Đại Chúa Tể

Chương 1298: Chương 1298: Tiến Vào Thượng Cổ Thánh Uyên




Vù!

Trong thiên địa tối mờ mịt, một đạo xích quang giống như thiên thạch vọt qua, thỉnh thoảng có lôi đình huỷ diệt đen ngòm như nộ mãng từ trên trời giáng xuống, nhưng mỗi khi lôi đình huỷ diệt cách xích quang kia tầm trăm trượng thì bị một luồng nhiệt độ đáng sợ đốt thành hư vô.

Mà khi tầm mắt xuyên qua xích quang thì lại phát hiện, xích quang này chính là một cái hồ lô đỏ, trên hồ lô có 4 người Mục Trần, lạc ly ngồi xếp bằng, mà ngồi phía đầu chính là xích viêm lão tiên.

- Ở sâu trong Thánh Uyên đại lục này, quả nhiên là hoàn cảnh khốc liệt.

Mục Trần ngẩng đầu, hắn nhìn lôi đình huỷ diệt bắn tứ phía trong thiên địa, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, ở nơi thế này, cho dù là thượng vị địa chí tôn, một khi bất cẩn cũng sẽ chật vật không chịu nổi.

Cũng may là chuyến này bọn họ còn có xích viêm lão tiên dẫn đường, nếu không, chỉ nguyên chạy từ Thánh Uyên thành đến bên ngoài thời không phong bạo chắc cũng phải mất mười mấy ngày.

- Đây chỉ là trò trẻ con mà thôi, hoàn cảnh bên trong thượng cổ Thánh Uyên còn ác liệt tàn khốc gấp mấy lần.

Nhìn thấy vẻ ngưng trọng trên mặt Mục Trần, xích viêm lão tiên cũng cười một tiếng, nói.

Mục Trần nghe vậy, khoé mắt nháy lên một cái, thượng cổ Thánh Uyên lại có thể hung hiểm đến mức đó sao?

- Trong thượng cổ Thánh Uyên có rất nhiều cường giả đỉnh phong bỏ mạng, bọn họ dù vẫn lạc, nhưng bởi vì linh lực bản thân quá mức cường đại, nên sau khi chết, linh lực không tiêu tán mà tạo nên các loại dị tượng.

Xích viêm lão tiên cười nói Cho nên, trong thượng cổ Thánh Uyên, những hoàn cảnh cùng dị tượng khốc liệt kia không chừng lại do một vị thiên chí tôn biến thành, sao lại không kinh khủng cho được?

Nghe tới đây, 4 người Mục Trần, Lạc Ly, Linh Khê, Long Tượng đều hít một hơi khí lạnh, từ thiên chí tôn vẫn lạc mà hoá thành dị tượng? Khó trách lúc trước Xích Viêm lão tiên nói nơi này chẳng qua chỉ là trò trẻ con...

- Trong thượng cổ Thánh Uyên, hoàn cảnh khốc liệt, các ngươi phải cẩn thận, ngoài cái đó cũng phải chú ý những đội ngũ khác một chút, theo lão phu biết, số lượng các đội ngũ đi thượng cổ Thánh Uyên lần này là đông nhất trong những năm qua, không chỉ có tất cả các siêu cấp thế lực tham gia, thậm chí ngay cả một vài tru ma sư đã nhiều năm lăn lộn trong Thánh Uyên đại lục cũng đã hợp thành đội ngũ, những người này đều là loại trải qua sát phạt, cũng không phải đèn cạn dầu.

Xích viêm lão tiên có chút trịnh trọng nhắc nhờ 4 người.

Mục Trần nghe vậy, ánh mắt cũng không nhịn được mà ngưng lại, những tên tru ma sư này cũng không phải loại hiền lành, đặc biệt là cao cấp tru ma sư, nhân vật như thế cũng không kém gì những thiếu chủ của Phù Đồ cổ tộc như huyền la, mặc tâm, có thể nói là kình địch.

Bất quá, muốn xuyên qua thời không phong bạo không phải là cần thiên chí tôn ra tay mới được sao? vì sao những tru ma sư này cũng làm được?

- Tru ma sự thuộc về đại thiên cung, chỉ cần có đủ tru ma điểm, tất nhiên cũng có thể mời được thiên chí tôn của đại thiên cung xuất thủ, hộ tống họ tiến vào thượng cổ Thánh Uyên

Dương như biết nghi ngờ trong lòng Mục Trần, xích viêm lão tiên cười giải thích.

-Tru ma điểm này đúng là thứ tốt

Mục Trần mỉm cười, không nghĩ tru ma điểm này thậm chí đến thiên chí tôn cũng mời được.

