Khi hắc phong bạo như bức màn che trời
biến mất, cả vùng đất sôi trào lên, vô số đội quân rầm rộ kéo vào Vẫn Lạc chiến
trường.
Đại quân Đại
La Thiên vực cũng
theo hiệu lệnh Mạn Đà La khởi
hành, như con cự long vạn trượng hướng tới khe nứt, tiến vào Vẫn Lạc chiến
trường.
Lúc mọi người tiến vào chiến trường,
ai nấy đều cảm thấy vẻ lạnh lẽo bao phủ, cực kỳ quái dị, linh lực hùng hậu của
cường giả Chí Tôn cũng không ngăn được nó, khiến cho đại quân nhiều chỗ hỗn loạn
một chút. Chư vương nhanh chóng trấn an, ổn định đội hình.
Mục Trần đi trước Cửu U vệ, sắc mặt
nghiêm trọng nhìn vùng đất tăm tối kia, linh lực dường như bị nhiễu rất nhiều
khi hiện diện ở đây, hàn khí kia lại như giòi trong xương quấn mãi không buông,
mặc dù không tạo thành tổn thương trực tiếp, nhưng lại khiến người ta khó an
lòng.
- Cẩn thận chút, Vẫn Lạc chiến
trường đã bao nhiêu
cường giả gục ngã, do vậy linh khí ở đây có ẩn chứ ý niệm tử vong của đám chết
toi kia, rất ư phiền phức, vô hình vô chất, nhưng đến khi nó đậm đặc ở một mức độ
sẽ xâm nhập vào cơ thể ăn mòn linh lực, làm cho chiến lực hao tổn. Cửu U nhắc nhở.
- Muốn giải quyết thứ này, nhất định
phải có năng lượng chí dương.
- Chí dương năng lượng?
Mục Trần thoáng giật mình, linh lực
của hắn luyện hóa Bất
Tử Hỏa và U Minh
Tâm Ma Lôi, hai loại năng lượng này về trình độ nào đó mà nói đúng là khắc tinh
của mấy năng lượng cổ quái kia. (LTC: lại chém thôi rồi, ngay cái tên "U
Minh" là cũng thấy "liệt dương" rồi, chứ đừng nói tới
"Tâm... Ma")
Nghĩ vậy, hắn liền vận dụng tử hỏa,
nhiệt độ bùng lên, cảm giác âm lãnh biết mất, thay vào đó là sự thoải mái vô
cùng.
- Không hổ là cấm địa a.
Mục Trần cảm thán, Vẫn Lạc chiến
trường quả xứng với
danh hiệu cấm địa Bắc giới, mới đặt chân vào đã gặp phiền phức lớn như vậy.
Hắn bắt đầu dò xét đánh giá Vẫn
Lạc chiến trường,
chỗ đại quân đáp xuống là một bình nguyên đỏ rực, mơ hồ như nơi đây đã từng nhuộm
đẫm máu tươi vô số chiến sĩ, những khe nứt rộng lớn như vết thương trên mặt đất
giao cắt nhau kéo dài.
Khó có thể tưởng tượng ngày xưa nơi này đã xảy ra trận
đại chiến kinh thiên đến thế nào.
- Đúng rồi, sao không thấy xương cốt
của tà tộc ngoại vực? Mục Trần mơ hồ nhìn thấy những chỗ xương
trắng ngẫu nhiên lộ ra trên đất, cảm giác như thiếu gì đó, rồi giật mình nhớ ra
hắn không thấy bất cứ khúc xương nào của đám người gọi là tà tộc ngoại vực.
Chuyện này rất không hợp lý, chiến
tranh khốc liệt như vậy không lẽ nào chỉ có thi cốt của người Đại Thiên thế giới. (LTC: có cái gì đó vô lý ở đây.... trên bộ xương có ghi chữ "Đại Thiên thế giới chi nhân" à?)
