Khoảng thời gian tiếp đó, cả thánh uyên thành sôi sục hẳn lên, hơn nữa
bắt đầu có thêm càng nhiều đội ngũ của các siêu cấp thể lực bắt đầu hội
tụ.
Thượng cổ thánh uyên chính là một trong những địa điểm quyết chiến giữa
đại thiên thế giới cùng ngoại vực tộc, có rất nhiều cường giả đỉnh phong ngã xuống ở đó, cho nên giá trị tiềm tàng của nó cũng khiến ngay cả đến những siêu cấp thế lực cũng sẽ động tâm.
Nếu không phải vì kiêng kỵ thời không phong bạo trong thượng cổ thánh
uyên, chỉ sợ đến những thiêu chí tôn trong các siêu cấp thế lực kia cũng sẽ không nhịn được mà xuất thủ, dù sao đối với cám dỗ từ tuyệt thế thần thông, đến cả thiên chí tôn cũng sẽ thèm muốn.
Bất quá cho dù thiên chí tôn không thể nào xuất thủ, nhưng các phe siêu
cấp thế lực vẫn phái ra đội ngũ rất mạnh mẽ, hiển nhiên muốn thử vận may có thể tìm được một vài cơ duyên truyền thừa trong thượng cổ thánh uyên hay không.
Cũng bởi lẽ đó, thánh uyên thành lúc này đã trở thành tâm điểm chú ý
trong mắt các siêu cấp thế lực, có thể nói thánh uyên thành hiện giờ là
náo nhiệt nhất suốt những năm qua.
Bất quá, trong lúc thành uyên thành đang hội tụ đông đảo các đội ngũ
hùng mạnh từ các siêu cấp thế lực, thì Mục Trần lại ẩn cư tu luyện, hoàn toàn chuyên tâm vào việc tìm hiểu cảm ngộ cùng kinh nghiệm về linh trận mà mẹ hắn để lại.
Bởi vì hắn cảm giác được, cách bước đột phá cảnh giới, chỉ còn gần trong gang tấc.
Thượng cổ thành uyên lúc này bị thời không phong bạo kinh khủng bao phủ, cho nên các đội ngũ siêu cấp thế lục đều đang đợi thời không phong bạo
suy yếu bớt, sau đó mới có thể nhờ thiên chí tôn ra tay, hộ tống bọn họ
tiến vào thượng cổ thánh uyên, cho nên hiện giờ, tất cả các đội ngũ đều
đang hội tụ tại thánh uyên thành, chờ đợi thời cơ.
Mà Mục Trần cũng tính toán trong khoảng thời gian này chính thức đột phá tới cảnh giới Cao cấp Linh Trận tông sư!
Bởi vì hắn biết, trong thượng cổ thánh uyên chắc chắc sẽ có tranh đấu
cực kỳ khốc liệt, để có thể thành công, hắn hy vọng có thể nâng cao thực lực bản thân đến mức mạnh nhất.
Thánh Uyên thánh, trong một toà lầu.
Một nam tử áo xanh lẳng lặng xếp bằng, một nén hương làm từ bích linh
trúc đốt lên, mùi thơm ngào ngạt, khiến cả căn phòng đều thơm ngát, mà
dưới sự bao phủ của mùi hương này, bất kỳ việc tu luyện nào cũng sẽ có
được hiệu quả gấp đôi.
Nam tử áo xanh tu luyện suốt một canh giờ, mới mở hai mắt ra, cười nhạt nói:
- Thế nào? Thiệp mời vẫn bị từ chối sao?
Sau lưng hắn, cố Sư Hoàng đứng dậy, mặt mũi âm trầm nói:
- Thiếu chủ, tên Mục Trần kia thật sự rất ngôn nghênh, hai lần ta tới
đưa Thiệp mời của Thiếu chủ, tiểu tử này đều trực tiếp cự tuyệt!
- Tên ngu xuẩn này, tưởng rằng bám chân thái linh cổ tộc thì muốn làm gì cũng được sao?
Nam tử áo xanh chính là vị Thiếu chủ Huyền La của Phù Đồ cổ tộc, hắn nghe vậy lắc đầu cười nói:
- Từ chối thì từ chối, vốn ta muốn chĩ cho hắn một con đường đi, không biết tại sao tội tử này lại chẳng chịu thức thời
Bất quá dù trên mặt hắn là nụ cười ấm áp, nhưng trong mắt Huyền La thiếu chủ này cũng tràn đầy lãnh quang.
- Hừ, tiểu tử này không biết điều, nếu chủ động đem phương pháp tu luyện Nhất Khí Hoá Tam Thanh giao cho thiếu chủ, Thiếu Chủ còn có thể giúp
hắn một tay, tránh cho đến lúc bị Phù Đồ cổ Tộc bắt đi, chịu đủ đau khổ.
Bên cạnh cố Sư Hoàng, Lương Tà Ngư cũng lên tiếng.
