Nhìn đến Niếp Thiến, Lạc Ly mỉm cười.
Đột nhiên hắn duỗi tay ra, chính là bắt lấy bàn tay trắng nõn của Niếp Thiến, nói: “Thời gian này ngươi ổn cả chứ?
Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện.
Niếp Thiến hơi hơi vùng vẫy nhưng cũng không giãy ra nữa, sắc mặt ửng hồng, hơi cúi đầu đi theo Lạc Ly.
Hai người bước chậm trên đường lớn.
Cũng không nói chuyện gì, chỉ bước chậm, rất thoải mái.
Đi rồi một hồi, Niếp Thiến nhẹ giọng nói: “Lạc Ly ca, phía trước không xa, có một Phỉ Thúy lâu, đó là sản nghiệp của Đạo tông ta!”
Lạc Ly gật đầu, hai người đi thẳng đến Phỉ Thúy lâu đó.
Tửu lâu này cổ kính sang trọng, phong cách cổ xưa đơn giản, thông thể làm từ gỗ đàn hương, phong cách kiến trúc lầu các trùng điệp, cao đến mười trượng, tổng cộng sáu tầng.
Đại sảnh tầng đầu tiên, tiếng người ồn ào, đều là tiên nhân ở cảnh giới hư tiên, bọn họ không có nhiều tiên thạch, tầng đầu tiên hoa tiêu thấp nhất, đồ ăn thức uống rất rẻ, cho nên ở đây uống rượu.
Thức ăn rượu ngon này đều tích chữa tiên khí vật, tiên nhân ăn vào, chậm rãi phân giải tu luyện, có thể bằng tiềm tu mười tháng, cho nên tiên nhân phần lớn đều thích đến tửu lâu như vậy uống rượu một hồi.
Ở trong tửu lâu cổ kính này, cùng ba, năm bằng hữu chén tạc chén thù, tha hồ sướng ẩm, nói chuyện phiếm bốc phét, có thể nói là việc làm khiến cả thể xác và tinh thần đều tự tại.
Lạc Ly cùng Niếp Thiến bước chậm lên lầu, hắn vừa bước vào trong lầu, lập tức có người bước ra đón tiếp, bước trên một tấm thảm, tự động bay lên lầu.
Bọn họ đi thẳng tới một nhã gian trên tầng năm, Niếp Thiến bắt đầu chọn đồ ăn.
Bạch hổ nướng than, bắt được thần thú bạch hổ, hàng ngày cho ăn tiên tài đặc chế, đem dược lực phát tán khắp người hổ, sau đó bạch hổ có thai, sinh ra hổ con, đem hổ này quay, dùng dầu hắc long bôi lên, quay bằng gỗ đàn hương, lại thêm mười tám đạo linh dược, hương vị thơm ngon, tuyệt đối là cực phẩm.
Huyền vũ nướng than hồng, bắt thần thú Huyền Vũ, ngày này cho ăn tiên tài đặc chế, tỉ mỉ điều chế, sau đó cắt ra rồi đem nướng.
Thanh đôn thanh long...
Mặc dù Niếp Thiến sắc mặt bình tĩnh, giống như bé nhỏ không đáng kể, nhưng mà Lạc Ly có thể thấy được, rượu và thức ăn này, tuyệt đối là thượng thừa của tửu lâu này, rượu và thức ăn thượng hạng.
Mỹ thực nhanh chóng đưa lên, Lạc Ly ăn mấy miếng.
Rượu và thức ăn này thực sự không tệ, hương vị thơm ngon, mỗi món đồ ăn đều khéo léo tinh tế, rất có nghiên cứu, hơn nữa có thể làm cho người ăn hưởng thụ, thanh long này sau khi ăn, còn có hương vị mật nước, đặc biệt ngon ngọt, bạch hổ này chứa linh lực vô tận, khiến người ta hồi vị vô cùng.
Trong quá trình này, có vũ nữ đến, một người rót rượu cho Lạc Ly, mười hai người biểu diễn ca múa, trong hư không kia bay lượn nhảy múa, thỉnh thoảng mày váy bay bay, vũ tư phiêu phiêu.
Lạc Ly vừa ăn vừa nói: “Đồ ăn này sao lại tà môn như vậy?”
Niếp Thiến nói: “Phỉ Thúy lâu này của chúng ta, bên ngoài là Thực Thần tông, môn này thấy thức ăn nhập đạo thành tiên.
Thi hào trong môn, thần khả chưng, tiên khả chử, phật khả đôn, ma khả thiêu!
Bọn họ không gì không ăn, quá biến thái, nhưng mà mĩ thực bọn họ làm ra ngoài Thực Ma Tông có thể chống lại, còn lại tuyệt đối chư giới đệ nhất.”
Lạc Ly nói: “Ta nói mà, thần thú Thanh long bạch hổ cũng ăn sạch! Đây có phải là loại hai không? Nếu là thần thú chính tông thì quá quý giá rồi!”
Niếp Thiến mỉm cười, nói: “Không phải, Lạc Ly ca, trên thực phổ kia nói cái gì thì chính là cái đó.