- Chỉ cần ngươi có đủ tru ma điểm, đừng nói là thiên chí tôn bình thường, cho dù là tru ma vương tần thiên cũng có thể mời được, hắc hắc, đây chính là một vị thánh phẩm thiên chí tôn đó...dĩ nhiên, phải có lý do phù hợp, dù sao tru ma vương cũng sẽ không giúp ngươi làm mấy chuyện vi phạm quy tắc đạo nghĩa.

Mục Trần cùng Lạc Ly, hai mặt nhìn nhau, cái này cũng thật khoa trương, phải biết thánh phẩm thiên chí tôn chính là tồn tại đỉnh cao nhất trên đại thiên thế giới, địa vị như thế thật quá siêu nhiên.

Như Viêm Đế, Võ Tổ, muốn gặp được cũng đã quá khó khăn, huống chi là nhờ họ giúp một tay? Như thế cần phải có mặt mũi cùng nhân tình lớn thế nào.

Mà trong đại thiên cung, thậm chí đến những tồn tại như thế cũng có thể mời được, xem ra đề lưu thông cái tru ma điềm kia, đại thiên cung cũng bỏ ra không ít công sức.

Trong lúc mọi người đang cảm thán, hồ lô đỏ không ngừng nhảy xuyên không gian, tốc độ như thế thật không cách nào tả nổi, khiến bọn Mục Trần khen thầm không thôi, thủ đoạn của thiên chí tôn đúng là người thường còn lâu mới hiểu được.

Dưới tốc độ cao nhất của Xích Viêm lão tiên, khoảng 1 canh giờ sau, bọn Mục Trần cảm giác được, dao động trong thiên địa dường như càng thêm dầy đặc.

Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy không gian trong phiến thiên địa này như có dấu hiệu vỡ nát ra, một cỗ áp bách cực đoan kinh khủng bao phủ lấy bọn hắn, khiến bọn hắn có chút thở không nổi.

Hơn nữa, không chỉ có bọn họ, ngay cả xích viêm lão tiên khuôn mặt cũng hiện vẻ ngưng trọng, bắt đầu giảm tốc độ xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng bọn Mục Trần chợt cảm thấy lành lạnh, bọn họ cũng hiểu, xem ra bọn hắn đã tới sâu trong Thánh Uyên đại lục rồi...

Đó chính là thời không phong bạo...

mà trong lúc ý nghĩ đó vừa lướt qua, thì giọng nói ngưng trọng của xích viêm lão tiên đột nhiên vang lên.

Tầm mắt của bọn họ chợt hướng về xa xôi phía trước, sau đỏ liền thấy, thiên địa nơi đó đã bể tan tành ra, ngân bạch phong bạo (gió lốc màu trắng bạc) cuồn cuộn trong thiên địa, nơi nó đi qua không một vật chất nào có thể tồn tại, tựa như một vùng hư hô.

Trước ngân bạch phong bạo khổng lồ không cách nào hình dung, đám người mục trần nhỏ bé tựa như bụi bặm, bọn họ có một cảm giác, nếu rơi vào trong đó thì chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ bị chôn vùi.

Đối với loại thiên tai kinh khủng này, cho dù là thiên chí tôn cũng tương đối kiêng kỵ.

Xích Viêm lão tiên thúc giục hồ lô đỏ dần dần dừng lại cách mấy vạn trượng trước thời không phong bạo khổng lồ, ở khoảng cách này, bọn Mục trần đã có thể thấy được, xích quang xung quanh hồ lô đã bắt đầu vặn vẹo.

Phải biết, cả quãng đường tới đây, bất kỳ lôi đình huỷ diệt thế nào đều không thể làm cho xích quang của hồ lô suy yếu, nhưng tới nơi đây, dù chỉ là đến gần thôi cũng làm hào quang của hồ lô bắt đầu vặn vẹo.

Như vậy có thể thấy được, thời không phong bạo chứa sức mạnh huỷ diêt bâc nào. 

- Thời điểm tốt nhất để tiền vào thời không phong bạo là một nén hương nữa

Xích viêm lão tiên nhìn thời không phong bạo cuồn cuộn, chậm rãi nói.

bọn mục trần đều gật đầu một cái, thân thể dần dần trở nên căng thẳng.

Trong lúc chờ đợi, Lạc Ly lại gần Mục Trần nói nhỏ:

- Sau khi tiến vào thượng cổ Thánh Uyên, đầu tiên chúng ta có thể liên lạc với Thanh Tuyền, nghe nói bọn họ biết một số tin tức, hình như là nơi một vị thiên chí tôn vẫn lạc.

Hả?

Mục Trần có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới nhóm ôn THanh Tuyền lại giỏi tình báo như vậy, còn chưa tiến vào thượng cổ Thánh Uyên đã nhắm được mục tiêu.