Huyền La cười cười, ánh mắt lãnh đạm nói:
- Không sao, nếu hắn không tự chủ động thì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, không trách ai được.
- Hiện giờ dù Xích Viêm lão tiên có thể bảo vệ hắn, nhưng khi nào tiến
vào Thượng cổ Thánh Uyên thì chim trong lồng, cá trong chậu như hắn còn
chạy được đi đâu?
Năm ngón tay thon dài của Huyền La nhẹ nhàng nắm lại, khoé môi nhếch lên vẻ hài hước, hiển nhiên cũng chẳng coi Mục Trần ra gì, chỉ là cần phải
để ý nhiều hơn, nếu không Mục Trần lại rơi vào tay Mặc Tâm trước.
Nếu để Mặc Tâm có được “Nhất Khí Hoá Tam Thanh” thì mới thật sự là uy hiếp với hắn.
- Bất quá lần này đi thượng cổ thánh uyên, chuyện trọng yếu nhất là tìm lại
Bát Bộ Phù Đồ”, còn Mục Trần này chỉ là món phụ mà thôi“. Huyền La hơi dừng lại một chút, nói:
- Trong khoảng thời gian này, thánh uyên thành sẽ hội tụ không ít đội
ngũ của các siêu cấp thế lực, ta cần có tất cả các tin tình báo từ các
đội ngũ kia
Tuy có tự tin tuyệt đối với bản thân, nhưng Huyền la cũng là người cẩn
thận, hắn cần biết trong những đội ngũ từ các siêu cấp thể lực kia, cỏ
tồn tại kẻ nào uy hiếp được hắn hay không
- Dạ!
Cố Sư Hoàng cùng lương tà ngư cung kính lên tiếng, thân hình vừa động liền biến mất tại chỗ.
Sau khi 2 người rời đi, trong căn phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại,
Huyền La khẽ búng đầu ngón tay, hắn khẽ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về một
hướng trong Thánh Uyên Thành, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc,cả căn phòng cũng trở nên băng hàn, ngay cả không khí cũng bắt đầu hoá thành băng sương.
- Thật là đồ ngu xuẩn không biết điều.
Con mắt huyền la hơi híp lại, trong mắt có sát ý băng hàn lướt qua.
- Đã như vậy thì phế ngươi đi rồi mang về tộc, lúc đó ta muốn xem xem,
mẫu thân của ngươi còn cỏ thể che chở cho ngươi được hay không!
Đối phó với tội tử, tự nhiên không cần lưu tình, đến lúc đó nếu Thanh
Diên Tịnh không nhịn được, tức giận xuất thủ, thì sẽ đánh vỡ ranh giới
cuối cùng trong tộc, đến lúc ấy, dù là Đại Trưởng lão chỉ sợ cũng chỉ có thể lấy sức mạnh của gia tộc, trừng trị Thanh Diên Tịnh.
Nếu có thể áp chế được Thanh Diên Tịnh, đến lúc đó với thủ đoạn cùng
danh vọng của Huyền La hắn, cũng sẽ đạt được sự ủng hộ của không ít
trưởng lão, khi ấy ngôi vị tộc trưởng còn không phải của hắn hay sao.
Cùng lúc đó, trong một toà nhà khác trong thánh uyên thành.
- Huyền La hai lần phái người đưa thiệp mời cho Mục Trần, đều bị cự tuyệt sao?
Trong sân, Thanh Huyên trưởng lão cau mày lại, nói:
- Tên Huyền La này, đến cuối cùng là có ý gì? Bằng tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không có ý tốt gì với Mục Trần.
- Ai biết được.
Thanh Linh nhún vai, đưa cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Trước kia Mục Trần nói chuyện rất có ngạo khí, không nghĩ tới biện pháp hắn đối phó với huyền la lại là trốn chui trốn lủi.
Thanh Huyên trưởng lão nhìn nàng một cái, lắc đầu nóiNgươi cũng đừng coi thường Mục Trần”
Thanh Linh có chút không phục nói:
- Ta cũng là thượng vị địa chí tôn, hắn nhiều lắm cũng chỉ như ta thôi, cũng đâu có gì hơn chứ
Thanh Huyên trưởng lão khẽ mỉm cười nói:
- Một kẻ tự dựa vào sức mình, ở bằng ấy tuổi đã tu luyện tới thượng vị
địa chí tôn, hơn nữa còn đạt được danh hiệu đại lục chi tử, càng quan
trọng hơn là hắn cũng có chút giao tình với Viêm Đế của Vô Tận Hoả Vực,
ngươi nói người có được thành tựu như vậy thật sự đơn giản sao?
Mỗi khi thanh huyên trưởng lão nói một câu, ánh mắt Thanh Linh liền trợn to hơn một phần, thậm chí Thanh Sương bên cạnh khuôn mặt luôn lạnh lùng như băng cũng trở nên ngưng trọng.
