"Ầm ầm!"
Hai cỗ
linh lực hùng hồn bùng nổ trên không trung, mạnh mẽ nghênh ngang đối
kháng với nhau, những âm thanh trầm thấp vang vọng không ngừng, không
khí căng cứng như bị dồn nén lại.
Vô số
người chăm chăm quan sát, nín thở trừng mắt nhìn về đỉnh Bách Linh sơn,
không khí căng thẳng dồn nén như bong bóng, chỉ cần một cú chích sẽ nổ
tung tức khắc.
Im lặng bao trùm, đột nhiên lại có cuồng phong thổi tới, núi rừng lay động, cấp tốc lướt ngang giữa hai người rồi cuốn đi xa.
Chính
ngay lúc cuồng phong tan mất, Mục Trần và Dương Hoằng bốn mắt lóe sáng,
lắc mình cùng lúc bắn ra, hai cỗ linh lực một đen một xanh dữ dội như
hồng thủy tràn bờ thét gào trên không, trùng kích vào nhau.
"Uỳnh!"
Sấm vang
chớp giật, linh lực trùng kích tạo thành cuồng phong bão tố đánh phá tứ
tung, đại thụ chọc trời bị đánh bật gốc, sau đó nhanh chóng bị áp lực
chấn tan nát thành mảnh vụn.
Công kích hoàn toàn so đấu mức độ mạnh mẽ của linh lực, không hề có chiêu thức xảo diệu.
Đối chiến kiểu này Dương Hoằng hoàn toàn chiếm thượng phong. Dù gì hắn cũng là
cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, còn Mục Trần lại chỉ có Thần Phách
cảnh hậu kỳ, hẳn nhiên không thể bì kịp.
Ngay lập tức linh lực hắc ám của hắn rõ ràng bị lấn át.
- Mục Trần, trắng mắt ra chưa? Đây chính là chênh lệch giữa ta và ngươi!
Dương
Hoằng tiếp tục thúc đẩy linh lực màu xanh trong cơ thể, đồng thời dẫn
động thêm linh khí thiên địa cộng hưởng vào, áo quần lất phất, ngạo nghễ cười nói.
- Ta không cần phí thời gian với ngươi, giải quyết nhanh gọn để ta còn phải đi đoạt linh kì!
Dương Hoằng nắm chặt bàn tay, linh lực màu xanh dũng mãnh tuôn ra, hóa thành lốc xoáy khổng lồ trăm trượng bao vây lấy Mục Trần.
Chính giữa lốc xoáy xanh thẳm lại có một luồng hắc ám, chẳng qua so sánh sự hùng hậu thì có vẻ yếu ớt mỏng manh hơn nhiều.
"Ào ào ào!"
Dương
Hoằng nhìn Mục Trần trong lốc xoáy kia, tay hắn siết lại, gió xoáy gào
lên dữ dội, tốc độ xoay tròn tăng cao, một lực ép cường hãn tác động lên luồng hắc ám đó.
Hắn phải nghiền nát Mục Trần!
Hắn muốn chà đạp sự tự tôn của ngôi sao sáng trong Linh Lộ từng khiến hắn e sợ!
Hắn muốn cho tên kia biết, Dương Hoằng mới xứng đáng là ngôi sao trên trời, khiến cho vạn người ngưỡng mộ!
"Rầm!"
Lốc xoáy xanh thẳm hội tụ sát khí lạnh băng của Dương Hoằng, lực phá hoại kinh người đánh phá liên tục cỗ linh lực hắc ám.
Chỉ va
chạm trong chốc lát, linh lực hắc ám dễ dàng sụp đổ. Đối diện công kích
toàn lực của cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, thực lực Thần Phách
cảnh hậu kỳ của Mục Trần hiển nhiên khó sống được lâu.
Khán giả
bên ngoài cũng than thầm, không ngờ tân sinh Mục Trần lại nhanh chóng bị đánh bại như thế, xem ra đã kỳ vọng quá nhiều vào hắn. Nhưng có thể
bằng thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ mà xông đến tận đây, hắn cũng đã
rất xuất sắc.
