Đại Chiến Mĩ Nhân Ngư

Chương 1: Chương 1




Nữ thần biển cả nói với cô gái "Nơi đây đã không còn an toàn nữa, con nên rời khỏi nơi này".

"Con không thể" Cô khẽ lắc đầu, đôi mắt xanh biếc ngước lên nhìn người

Lòng nữ thần đau nhói, bàn tay trắng ngần của người nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc mềm mại buông thõng của cô. Mái tóc trắng phập phồng trong làn nước, cơ thể cô run lên từng đợt, chiếc đuôi màu bạc không ngừng cựa quậy trên nền cát mềm mịn phía dưới.

Trong mắt nữ thần, công chúa mãi mãi chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, yếu ớt và mỏng manh, Nữ thần còn nhớ như in cái ngày cưú cô thoát khỏi đám cá mập đói khát, khi đó, gương mặt cô đã tái nhợt vì sợ hãi. Rồi từ đó đến nay, người đã dành tất cả tình thương của mình cho cô. Nhưng hiện tại, toàn bộ các gia tộc lại đang đấu tranh dữ dội, họ chém giết lẫn nhau, mục đích cuối cùng chính là muốn có được công chúa nhỏ.

Người nắm giữ cô, sẽ có một sức mạnh vô cùng lớn, có thể thống trị toàn bộ cả thế giới này.

Người thầm nghĩ, thì ra, sinh vật trên trái đất này đều máu lạnh đến vậy, họ có thể ra tay tước đoạt mạng sống của người khác chỉ vì mưu đồ cá nhân, tàn ác hơn, họ muốn biến cô trở thành một công cụ để thống trị cả thế giới.

"Chính ta cũng không thể bảo vệ con".

"Con đã lớn rồi, con có thể tự bảo vệ mình"

Nữ thần lắc đầu "Con không thể".

Công chúa ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt màu hồng chảy ra từ khóe mắt cô. khi cô nói, âm thanh phát ra nhẹ nhàng như làn gió thoảng mùa thu, mang đến cho người ta cảm giác buồn bã không nỡ buông tay.

"Con muốn dùng cả cuộc đời mình để ở bên cạnh chăm sóc cho người, nữ thần, xin người đừng đuổi còn đi mà"

Trái tim nữ thần như đang được ủ ấm, công chúa trước mặt bà cuối cùng đã trưởng thành, những lời nói đó, tuy không thật sâu sắc, nhưng lại khiến cho lòng người cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.

"Ta không cần con chăn sóc cho ta".

"Con biết người lo sợ điều gì, con không sợ hắn, cũng không sợ những gì hắn muốn có được. Con chắc chắn sẽ không để hắn được như ý nguyện".

"Ishi rất mạnh, với sức mạnh hiện giờ con có, không thể nào chống đối hắn được".

Trên gương mặt người hiện lên nụ cười đau khổ.

"Có những chuyện, con không thể hiểu được" Nữ thần nói với cô, sau đó người đến bên chiếc dương làm bằng vỏ ngọc trai, khẽ đọc thần chú, chiếc dương liền mở ra, bên trong phát ra một thứ ánh sáng làm người ta chói mắt, không ngừng tỏa ánh hào quang tuyệt đẹp. Người cầm viên ngọc thủy tinh đến bên cô, giọng người trùng xuống chứa đầy ưu tư.

"Nếu con thực sự coi ta là mẹ, vậy hãy ngoan ngoãn rời khỏi đây đi".

"Người, xin đừng bắt ép con".

"Đây chính là số mệnh của con".

Không để cô tiếp tục , nữ thần liền nói - "Trong cuộc sống này, không phải mọi việc đều thuận theo ý ta, chúng ta nên học cách chấp nhận và từ bỏ, biển cả là nơi con sinh ra và lớn lên, nhưng đến một lúc nào đó, nơi đây lại biến thành một địa ngục giam cầm. Ta muốn con được hạnh phúc, muốn con được sống những ngày tháng tự do và vui tươi, muốn con tránh xa những cuộc chiến đẫm máu tận sâu dưới lòng đại dương... tất cả đều là vì ta yêu thương con, nếu con thực coi ta là mẹ, vậy thì hãy rời khỏi đây, xem như đây là tâm nguyện cuối cùng của ta , được không ?".