- Cái này là thật sao?
Thanh Sương mờ miệng nói.
Thanh Huyên trưởng lão gật đầu một cái, thở dài nói:
- Những ngày qua, ta dùng không ít tài nguyên mới có thể đổi được những
tin tình báo này, nói thật, đến cả ta cũng có chút giật mình.
Nói đến đây, trong mắt nàng hiện ra vẻ vui mừng, nói:
- Tên tiểu tử này, thật không hổ là con của Tiểu Tịnh, thiên phú như thế thật đúng là kinh tài tuyệt diễm, nếu từ nhỏ hắn ở trong phù đồ cổ tộc
chúng ta, chỉ sợ dù là Huyên La cũng không thể sánh bằng hắn
- Hắn lợi hại thế nào đi nữa, hiện giờ cũng chỉ là Thượng Vị Địa Chí Tôn mà thôi, gặp phải bọn Huyền La, Mặc Tâm vẫn sẽ chịu thiệt thòi.
Thanh Linh chu mỏ một cái, nói.
Thanh Huyên trưởng lão gật đầu lần nữa, đúng là dù nói thế nào, bảy giờ
nếu Mục Trần phải đối mặt với Huyền La, Mặc Tâm, chỉ sợ cũng rất khó
khăn
- Theo ta được biết, nửa tháng sau chính là thời cơ tốt nhất để tiến vào thượng cổ thánh uyên
Thanh Huyên trưởng lão nhìn về phía thanh sương, nói:
- Sau khi tiến vào, ngươi hãy cố hết sức bảo vệ Mục Trần một chút, đừng
để Huyền La, Mặc Tâm gây bất lợi với hắn, bất kể thế nào hắn cũng là con ruột của Tiểu Tịnh, hơn nữa, trong người hắn cũng chảy huyết mạch của
Thanh mạch chúng ta.
Thanh Sương nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
- Huyên di yên tâm, nếu hắn gặp phiền toái, bất kể thế nào ta sẽ không đứng nhìn đâu
Thánh uyên thành, trong lúc các đội ngũ siêu cấp thế lực đang chờ đợi, thì nửa tháng thời gian rốt cục từ từ trôi qua.
Khi một màn khó tin ánh bình minh xé tan tầng mây dầy đặc tới, chiếu rọi thánh uyên Thành, thì cả toà thành này đường như ngập tràn sức sống
kinh thiên.
Vù vù!
Từng đạo quang ảnh phóng lên cao, sau đó lập tức hoá thành lưu quang, trực tiếp hướng vào phía sâu trong Thánh Uyên Đại Lục.
Một vài cỗ linh lực cự kỳ mạnh mẽ cũng nổi lên, nhộn nhạo trong thiên
địa, hiển nhiên những thiên chí tôn từ các siêu cấp thế lực cũng bắt đầu động thủ.
Trong thời điểm này, tại một toà đình viện trong thánh uyên thành, Mục
Trần đã tĩnh toạ suốt nửa tháng nay cũng từ từ mở hai mắt.
trong con ngươi màu đen, lúc này như phản xạ ức vạn đạo ánh sáng, trông cực kỳ thâm thuý, tựa như tinh không.
Bàn tay thon dài của Mục Trần từ từ mở ra, linh lực ào ạt tụ đến, dường
như cỏ thể cảm giác được, lúc này cỏ vô số linh ấn đang sát nhập vào bốn phía hư không.
Cả phiến không gian này bắt đầu trở xích hồng nóng bỏng.
Cứ thế mấy phút đồng hồ sau, trong lòng bàn tay Mục Trần hiện ra một
mảnh không gian xích hồng, trong phiến không gian kia tựa như tràn đầy
dao động huỷ diệt, cực kỳ kinh khủng.
Mục Trần nhìn chằm chằm mảnh không gian xích hồng trong lòng bàn tay, trong mắt cũng hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
- Hô!
Trong miệng Mục Trần thở ra một làn khí nhẹ như trút được gánh nặng, khoé miệng của hắn cũng hiện lên một nụ cười vui mừng.
Bởi vì phiến không gian xích hồng này chính là một toà linh trận.
Một toà cao cấp tông sư linh trận, Viêm Hoàng Trận!
Rõ ràng, trải qua thời gian tĩnh tu tìm hiểu này, thành tựu linh trận
của Mục Trần rốt cục cũng đột phá, chân chính bước vào cảnh giới cao cấp tông sư!
Mục Trần đứng lên, hắn nhìn lên thánh uyên thành, khẽ mỉm cười:
- Huyền la, Mặc tâm.
Mục Trần vung tay áo bào lên, mảnh không gian xích hồng trong tay hắn
tiêu tán đi, mà thân ảnh của hắn cũng hơi xao động một chút liền biến
mất, chỉ còn lại một giọng nói khe khẽ quanh quẩn truyền ra:
- Bát bộ phù đồ kia, ta muốn có rồi!