Lý Huyền Thông vẫn hờ hững nhìn cỗ linh lực hắc ám đang dần bị phá hủy, mày hơi cau lại. Tên kia không lẽ yếu đến thế?
- Hử?
Bất chợt
Lý Huyền Thông giật mình, tập trung nhìn lại, linh lực hắc ám đang từng
bước bị hủy lại đột ngột lấp lánh, hắc ám đang ngưng tụ lại, mơ hồ hình
thành một tòa tháp.
Hắc tháp
sừng sững hiên ngang giữa lốc xoáy xanh thẳm, dường như nghe đâu đó có
tiếng chuông ngân vang ra, thân tháp tràn ngập hào quang, mặc sức cho
lốc xoáy tàn phá trùng kích ra sao cũng không hề sứt mẻ.
Dương
Hoằng cũng biến sắc, rồi trở lại lạnh băng nguy hiểm. Hắn vung tay huy
động, lốc xoáy càng quay nhanh hơn nữa, lực nén càng thêm cường thịnh đủ sức nghiền nát một ngọn núi theo công kích của lốc xoáy liên tiếp bắn
lên hắc tháp vừa thành hình.
"U u u."
Hắc tháp đột ngột vang lên những tiếng động lạ, rồi từng vòng tròn đen kịt nhưng một cái lỗ tối đen từ hắc tháp chui ra.
Cái lỗ
đen đó rất kỳ lạ, không biết nó ẩn chứa sức mạnh gì, nhưng mỗi khi lốc
xoáy xanh thẳm hình thành một đợt công kích quét tới, nó đều lặng lẽ hóa giải đi hết.
- Không ngờ vậy mà cũng chống đỡ được...
Vài người kinh ngạc thốt lên. Vốn nghĩ Mục Trần sắp thua, thình lình lại giở ra bản lĩnh độc đáo.
Dưới chân núi, Diệp Khinh Linh, Chu Linh cũng đang quan sát biến cố trên cao. Họ
biết rõ Dương Hoằng này còn mạnh hơn cả Mạch Luân hôm nọ, cường hãn hơn
rất nhiều. Chẳng biết thành bại hôm nay sẽ ra sao?
Dương Hoằng cười gằn nhìn hắc tháp:
- Ta không tin ngươi có thể dựa vào thứ này mà chống đỡ được ta! Phá Thiên Linh Kích!
Dương Hoằng ngưng tụ linh lực thành một quang kích, dao động mạnh mẽ như đâm phá thiên không.
- Đi!
Dương
Hoằng vung tay ném ra, quang kích bắn đi cực tốc, lóe lên liền biến mất
tăm, đến khi có người nhìn thấy lại được thì nó đã đến sát hắc tháp mờ
ảo.
"Ù ù."
Lỗ đen bồng bềnh định ngăn cản, nhưng quang kích vẫn cắt ngang xông vào, mạnh mẽ đâm vào hắc tháp.
"Bùm!"
Khí lãng kinh người bùng nổ, hắc tháp nhanh chóng xuất hiện vết rạn nứt, rồi hoàn toàn bổ tan tác.
Dương
Hoằng thấy hắc tháp đã bị công phá, nhếch mép cười khẩy, bất quá hắn đắc ý chưa lâu thì nghe thấy tiếng vù vù dồn dập, chỗ hắc tháp nổ tan tành
đột nhiên có luồng kim quang lóe ra, một kim xỉ luân to lớn xuyên phá
không gian lao tới Dương Hoằng.
- Cút!
Dương Hoằng nheo mắt, tung quyền trực tiếp đánh tan kim xỉ luân, khiến nó nháy mắt vỡ nát.
"Grào!"
Nhưng
ngay lúc đó, lại có tiếng rồng gầm voi hú vang lên, ám kim quang chiếu
sáng lập lòe, một rồng một voi đạp không bay tới, rồi dung hòa vào nhau, hóa thành long tượng kim bàn, áp xuống đè lên đầu Dương Hoằng.