Lời nói của nữ thần biển ca vang lên đầy da diết, công chúa nhỏ gục đầu vào lòng bà, cơ thể bé nhỏ run lên trong tiếng khóc mỗi lúc một lớn. Nữ thần biển cả là người mẹ thứ hai của cô, cô không dám chống đối lại những quyết định của bà, hơn thế nữa, cô không muốn đem rắc rối đến cho bà, khiến toàn thể đại dương ngập trong biển máu ác chiến, cuộc sống của cô tại nơi đây, có lẽ đã đến hồi kết thúc .

Cô nói với nữ thần biển cả - "Nếu đây đã là số mệnh của con, vậy con phải là người quyết định chứ không phải số mệnh quyết định con. Nữ thần, con chỉ muốn ở bên cạnh người, mãi mãi không xa rời".

"Con đang nắm trong tay mình sinh mạng của tất cả sinh vật, con đành lòng để họ bị hủy hoại trong tay con sao? Con không thể làm như vậy, ta đã dạy con sống phải khoan dung, độ lượng, chứ không dạy con sống ích kỉ".

Cô sững sờ nhìn người, không ngờ cái cố chấp đó của cô có thể hại chết hàng vạn sinh linh vô tội. Số mệnh ! Cô buộc phải làm theo hay sao ?

Công chúa quỳ xuống trước mặt người, hai lòng bàn tay chạm xuống nền cát mịn - "Từ giờ, để con gọi người là mẹ ?".

Nữ thần không nói gì, người gật đầu.

"Mẹ, con sẽ làm theo ý người, xin người đừng giận con".

Người không kìm được nỗi xúc động mà gục vào bờ vai nhỏ bé của cô, người ôm chặt lấy cô vào lòng. Tiếng khóc của nữ thần vang lên bên tai cô, mang trong đó là một tình yêu thương lớn lao hơn trời biển này - "Ta sao có thể giận con đây".

"Nếu con đi khỏi đây, sau này, liệu còn có thể gặp lại ?"

Nữ thần biển cả im lặng, người nâng chiếc cằm bé nhỏ của cô lên trước tầm mắt, đặt lên vầng trán cô một nụ hôn, gương mặt của cô rất xinh đẹp, từng đường nét đều ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng , giống như một viên ngọc hoàn mỹ không tì vết. Người đặt viên ngọc thủy tinh vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói.

"Ta sẽ luôn nhớ đến con, ở nơi đây, ta sẽ luôn cầu chúc cho con được hạnh phúc, công chúa của ta, con hãy nhớ kĩ những gì ta dặn, sau khi lên bờ, con phải nuốt lấy viên ngọc này, sau đó sống một cuộc sống thật tốt, tuyệt đối đừng quay trở lại nơi đây".

Tiếng nói của nữ thần, cứ như vậy mà ngày càng xa...

.....

Cô không biết đã bơi bao lâu, toàn thân thể đều mỏi rã rời, cuối cùng cô cũng đến được quần đảo Hawaii của Hoa Kỳ.

Cô nuốt lấy viên ngọc đẹp đẽ, cơ thể cô mệt mỏi nằm rạp trên mặt cát mềm mịn, màn đêm tối tăm bao trùm lấy cơ thể ướt át của cô. Công chúa ngất lịm đi, trong giấc mơ của mình, cô thấy nữ thần, bà mỉm cười nói với cô "Sống tốt".