- Tà tộc rất quỷ dị, khi chúng chết,
cơ thể tan thành thi khí, cực kỳ nguy hiểm, khuếch tán ra sẽ làm ô nhiễm linh
khí, khiến cho người ta không thể nào hấp thu luyện hóa được.
Cửu U chỉ vào vùng đất: - Vẫn Lạc chiến trường này cũng từng bị ô nhiễm rất
nặng, sau khi đại chiến kết thúc, rất nhiều cường giả dùng những bản lĩnh đại
thần thông tẩy luyện, cũng phải qua vài ngàn năm mới khôi phục lại.
Ô nhiễm linh lực?
Mục Trần biến sắc, đôi mắt hoảng sợ
nghiêm trọng. Đại Thiên thế giới là mục tiêu hướng tới của vô số hạ vị diện
chính vì nồng độ linh lực cực cao, Tà tộc ngoại vực lại kinh khủng như vậy, thủ
đoạn thật độc ác, ý định muốn xóa bỏ căn nguyên tu luyện giả Đại Thiên thế giới.
Mục Trần đang tưởng tượng, nếu Đại Thiên thế giới mất đi phần lớn
những vùng đất có linh lực, thế thì sẽ nguy hiểm đến mức độ nào.
Không còn linh lực, Đại Thiên thế giới
sẽ không còn là đối thủ của Tà tộc ngoại vực, lúc đó toàn thế giới sẽ bị thống
trị, cường giả thế giới cũng mất sạch năng lực, mặc tình cho người ta chém giết.
- Tà tộc ngoại vực thật sự là
độc ác. Mục Trần lầm bầm. Khó trách tu luyện
giả Đại Thiên thế giới đều xem Tà tộc ngoại vực là kẻ địch, thời viễn cổ hoàn toàn xóa bỏ ân oán
riêng tư, liên thủ chống lại Tà tộc ngoại vực.
- Đại chiến viễn cổ tuy rằng cuối
cùng chúng ta thắng, nhưng theo những quyển sách cổ có trong tộc ta, thật ra cũng
không tính là thắng. Cửu U thở dài.
- Không tính thắng? Mục Trần trợn mắt.
- Đại Thiên thế giới hiện tại so với
viễn cổ chỉ còn lại một nửa. Cửu U trầm tư.
Mục Trần càng trợn mắt dữ hơn, hoảng
sợ vô cùng, gian nan nói: - Còn một nửa kia...
- Bị Tà tộc ngoại vực chiếm cứ, dù năm
xưa đã đánh lui được xâm lược, nhưng Đại Thiên thế giới tổn thất thảm trọng, không còn đủ
lực lượng thu hồi những vùng đất mất đi, chỉ đành thủ vệ những đại lục còn lại. Cửu U nói.
Mục Trần trầm tư, khó giấu chấn động
trong lòng. Tà tộc ngoại vực
có vẻ như không có hành động gì hay xuất hiện ở bất cứ đâu, nhưng luôn là tảng đá
lớn trong lòng mọi cường giả Đại
Thiên thế giới, chặn ngang họng.
- Ngươi cũng chớ lo quá, dù rằng thời
xa xưa Đại
Thiên thế giới mất đi vô số cường giả, nhưng ngày nay vẫn là nơi quần hùng tụ hội,
không thiếu những bá chủ trấn giữ một phương. Những đại nhân vật như Võ Tổ phụ
thân của Lâm Tĩnh, Viêm Đế của Vô Tận Hỏa Vực, Thủ Mộ giả huyền thoại của Vạn
Mộ Địa,
rồi còn Thanh Sam Kiếm Thánh của Kiếm vực này nọ...
Cửu U mỉm cười: - Những đại nhân vật đó nếu trở ngược về
thời viễn cổ cũng là cường giả đỉnh cao nhất, không coi thường được. Nếu Tà tộc
ngoại vực có rục rịch
gì, họ chắc chắn không ngồi yên.
Mục Trần gật gù, những cái tên hiển
hách tuôn ra từ cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn của Cửu U làm cho hắn cảm thấy hưng
phấn vô cùng, con đường
cường giả, cũng đến thế mà thôi.