Mặc dù thần thú quý hiếm, nhưng mà tiên giới vô số, thần thú vẫn không quý hiếm đến độ tuyệt chủng.
Chỗ chúng ta đây là hắc thị duy nhất của tiên giới, cho nên có thần thú này làm nguyên liệu nấu ăn cũng là bình thường, chỉ cần ngươi có tiên thạch, chính là đầu thiên tiên cũng có thể mua được”.
Đừng thấy Niếp Thiến nói nhẹ nhàng, nhưng mà Lạc Ly có thể thông qua động tác cẩn thận của đầu bếp bưng đồ ăn lên là thấy được, rượu và thức ăn này tuyệt đối không rẻ.
Niếp Thiến vì Lạc Ly, toàn bộ tất cả, đều bỏ được.
Trong lòng Lạc Ly có một cảm giác cảm động.
Hai người bắt đầu hàn huyên, đều kể chuyện của mình sau khi phi thăng.
Niếp Thiến phi thăng tiên giới, Đạo tông ở Trung thiên chủ thế giới gần như diệt môn, tiểu môn tiểu phái, nhưng mà ở tiên giới, lại là tiên giới trung môn, thực lực rất mạnh, nàng phi thăng rồi, được tông môn ủng hộ, rất nhanh đã là đăng tiên.
Sau đó một đường tu hành, tấn thăng Huyền tiên, kết quả tấn thăng quá nhanh, trong đại hội Vô Song đã gặp sai lầm.
Nhưng mà Niếp Thiến cũng không để ý, nàng vốn không có năng lực chiến đấu gì, đại hội Vô song có tham gia cũng là vô nghĩa.
Bởi vì không có hứng thú với nó nên nàng không biết đại hội Vô Song đã xảy ra cái gì, vì thế mà không có chút tin tức gì về Lạc Ly.
Nhưng mà, nàng biết dựa vào tính cách của Lạc Ly, sau khi phi thăng, tuyệt đối sẽ từng bước lên cao, hắn chắc chắn sẽ đến hắc thị này.
Cho nên Niếp Thiến luôn luôn tu luyện trong hắc thị, cuối cùng hôm nay cũng đợi được Lạc Ly.
Từng chén tiên tửu, dốc cạn mà xuống, một hơi mà tận.
Trong giọng nói nhẹ nhàng, dung mạo hồng nhan, sự mê người quá rõ ràng.
Nhiều năm trước đồng sinh cộng tử, ân ái tình cừu trong quá khứ thỉnh thoảng nổi lên trong lòng!
Rượu không say mà người tự say!
Đột nhiên, Lạc Ly buông chén rượu, nhẹ nhàng hôn lên trán Niếp Thiến!
Tất cả đều ở trong yên lặng!
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ!
Ngày hôm sau, sáng sớm, Lạc Ly tỉnh lại.
Nhìn Niếp Thiến còn ngủ say trong động phủ, không khỏi mỉm cười, khẽ đắp lại chăn cho nàng, nhẹ nhàng đi trong động phủ này.
Đây là tiên phủ của Niếp Thiến, lớn chừng nghìn trượng, cẩm tú phồn hoa, quả nhiên Đạo tông ở hắc thị này, thế lực rất cường đại, tiên phủ này chính là bằng chứng.
Đêm qua phong cuồng, Niếp Thiến cần rất lâu có thể hồi phục, rảnh rỗi không có việc gì, Lạc Ly lấy kì thạch chín màu ra, bắt đầu quan sát.
Sư phụ nói kì thạch này rất có giá trị, vô cùng có giá trị, để mình tế luyện Nguyên Thủy Băng tháp…
Sư phụ nói, Lạc Ly sẽ làm.
Hắn chậm rãi vận chuyển Nguyên Thủy Băng Tháp, nhất thời ở trong động phủ này, bốn phía xung quanh Lạc Ly dường như tất cả đều hỗn loạn, không có trật tự, thiên địa bất minh.
Nhưng mà chỉ là trong phạm vi mười trượng xung quanh Lạc Ly, ngoài đó ra, tất cả bình thường.
Bên cạnh Lạc Ly hà quang vạn đạo, thụy thải thiên điều, phía sau Lạc Ly, dường như một cự phiên xuất hiện, tán phát ra uy nghiêm vô tận, uy nghiêm này, dường như muốn đem hỗn độn hủy diệt, đem thiên địa trọng khai.
Sau đó một tiếng nổ vang, cự phiên kia biến mất, trong mơ hồ, xuất hiện một hắc động, trong hắc động, kì thạch kia không ngừng lóe ra biến hóa.
Kì thạch này quả nhiên bất phàm, cho dù là Nguyên Thủy Băng Tháp luyện hóa nó, nó cũng không vỡ không nát.
Không lâu Niếp Thiến đứng dậy, đi tới phía sau Lạc Ly, lẳng lặng bầu bạn với Lạc Ly, nhìn Lạc Ly luyện hóa kì thạch.