Trên gương mặt cô vẽ lên nét cười tuyệt đẹp, trong chốc lát, cả cơ thể sáng rực trong không gian tối tăm, từng đợt sóng rữ rội trào đến bờ biển, nước biển mặn chát lùa đến đôi chân trắng ngần mềm mịn của cô. Chiếc đuôi màu bạc đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một đôi chân thon nhỏ xinh xắn, làn tóc dài trắng muốt che phủ từng đường nét kiều diễm trần trụi trên cơ thể cô. Một vẻ đẹp thiên sứ, hài hòa đến lạ thường, cô giống như một bức tranh cực phẩm vô giá, một tiểu mỹ nhân khiến lòng người rung động.

Ánh sáng đó lóe lên, một thứ phép màu tuyệt đẹp lấp lánh, ánh mắt của anh dõi đến phía cô gái nhỏ, hình ảnh vụt sáng ban nãy đã biến mất hoàn toàn, để lại một thân thể đang nằm rạp người trong bóng tối mịt mù. Càng lại gần, càng cảm thấy nhịp đập trong trái tim trở nên không đồng đều, anh mê muội ngắm nhìn dung nhan lờ mờ đó , vẻ đẹp này đúng là yêu nghiệt, từng đường nét trên cơ thể đều mềm mại quấn hút, lại mang chút gì đó rất đặc biệt, giống như thứ ánh sáng ban nãy chính là một lời nhắn gửi. Anh cởi chiếc áo sơ mi mặc vào cơ thể trần trụi của cô, bóng dáng hai người mất hút trong đêm tối, để lại những tiếng gầm rú phía xa , những đợt sóng dữ dội ồ ạt trở mình trên mặt biển như muốn nhấn chìm tất cả.

....

Những tia nắng ấm áp nhảy múa trên thềm cửa sổ, nhấn chìm mọi vật bằng sắc vàng nhạt lấp lánh của nó. Thứ ánh sáng này khiến cô khó chịu, đơn giản là vì, ánh sáng dưới đáy biển rất mờ nhạt, có màu xanh thẳm thuần khiết, nhưng ở nơi đây, lại là một thứ ánh sáng rất thật, rất chói lóa.

Công chúa nhỏ dụi mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng này, hài hòa chính là cách tốt nhất để tồn tại, dù thích hay không, bản thân cô cũng không thể trở về đại dương bao la được nữa.

Cô nhìn xung quanh, một căn phòng rộng lớn với tông nền màu trắng làm chủ đạo, nơi đây rất đẹp, nhưng không thể nhẵn nhụi và mềm mại như vỏ ốc trơn loáng của cô. Đó là một vỏ ốc khổng lồ, cô thường chui mình vào đó ngủ, chơi đùa với những chú sứa thúy tinh trong suốt, ngắm nhìn những rạn san hô với màu sắc sặc sỡ, bên trên là một vòm trời với vô vàn những chú cá đẹp đẽ, nơi đó đúng là thiên đường, một thiên đường rực rỡ dưới đáy biển. Nghĩ đến đây, nước mắt cô chợt tuôn rơi, nhưng tại sao nước mắt của cô lại có màu trắng ? Những nàng tiên cá đều có nước mắt màu hồng, cô bỗng nhớ lại điều gì đó, giơ chiếc đuôi của mình nên ngắm nghía, nhưng chiếc đuôi bạc xinh xắn của cô đã bị tách làm hai , biến thành một đôi chân trần nhỏ nhắn.

Thứ duy nhất không bị biến đổi chính là gương mặt và mái tóc dài trắng muốt của mình.

Cô muốn đứng dậy, nhưng lại không biết cách để giữ thăng bằng, cơ thể chao đảo ngã xuống nền đá lạnh lẽo.

Công chúa nhỏ đau đớn nằm trên nền đá, cái lạnh xâm chiếm lấy đôi chân của cô, cảm giác rất tê và buốt. Cô ngước gương mặt đẫm lệ lên nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy một bóng dáng ai đó bước vào. Cô ngây ngốc nhìn hắn, cảm nhận đầu tiên của cô chính là - Con người thật đẹp, hắn đẹp hơn cả Ishi nữa .

