tại của cô lại có chút rối rắm cùng lộn xộn. Cô hiện tại vẫn chưa nghĩ ra sau khi Nghiêm Quân Dịch phát hiện Cố Thừa Hạo là con hắn sẽ đối cô trừng trị thế nào. Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn trong quá khứ, Cố Thừa Nhi không khỏi rùng mình. Đến mạng cô cùng con hắn còn muốn đoạt, nói gì đến những phương thức biến cuộc sống của cô và con thành địa ngục?.
-----
Cũng khi ấy, Nghiêm Quân Dịch vừa trở về lại nhận được chỉ thị của ông nội Nghiêm cùng ba Nghiêm từ người hầu. Hắn nhanh chóng đến thư phòng.
Trong thư phòng, ông nội Nghiêm ngồi trước bàn, trước mặt là một cây roi gai. Đủ biết nếu hôm nay hắn dám trái lệnh ông, cây roi gai kia sẽ không thương tiếc hôn lưng hắn tới máu thịt lẫn lộn. (இ﹏இ”。)
Giữa cái nguy hiểm gần kề, ba Nghiêm dùng chất giọng từ tốn nói con trai:
- Ngồi xuống đi!.
Nghiêm Quân Dịch không biết nên nói lại gì, im lặng ngồi xuống, lại nghe được giọng nói quen thuộc của ông nội Nghiêm:
- Tiểu Dịch. Chuyện của con cùng Tiểu Thừa trước giờ ta chưa từng có ép buộc con, kể cả việc xảy ra 7 năm trước cũng chưa từng có trách phạt con. Người trẻ các con suy nghĩ thế nào lão già ta không hiểu hết được. Nhưng hiện tại con trai Tiểu Thừa lại chính là con trai con. Nghiêm gia nhiều đời nghiêm minh, con hiện tại không thể chối bỏ trách nhiệm này.
Chưa đợi Nghiêm Quân Dịch hiểu hết những lời ông nội Nghiêm nói, ba Nghiêm đã vội vàng tiếp lời, dường như là sợ giây tiếp theo Nghiêm Quân Dịch sẽ nổi khùng:
- Tiểu Dịch này, con không còn bé nữa rồi. Ta biết mình không thể nói con phải làm thế này thế kia. Nhưng sự thật thì, tuy rằng Nghiêm gia chúng ta không chê trách gì Hứa An Vy cùng con cô ta, nhưng suy cho cùng đó cũng không phải con cháu Nghiêm gia. Nghiêm gia chúng ta không thể nuôi con cháu kẻ khác lại để con cháu mình lưu lạc bên ngoài. Hơn nữa, con cùng Tiểu Thừa đều là trong tầm mắt hai nhà Nghiêm - Cố lớn lên, Nghiêm gia không thể để Tiểu Thừa chịu oan ức. Mà Cố gia cũng không thể để Tiểu Thừa bị bất công. Con vẫn nên cho Tiểu Thừa một cái công bằng.
Nghiêm Quân Dịch nghe trưởng bối ở một bên khuyên giải, không hiểu sao cũng không thấy tức giận. Tùy tiện “vâng” một tiếng liền rời đi, để lại bậc trưởng bối ngơ ngác. Đừng nói đến ông nội và ba hắn không hiểu thái độ nhẹ nhàng của hắn. Ngay cả hắn còn không hiểu!.
Trở về phòng, khi đã yên vị trên giường, không hiểu sao mọi kí ức của hắn cùng Cố Thừa Nhi rất nhanh chóng ùa về một cách đầy đủ hơn bao giờ hết. Từ lúc hắn thấy Cố Thừa Nhi nằm trong nôi, rồi dần dần nhìn cô lớn lên, rồi từng bước nhận định được tình yêu sâu đậm cô dành cho hắn. Hết thảy hắn vẫn chưa nhận ra từ khi nào mình lại căm ghét Cô Thừa Nhi. Phải chăng là đêm mưa hơn 7 năm trước, hắn thấy Cố Thừa Nhi tát Hứa An Vy, sau đó lại phát hiện ra đêm đó Hứa An Vy bị cưỡng bức?. Hay là khi hắn thấy Khiên Du bị ông nội đuổi ra khỏi nhà vì Cố Thừa Nhi?. Cho dù là vậy, nhưng hắn rõ ràng biết được, bản thân mình hận cô tới mức muốn giết cô chính là khi cô mang thai, dùng cái thai ép hắn ở bên cô, mang cái thai tới gặp gia đình hắn, rồi lại tìm An Nhi khiến An Nhi xém chút xảy thai. Đã vậy còn lén đem thẻ căn cước của hắn đi đăng kí kết hôn. Bàn tay hắn nắm chặt, hận ý vô tình được buông lỏng mấy ngày bỗng chốc lại tăng.
“Phiền Nghiêm tiên sinh bớt chút thời gian suy nghĩ xem anh đã giết con mình thế nào“.....
Rất nhẹ nhàng, rất mỏng manh, câu nói của Cố Thừa Nhi vô tình thoáng qua tâm trí hắn.
Hắn đã giết con hắn như thế nào?.
Hắn đã đâm con hắn khi thằng bé còn chưa kịp cảm nhận tình cha. Hắn đã muốn thiêu chết con trai hắn.
Hắn đã làm thế với con hắn!!!!. Vậy mà hắn còn thời gian ở đây thương xót con kẻ khác???.
Nghiêm Quân Dịch trước giờ chưa từng suy nghĩ tới khía cạnh này. Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình là kẻ đạo đức giả, cũng tự nhiên cảm thấy khinh thường mình.
Hắn... Hối hận.
Nghĩ nghĩ một chút tới lời của ông nội Nghiêm cùng ba Nghiêm, rốt cuộc hận ý trong những năm qua cũng tiêu tốn đi không ít. Suy cho cùng, hắn cho dù hận Cố Thừa Nhi, Cố Thừa Hạo vẫn là con hắn. Hắn tuyệt nhiên không thể đem con gái kẻ khác làm trân bảo, lại đem con trai mình ném vào xã hội khó khăn. Tuy rằng Cố Thừa Hạo chọc hắn tức giận tới hoả khí xung thiên, nhưng rốt cuộc trên người thằng bé vẫn là chảy dòng máu của hắn. Hắn phải cho thằng bé những gì tốt nhất, đương nhiên cũng phải bù đắp lại những năm qua cho thằng bé.