Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 70: Chương 70: Bất ngờ trong buổi đấu giá




Trong thế tục, vàng tự nhiên là thứ đẹp nhất tốt nhất, đáng giá nhất, nhưng Bảo Thụ Cư giao thiệp với người tu đạo, tự nhiên đã quen với phong cách của tu hành giới.

Tiền bạc thường thấy nhất trong tu hành giới không phải là vàng bạc, mà là tinh thạch so với vàng bạc càng thêm trân quý, hiếm thấy.

Tỉnh Cửu biết tinh thạch, lại chưa từng tiếp xúc, bởi vì tinh thạch đối với người tu hành Vô Chương cảnh trở xuống hữu dụng, hơn nữa từ hiệu quả mà nói xa xa không bằng đan dược mà ngày thường hắn vẫn dùng.

Về phần Triệu Tịch Nguyệt, nàng từ lúc ra đời đã có đan dược do Thanh Sơn cung cấp cuồn cuộn không dứt, cũng không quan tâm đến loại chuyện này, nhìn Tỉnh Cửu hỏi: “Ngươi có sao?”

Tỉnh Cửu lắc đầu.

Vị quản sự kia thần thái vẫn duy trì mỉm cười, chẳng qua ánh mắt càng thêm lãnh đạm.

Tỉnh Cửu từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược đặt lên trên bàn.

Viên đan dược này màu đỏ sậm, nhìn không đặc biệt cho lắm, cần thận ngửi, có một loại mùi tương tự lá ngải cứu.

Vị quản sự kia làm việc ở Bảo Thụ Cư, tự nhiên kiến thức rộng rãi, hơi ngây ra, đợi xác nhận thứ này là gì, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Không còn kịp đóng hộp, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tìm ra hai cái chén trà, đem viên đan dược màu đỏ sậm đặt vào, lại dùng giấy bọc quanh vài lần cho chắc chắn.

Cho đến khi làm xong những chuyện này, ánh mắt của hắn mới hơi buông lỏng chút ít.

Triệu Tịch Nguyệt vẻ mặt hơi kinh ngạc, viên đan dược kia hẳn là huyền thảo đan, không phải do Thanh Sơn Tông Thích Việt phong sản xuất, mà là xuất từ Trung Châu Tuyên Hoá sơn.

Vị quản sự kia nhìn Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, trở nên cung kính rất nhiều.

Bất kể là quái nhân từ nơi nào đến, bất kể Triêu Nam thành có truy nã các ngươi hay không, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một viên huyền thảo đan, vậy đã có tư cách nhận được sự tôn kính của Bảo Thụ Cư.

Quản sự tự mình dẫn hai người bọn họ tới ngoài một cái nhã gian trên lầu bảy, thấp giọng dặn dò mấy câu chú ý về quy củ đấu giá, âm thầm lặng lẽ rời đi.

Cái nhã gian này ở Bảo Thụ Cư cũng là gian phòng vô cùng tốt, tu hành tông phái bình thường nếu như không phải là nhân vật cấp bậc trưởng lão tới, tuyệt đối sẽ không được an bài ở chỗ này.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt không biết những điều này, đẩy cửa đi vào, sử dụng kiếm thức lan tỏa ra bốn phía, xác nhận không có khí tức của trận pháp, cũng không có người theo dõi, mới cởi vải xám xuống.

Trong gian phòng cảnh trí trang nhã chưa nói tới xa hoa, nhưng tuyệt đối tinh sảo, trên bàn đặt một bình trà, vẫn tỏa hơi nóng, nghĩ đến là thời điểm bọn hắn rời lầu một mới vừa pha, bên cạnh bình trà mấy loại hoa quả cùng đồ ăn vặt, khăn nóng khăn lạnh đều đủ, hai khối mộc bài lẳng lặng đặt tại hai bên.

Từ chi tiết mà nói, Bảo Thụ Cư quả thật không tệ.