Ishi chính là thủ lĩnh của gia tộc lốc xoáy, là người đẹp trai và lạnh lùng nhất mà cô từng biết, nhưng từ khi biết được lời tiên tri đó, hắn thay đổi hoàn toàn cách đối xử với cô, thậm chí muốn trói chặt cô bên mình, xem cô là một bảo vật vô cùng quý giá. Nhưng bản thân hắn đâu biết rằng, cô ghét con người giả tạo của hắn đến nhường nào, hắn giả tạo và ích kỉ, thứ hắn muốn, đơn giản là quyền lực và sự thống trị, còn đối với tình yêu, trong lòng hắn tiệt nhiên không hề có. Nhiều khi cô muốn hỏi hắn - Có phải trái tim anh đã bị quỷ rữ ăn mất rồi phải không ?

Nếu bản thân cô có đủ dũng khí để nói ra, ắc hẳn hắn sẽ thẳng tay bóp chết cô rồi ném xác cho cá mập ăn thịt.

Cô hiện giờ đang làm con người, một con người thực thụ, nhưng cô vẫn thấy rất buồn, cô nhớ nữ thần biển cả, nhớ đại dương bao la, và cả những người bạn của mình. Nhưng hiện tại, cô không thể trở về nữa, có lẽ hiện giờ, tất cả đang náo động vì sự biến mất của cô, Ishi chắc chắn sẽ dùng sức mạnh tìm kiếm cô khắp nơi, thậm chí giết chết nữ thần. Nghĩ đến đây, công chúa nhỏ lại đau lòng , gương mặt xinh xắn đẫm lệ.

Cô nhìn con người phía trước, hắn cũng đang nhìn cô, hắn đẹp tựa một vị thần, nhưng tại sao ánh mắt hắn hiện giờ lại lạnh tanh đến vậy? Có phải cô đã làm gì sai không ? Thật đáng sợ...Con người này thật đáng sợ.

Một người khác mở cửa bước vào, anh đẩy hắn sang một bên, chạy đến đỡ cô lên giường. Từ giọng nói đến hành động đều rất dịu dàng, gương mặt anh ta thoạt nhìn giống một cô gái, vừa trắng lại vừa mịn.

"Cô bé này dễ thương quá" Người bên cạnh khẽ khen ngợi cô "Em tên gì?"

Cô rất muốn hỏi lại anh, nhưng lại không thể nói nổi, giọng nói của cô như bị dính chặt vào tận cuống họng.

Trước đây, nữ thần biển cả có nói "Sống dưới nước vẫn tốt hơn, tự do tự tại, bơi lội thỏa thích, nếu làm người, chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt".

Bây giờ thì cô đã hiểu cái giá đắt mà nữ thần biển cả nói.

"Cô ta bị câm rồi sao?" Con người lạnh như tảng băng kia cất tiếng nói, công chúa nhỏ run bần bật, ngay cả giọng nói của hắn cũng khiến người ta phải sợ hãi.

Người bên cạnh cô cũng cảm nhận thấy điều này, liền quay lại trừng mắt nhìn hắn, sau đó liền mỉm cười nói với cô "Nhất Luân, cậu đang dọa trẻ con bằng gương mặt đáng sợ đó sao ?".

"Đúng là phiền phức" Hắn hừ lạnh, liền xoay người bỏ đi.

"Anh tên là Khiết Du, còn tên em?".

"..."

"Thôi được, không nói cũng không sao".

...

Ishi nhìn vào cầu thủy tinh, gương mặt hắn biến sắc trầm trọng, sự tức giận trong lòng hắn dường như đã lên đến đỉnh điểm.

Mặt biển cũng giận dữ theo từng nhịp thở của hắn, sóng nước dập dềnh điên dại, cuộn tròn lại như muốn nghiền nát tất cả, khi lại êm ả dịu dàng như một đứa trẻ, khi lại nổi cơn thịnh nộ tạo thành một bức tường cao ngàn mét trên mặt biển... Đại dương chao đảo theo hắn, hắn hét lên một tiếng, một luồng nước phụt lên tận trời mây.