- Bất quá đây là tin tình báo của bọn họ, chúng ta lại đi tiếp cận, có lẽ cũng không thích hợp lắm

Bất quá hắn lại nhíu mày một cái nói.

Loại tin tức này cực kỳ trân quý, dù sao nếu có thể đi trước một bước không chừng có thể đạt được truyền thừa bảo bối, sao phải tìm nhiều người đến chia phần.

Lạc ly mỉm cười nói:

- Đây là do thanh tuyền nói, bởi vì tin tình báo này cũng không phải một mình họ biết, cho nên đến lúc đó rất có thể gặp đối thủ mạnh đến cạnh tranh, mà chúng ta thì lại là một đối tượng hợp tác tốt

Mục trần chợt hiểu ra, chợt trầm ngâm một lúc mới gật đầu, nếu thật sư như vậy bọn họ cũng có thể đi thử một chút, thuận tiện cũng có thể điều tra chút đầu mối liên quan đến “Bát Bộ Phù Đồ”

- Nếu nói vậy, lần này lại nợ nàng một cái nhản tình rồi,

Mục Trần cười cười, hiện giờ đã có đông đảo đội ngũ tiến vào thượng cổ Thánh Uyên, trong đó không ít nhóm nhìn qua có vẻ mạnh hơn bọn họ, vì thế nếu nhìn bề ngoài, đối tượng hợp tác tốt hơn bọn họ cũng không ít, ôn thanh tuyền làm như thế hiển nhiên là dựa trên quan hệ của 2 bên.

Lạc Ly khẽ cười một tiếng:

- Nói không chừng, tới sau cùng bọn họ mới biết được, lựa chọn lần này mới là chính xác nhất

Tuy nói trong đội ngũ bọn họ, mạnh nhất có vẻ là Linh Khê với thực lực cao cấp linh trận tông sư, có lẽ nhiều người cũng không để ý tới Mục Trần mới chỉ thượng vị địa chí tôn, nhưng Lạc Ly lại hiểu rất rõ, trong đội ngũ lần này sức chiến đấu của ai là mạnh nhất....

- Hắc, quả nhiên lần này có không ít người tới.

Lúc 2 người đang nói chuyện, Xích viêm lão tiên chợt mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn một phía xa xôi.

Bọn Mục Trần cũng nhìn theo hướng đó, bất quá lại không thấy bất cứ bóng người nào, nhưng dựa vào cảm giác linh lực bọn họ có thể nhận ra, ở nơi đó mơ hồ tản ra một cảm giác áp bách kinh khủng.

Dưới thời không phong bạo mà vẫn có thể tản ra uy áp kinh khủng này, trừ thiên chí tôn ra sợ rằng cũng không mấy ai làm được.

Mục Trần mơ hồ cảm ứng, chợt nhận ra không dưới mười mấy đạo uy áp kinh khủng, cho thấy số lượng thiên chí tôn mà hắn cảm ứng được phải vượt quá 2 bàn tay.

Điều này làm hắn nhịn không được cảm thán một tiếng, bình thường thiên chí tôn đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế mà ở đây lại xếp thành đoàn...Sức hấp dẫn của thượng cổ Thánh Uyên này cũng quá mạnh mẽ đi. 

Ầm!

Trong lúc Mục Trần đang cảm thán, chỉ thấy thời không phong bạo ở nơi xa đột nhiên phát ra tiếng sấm nổ, âm thanh đinh tai nhức óc chấn động cả thiên địa, thậm chỉ cả vùng đất đều đang run rẩy.

Tiếng nổ lớn truyền ra, thời không phong bạo vốn cuồn cuộn điên cuồng chợt chậm lại, trở nên dịu xuống một chút...

Thấy cảnh này, bọn Mục Trần cũng hiểu, thời cơ tốt nhất để tiến vào thượng cổ Thánh Uyên đã tới rồi!

- Đi!

Xích viêm lão tiên thấy vậy,ánh sáng loé lên mạnh mẽ trong mắt, hắn dẫm chân một cái, chợt một dòng sông đỏ như nham tương cuồn cuộn chảy ra từ miệng hồ lô.

- Nhớ, nếu muốn ra khỏi thượng cổ Thánh Uyên, hãy bóp vỡ ngọc phù ta cho các ngươi thì có thể truyền tống trở về Thánh Uyên đại lục!

4 người Lạc ly, mục trần gật đầu, nhún chân một cái bắn mạnh ra xa, được dòng sông nham tương kia bao phủ lấy.

Oành!

Dòng sông nham thạch như một con xích long gầm thét, chở 4 người Mục Trần xông vào thời không phong bạo, ánh sáng màu đỏ loé lên một cái, liền biến mất trong thời không phong bạo vô tận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.