Nhưng Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đều không vừa ý, bởi vì nhã gian là huyền tự ất hào phòng.

Phải biết rằng đêm qua bọn họ ở khách sạn Thương Châu ở thiên tự giáp hào phòng.

“Tại sao chúng ta lại muốn tới nơi này?” Tỉnh Cửu hỏi.

Triệu Tịch Nguyệt dĩ nhiên không phải vì tránh né quân phòng vệ Triêu Nam thành truy tung mới trốn vào nơi này.

Nàng nói: “Người chủ sự của Bảo Thụ Cư hiện tại, là cháu trai Lôi Phá Vân.”

Thì ra chỗ dựa sau lưng nơi này là Bích Hồ phong.

Tỉnh Cửu nói: “Sau đó?”

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm ngươi đây biết rõ còn cố hỏi ư?

“Bích Hồ phong thiếu mất hai cây lôi hồn mộc, Lôi Phá Vân tẩu hỏa nhập ma mà chết, những chuyện này khẳng định có liên quan tới việc sư thúc tổ phi thăng.”

Nàng nói: “Người đã chết, giống nhau sẽ có đầu mối lưu lại, một mình Lôi Phá Vân khẳng định không dám có ý đồ xấu đối với sư thúc tổ, tất nhiên là bị chút ít đại ma đầu ngoài Thanh Sơn dụ dỗ, Bảo Thụ Cư là một trong các con đường Thanh Sơn cùng ngoại giới trao đổi, người chủ sự vừa là cháu trai của hắn, ta cảm thấy nơi này hẳn là có vấn đề.”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm ma đầu chưa chắc đã là ma đầu, ngoài núi có khi còn là trong núi.

Lại hỏi: “Tại sao chúng ta không trực tiếp tìm người chủ sự?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bởi vì hắn sẽ không nói, thậm chí thấy chúng ta sẽ tự sát, cho nên chúng ta chỉ có thể quan sát, nhìn xem có thể tìm được chút ít dấu vết hay không.”

Tỉnh Cửu cảm thấy rất phiền toái.

Hắn thật sự cảm thấy chuyện này không có gì đáng để tra xét cả.

Ở sơn thôn hắn thôi diễn tính toán suốt một năm, rất nhiều chuyện đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chỉ là không có chứng cớ mà thôi.

Mà loại chuyện này không có chứng cớ gì, chỉ có người.

Lôi Phá Vân chẳng qua là cảnh giới trì trệ không tiến, muốn dựa vào thanh kiếm kia khôi phục lực lượng, do đó bị người kia thuyết phục.

Nếu muốn hỏi, không bằng trực tiếp hỏi người kia. Tựa như đêm hè, hắn đi Bích Hồ phong hỏi bạch quỷ.

Vấn đề là làm thế nào mới có thể tìm được người kia? Cũng không thể đi ăn quán lẩu khắp thiên hạ được.

Nhưng Tỉnh Cửu tin tưởng, chỉ cần đối phương phát hiện mình còn sống, như vậy nhất định sẽ tìm đến mình.

Đến lúc đó, hắn có thể trực tiếp hỏi tại sao đối phương phải làm như vậy.

Chẳng qua không biết ngày đó khi nào sẽ đến.

Ngày mai, hay là phải vô số năm nữa?

...

...

Người tu hành bình thường ban đêm sẽ minh tưởng, cho nên buổi đấu giá của Bảo Thụ Cư đều cử hành vào ban ngày, chẳng qua là nơi này không có cửa sổ, nhìn giống như ban đêm vậy. Quản sự chủ trì đấu giá đứng ở lầu một, thanh âm thông qua truyền âm trận pháp chính xác truyền tới mỗi gian phòng, hình ảnh vật phẩm đấu giá cũng sẽ thông qua hư kình đồng thời hiện ra ở mỗi gian phòng.