"Muốn chạy thoát khỏi ta, các người rốt cuộc đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Dù mơ cũng đừng nghĩ có thể, nàng có chạy đến chân trời góc bể, ta nhất định sẽ tìm ra nàng".

Nữ thần biển cả dùng toàn bộ sức lực của mình ngăn chặn hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ tàn sát sinh linh dưới biển, còn tàn phá cả đất liền, cơn đại hồng thủy không chừng sẽ nhấn chìm toàn bộ trái đất này.

Ishi cưỡi sóng đi trên mặt biển, tứ phía đều bị màn đêm đen kịt bao phủ, sấm chớp giật liên hồi, đợt sóng phía sau hắn không ngừng phun trào như núi lửa, ngày càng hung dữ. Một luồng sáng hiện lên trước mắt hắn.

"Ishi, ngươi mau dừng lại, nếu không đừng trách ta" - Nữ thần lấy thân mình che chở phía trước, bằng mọi giá cũng không thể để hắn tàn sát thêm.

Nhưng bản thân hắn lại hóa điên, hai tay dang hai bên, miệng lẩm bẩm thần chú, đột nhiên hai bên tỏa ra một bức tường cao ngàn mét, dội thẳng đến chỗ người. Cảm giác bị dồn ép vô cùng đau đớn, tựa như muốn nghiền nát tất cả. Nữ thần cố gắng thoát sự kìm hãm mà hắn tạo ra, người tạo ra một bức tường bao bọc xung quanh mình, chờ đến khi xoáy nước chìm xuống đáy biển, một luồng lực mạnh mẽ phá tan bức tường, hàng ngàn hàng vạn mũi tên lao ra từ bức tường của nữ thần tạo dựng.

Ishi không cảnh giác mà bị tên xuyên qua ngực, máu chảy xuống, nước biến liền đổi màu, cả mặt biển đen kịt bỗng chốc sáng rực một màu đỏ tươi. Hắn đưa tay cầm chặt lấy mũi tên , thẳng tay rút mạnh, một dòng máu phụt ra khỏi miệng. Trong lòng bàn tay hắn, mũi tên bị nghiền nát thành từng mảnh vụn li ti.

Trong nháy mắt, hắn biến mất khỏi tầm mắt người.

Bất chợt trên mặt biển cuồn cuộn xuất hiện một bức tường nước cao đến ngàn mét. Nữ thần không thể chống đỡ, người lao mình lên không trung. Lúc này, Ishi xuất hiện, hắn dùng kiếm thần đâm thẳng đến chỗ người, mũi kiếm nhọn khoét sâu vào trong cơ thể. Người đau đớn cắn chặt lấy môi mình, sức lực của người bị thanh kiếm này rút cạn.

"Ngươi, thật độc ác".

"Ha ha, là ngươi tự chuốc lấy phiền phức, nếu như ngươi không giúp nàng, thì đâu có phải bị như vậy".

...

Hắn tạo nên một dòng xoáy quấn chặt lấy nữ thần, sau đó nhấn chìm người xuống tận đáy đại dương, dùng thần chú khóa chặt cơ thể người vào một mỏm đá nhọn hoắt.

"Ishi, ngươi đừng tàn sát người vô tội, đừng vì quyền lực mà đánh mất nhân tính".

"Ta còn cần ngươi phải nhắc nhở sao? Ta chính là trời, cũng chính là đất, tại sao lại phải nghe ngươi nói. Chờ đến khi ta bắt được nàng, nhất định sẽ thống trị tất cả, biến loài người trở thành nô lệ của ta , các ngươi phải phục tùng ta, khiến nàng phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta...".

"Ngươi điên rồi".

Ngày này rốt cục đã đến, vạn vật không nhẽ lại đi đến con đường diệt vong ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.