- Linh trận?
Dương
Hoằng lúc này đã nhận ra dao động linh lực kỳ lạ kia, lại thấy một quang trận ẩn hiện trong không trung, ánh mắt cũng ngưng trọng. Thì ra Mục
Trần lại còn là Linh Trận sư, linh trận hắn vừa bố trí ra, uy lực có thể sánh với linh trận cấp 3.
- Tên này chẳng lẽ còn là một gã Linh Trận sư cấp 3 sao chứ?
Dương Hoằng kinh nghi bất định. Linh Trận sư cấp 3, chiến lực đã có thể so sánh với thực lực Dung Thiên cảnh.
- Mặc kệ ngươi còn ẩn giấu bản lĩnh gì, ta cũng sẽ dẫm nát ngươi dưới chân!
Dương
Hoằng càng thêm ác liệt, linh lực màu xanh cuồn cuộn tuôn ra, bàn tay
hắn đã hóa thành một màu xanh bóng như ngọc, trong suốt mơ hồ nhìn thấy
mạch máu li ti.
- Phá Thiên Linh Ngọc Thủ!
Dương Hoằng vung bàn tay như ngọc bích đập lên long tượng kim bàn đang từ trên cao áp xuống.
"Ầm!"
Hai tuyệt kỹ đối chiến, mảng không gian bị đánh bật đi toàn bộ không khí, hình
thành một khoảng chân không. Áo quần Dương Hoằng tung bay phất phới, khí thế kinh người như chiến thần hàng lâm, bàn tay ngọc bích đánh ra hơn
mười chưởng ấn lên kim bàn, sức mạnh cuồng bạo khiến nó liên tiếp bị
đánh lui.
- Phá!
Dương
Hoằng rướn người tới trước, thêm một chưởng cuồng mãnh, tiếng đứt gãy
thanh thúy liền vang lên, long tượng kim bàn bị vỗ nát bét, hóa thành
những đốm sáng kim quang lấp lánh đầy trời rồi dần dần tiêu tán.
Dương
Hoằng lăng không đứng đó, ánh mắt băng hàn tập trung vào Mục Trần xa xa, linh lực trong tay vẫn cuồng mãnh như gió lốc thét gào.
Mục Trần
hờ hững nhìn Dương Hoằng đại triển thần uy, hắn liên tiếp thi triển hai
linh trận đều bị đối phương dễ dàng phá vỡ. Dung Thiên cảnh trung kỳ,
thực lực đúng là bất phàm.
Bất quá. . . mấy cái linh trận vừa nãy cũng chỉ là linh trận cấp 2, muốn đả thương Dương Hoằng, chừng đó là không thể.
Do vậy. . .
Mục Trần
chậm rãi nhắm mắt lại, trong tay áo liên tiếp xuất hiện lúc nhúc linh
ấn, dung nhập vào không gian sau lưng hắn, ở đó đang dần chuyển thành đỏ rực nóng cháy, một quang trận rực lửa nhanh chóng thành hình, dao động
nóng ran cuồng bạo bồng bềnh lan tỏa trong không trung.
- Đó là. . .
Đám khán giả ngưng trọng nhìn quang trận rực lửa vừa xuất hiện.
- Là linh trận cấp 3!
- Mục Trần này còn là Linh Trận sư, đã vậy lại là Linh Trận sư cấp 3!
- Thì ra là thế, Linh Trận sư cấp 3 đã có thể chống lại Dung Thiên cảnh, khó trách hắn không sợ Dương Hoằng chút nào.
- Nhưng sao tốc độ bày trận của hắn lại nhanh nhứ thế?
Đám đông
nghìn nghịt vang lên những tiếng bàn tán xôn xao. Trên không trung cao
ngất kia, vị trưởng lão Chúc Thiên cũng tỏ ra thú vị, hứng chí.
- Tiểu tử này còn tu luyện linh trận, hơn nữa trạng thái này. . . là trạng thái Tâm Trận sơ cấp ư?