Khách nhân lần đầu tiên tới Bảo Thụ Cư khó tránh khỏi có chút giật mình, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt lại không có bất cứ hứng thú gì, bất quá bọn hắn chưa từng tham gia buổi đấu giá, đối với những thứ sẽ xuất hiện có chút ngạc nhiên, nhưng khi bọn hắn phát hiện vật phẩm đấu giá chỉ là một chút sơn tinh, đan dược rất bình thường, lại càng cảm thấy chán ngán vô cùng.

Nguyện ý bỏ trọng kim mua những thứ này, hẳn là chút ít phú thương hoặc là quan viên bình thường, đối với người tu đạo mà nói bình thường không có gì lạ, đối với bọn họ mà nói lại là tiên dược kéo dài tuổi thọ.

Đấu giá tiến hành vòng thứ bảy, Bảo Thụ Cư rốt cục trở nên náo nhiệt, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vẫn không có chút quan tâm nào.

Vật phẩm vòng đấu giá này là một hộp định thần băng phiến.

Định thần băng phiến sinh từ bắc quận, số lượng không nhiều, hơn nữa phần lớn cũng bị Trấn Bắc quân cùng Phong Đao Giáo đối địch khống chế, có thể đưa vào tu hành giới số lượng rất ít.

Thời điểm các khách nhân chuẩn bị bắt đầu đấu giá, một đạo thanh âm già nua mà ôn hòa vang lên.

“Chư vị đồng đạo, chúng ta là y tăng đến từ Mặc Khâu, hôm nay mạo muội muốn nhờ một chuyện...”

Không ai ngờ tới sẽ ở một buổi đấu giá bình thường không có gì lạ như vậy thấy được Quả Thành Tự cao tăng.

Trong lầu dồn dập vang lên thanh âm mở cửa sổ, sau đó truyền đến vô số thanh âm thỉnh an vấn an.

Triệu Tịch Nguyệt có chút bất ngờ, đi tới phía trước cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu hai vị tăng nhân một già một trẻ đang đứng, tăng y rất cũ kỹ, giặt sạch sẽ, không giống rất nhiều người tu đạo tự nhiên toát ra trần ý, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ an ổn, đáng giá tín nhiệm.

Một lát sau, mọi người tham gia buổi đấu giá mới biết được, hai vị Quả Thành Tự y tăng này là nhận lời mời của Thanh Sơn Tông, lúc trước để đối phó đầu đại yêu trong Trọc Thủy, hôm nay đại yêu đã đền tội, Thanh Sơn tiên sư cũng trở về, nhưng chút ít dân chúng bị quỷ mục lăng kinh nhiếp hồn phách còn không chữa trị hoàn toàn.

Định thần băng phiến chính là một vị trân dược cần có để trị liệu cho dân chúng.

Quả Thành Tự tăng nhân mở miệng cầu trợ cũng là hành động bất đắc dĩ, bởi vì trên đời đều biết, bọn họ... Rất nghèo.

Rất nhiều đạo thanh âm phía sau tiếp trước vang lên.

“Cao tăng xin yên tâm, Huyền Thiên Tông ta tuyệt không tham dự đấu giá vật này.”

“Không sai, Tử Hạo Môn cũng hưởng ứng đề nghị này.”

Vị quản sự bán đấu giá, giơ hai tay lên, ý bảo các khách nhân bình tĩnh chớ vội, sau đó nhìn về vị lão tăng kia, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cao tăng đại đức, Bảo Thụ Cư ta có thể nào khoanh tay đứng nhìn, chủ đồ vật cùng ông chủ mới vừa truyền lời, phần định thần băng phiến này sẽ để Bảo Thụ Cư ta tặng cho Quả Thành Tự.”

Nghe được như thế, trong lầu vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợi.

Bỗng nhiên có một đạo thanh âm âm lãnh cùng không khí hoàn toàn trái ngược vang lên.

“Nếu là bán đấu giá, sẽ phải nói quy củ, ta còn không ra giá, ngươi đã bán ra ngoài, Bảo Thụ Cư còn có muốn chiêu bài của mình nữa hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.