Mong rằng một ngày kia chính hắn cũng
sẽ đứng trên đỉnh Đại
Thiên thế giới, khi đó hắn sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì ngăn trước mặt mình.
Mục Trần bình tĩnh lại, cấp độ kia
chính là mục đích truy cầu, là lòng tin sẽ đạt được, nhưng cái cần nhất chính
là thời gian.
Hiện tại hắn cần phải nắm lấy mọi cơ
hội để biến bản thân cường ngạnh hơn nữa!
Bình nguyên đỏ thẫm, cao tầng Đại La Thiên vực tập hợp trên một
ngọn đồi, Mạn Đà La
đứng trên cao nhất, dáng vẻ cô bé nhỏ nhắn lanh lợi nhưng lại toát ra uy áp khiến
cường giả mạnh mẽ như Tam Hoàng cũng phải cúi đầu cung kính.
- Chúng ta đã tiến vào Vẫn Lạc chiến
trường, ta có thể đủ cảm giác được, vô số quân đội khác cũng đã
tràn vào, Vẫn Lạc chiến trường
đã thật sự là chiến trường như tên gọi rồi. Mạn Đà La nhàn nhạt cất tiếng.
- Tiếp theo chúng ta tiến hành như kế
hoạch, ta và Tam Hoàng đi
thám tra phương vị bí tàng Địa Chí Tôn, việc tranh đoạt Vẫn Lạc
nguyên đan sẽ dựa
vào các ngươi.
Mạn Đà La nhìn mọi người sâu lắng: - Hi vọng các ngươi sẽ không để ta thất vọng.
- Chúng tôi tất dốc hết toàn lực! Chư vương nghiêm nghị nói.
Mạn Đà La gật đầu, nàng vung tay lên, lập tức
có những tia sáng bay tới chư
vương.
Mục Trần chụp lấy, thì thấy đó là một
tấm thẻ ngọc, trên đó vẽ một bức địa đồ giản lược, nhìn qua bên cạnh thì thấy địa
đồ mỗi người nhận được đều khác nhau.
- Bản đồ trong tay các ngươi là những
tòa di tích khác nhau, đó là số thông tin ít ỏi mà chúng ta nắm được, những
thông tin nhiều hơn các ngươi phải tự đi tìm rồi.
- Dạ! Chư vương gật đầu đáp.
Mạn Đà La không nói nhiều nữa, quét mắt
nhìn chư vương, dừng lại Mục Trần một chút, khẽ gật đầu ý bảo hắn phải cẩn trọng
lo cho mình.
Mạn Đà La hành động kín đáo, không để vương
giả khác nhận ra, dù sao lúc này cũng không nên tỏ ra phân biệt đối xử rõ ràng
quá.
- Mọi người đã rõ, vậy mau xuất quân
đi nha. Mạn Đà La hít một hơi uy nghiêm nói.
Chư vương gật đầu, nhanh trở về vị trí quân đội
chính mình đang chờ đợi. Những tiếng quân lệnh truyền ra, đại quân rục rịch
chia nhau hướng về những phương khác nhau, ùn ùn kéo đi.
Mục Trần và Cửu U không tách nhau
ra, vì nếu tách ra thì cũng có nghĩa là Cửu U vệ phải chia quân, chuyện đó chẳng
tốt chút nào. Dù sao đơn thương độc
mã ở Vẫn Lạc chiến trường
khó có khả năng gì tốt.
Hai người đi cùng nhau, phất tay dẫn
bầy đàn Cửu U vệ ùn ùn kéo đi, thanh thế thật là đồ sộ. (LTC: Có mấy ngàn quân, chưa đủ nhét
kẽ răng mà đồ với chả sộ)
Từng cánh quân di chuyển quy mô đại
quân mênh mông nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Mạn Đà La đứng trên đồi nhỏ quan sát, tay siết
chặt.
Đại Thú Liệp chiến, cuối cùng đã
triệt để mở màn.