Triêu Nam thành còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, vô số làn khói bếp lượn lờ bay lên, có thể suy đoán được nếu ban ngày, tòa thành thị này sẽ phồn hoa cùng náo nhiệt đến cỡ nào.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt sóng vai đứng bên bờ, nón lá cũng đã bỏ đi.
Lúc trước thời điểm đi đường bọn họ mới phát hiện, bởi vì đi quá nhanh, gió cũng không nhỏ, nón lá rất dễ dàng bị thổi đi.
Lúc này bọn họ dùng hai mảnh vải màu xám che kín diện mạo, nhìn có chút giống các y tang Quả Thành Tự khổ tu nơi Bắc Địa.
Nước Trọc Thủy quả thật rất đục, thủy thế vô cùng mãnh liệt, trong sông khắp nơi đều là loạn lưu cùng lốc xoáy, nhìn vô cùng hung hiểm, hơn nữa ai biết bên trong ẩn giấu dạng quái thú nào chứ?
Rất nhiều năm trước, dân chúng hai bờ sông căn bản không dám đi thuyền qua sông, chẳng khác gì giao thông đoạn tuyệt, cho đến khi Thanh Sơn Tông thành lập, khai phái tổ sư lệnh cho Tích Lai phong đệ tử ở chỗ này dùng vô thượng tiên pháp di dời đất đá, xây dựng một chiếc cầu, lại dùng kiếm trận ẩn vào trấn áp yêu thú, như thế mới xem như giải quyết vấn đề trên căn bản.
Bởi vì Trọc Thủy quá rộng, cho nên cây cầu hình vòm này ở giữa cực cao, nhất là mây mù dày đặc, từ hai bờ sông trông qua, cây cầu kia phảng phất muốn thông tới thiên không, vô cùng tráng lệ, cho nên có một cái tên là cầu Thông Thiên, nhưng cùng cái tên Triêu Thiên đại lục không có bất cứ điểm nào liên hệ.
Đứng ở bên bờ nhìn cây cầu Thông Thiên vô cùng tráng quan kia, Tỉnh Cửu tâm tình có chút khác thường.
Học vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, lời của tiên hiền quả nhiên có đạo lý.
Hắn từ lúc còn rất nhỏ, cũng đã đọc xong vạn quyển sách, sau đó đã từng ngự kiếm đi qua rất nhiều nơi, nhưng năm đó một lòng hướng đạo, thời gian cùng tinh lực đều đặt ở tu hành, những nơi đi qua vẫn còn quá ít, xem phong cảnh cũng không nhiều, hơn nữa mặc dù xuất hành cũng là bay ở trên không, cũng không có loại cảm thụ như hiện tại.
Khi đó hắn bay cao nhất, quan sát đại địa, tất cả phong cảnh trong mắt hắn chỉ như một bức địa đồ.
Hiện tại hắn không cao như vậy nữa, ngắm phong cảnh còn cần phải ngẩng đầu, có chút bất tiện, nhưng bức họa này đã thành lập thể, sinh động hơn nhiều.
“Ta hôm nay còn chưa làm xong công khóa.”
Triệu Tịch Nguyệt theo hắn đứng ở vách đá, cảm thấy lãng phí rất nhiều thời gian, lên tiếng nhắc nhở.
Nhìn nàng, Tỉnh Cửu phảng phất thấy được chính mình năm đó, mỉm cười nói: “Đi.”
Một lòng hướng đạo dĩ nhiên không sai, vô luận là hắn năm đó hay là nàng bây giờ.
Chỉ bất quá hắn bây giờ và hắn năm đó so sánh, có tư cách cũng có thời gian rỗi rãi để xem một chút phong cảnh mà mình từng bỏ qua.
Chẳng qua để đạt được loại tư cách này, mỗi lần nhớ tới, vẫn làm hắn cảm thấy không vui, thậm chí là thống khổ.
...
...
Cầu Thông Thiên đã rất cũ rồi, trên mặt cầu khắp nơi đều là vết rách, có nhiều chỗ thậm chí xuất hiện lỗ thủng cỡ nửa nắm tay, có thể thấy mặt nước phía dưới, nhìn có chút dọa người, nhưng cảm thụ được dưới chân truyền đến chắc chắn như mặt đất, hơn nữa khí tức kiếm trận ẩn mà không phát, Tỉnh Cửu tin tưởng cho dù có bị mưa gió xâm nhập mấy ngàn năm nữa, cây cầu đá nhìn như cũ rách cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, coi như là Trọc Thủy hà yêu tập thể tới tấn công, cũng không cách nào rung chuyển cây cầu này một chút nào.
Càng đi giữa sông mặt cầu lại càng cao, dần dần cách mặt nước đã hơn trăm trượng, nơi có thể nhìn thấy cũng càng ngày càng xa.
Triệu Tịch Nguyệt chỉ vào một dãy núi trắng đầu nguồn, nói: “Cái lỗ hổng kia chính là bị quỷ mục lăng phá ra ư.”
Tỉnh Cửu vô cùng rõ ràng con yêu quái này, quỷ mục lăng là một loại yêu thú đặc biệt tàn nhẫn đáng sợ, tính thích ăn thịt người, nam nữ già trẻ không tha, về phần trong truyền thuyết nói nó thích ăn thịt đồng tử, phần lớn là dân gian truyền thuyết tăng thêm cho nó một tấm màn tà ác mà thôi.
Vấn đề là năm đó quỷ mục lăng ở Trọc Thủy bắt đầu làm ác không lâu, đã kinh động Thanh Sơn Tông, cũng sớm đã bị Lưỡng Vong phong đệ tử đời trước giết sạch rồi, hắn nhớ năm đó Lôi Phá Vân còn trẻ đã từng tham gia cuộc chiến này, vì sao đã cách nhiều năm, con yêu quái này lại lần nữa sống lại?
Bất quá vẫn luôn có lời đồn, Trọc Thủy đại yêu cũng là từ Tây Hải bơi tới. Về phần trước khi tới Tây Hải, đại yêu này có thể là đến từ một trong ba đại lốc xoáy Hải Thiên nhất tuyến. Vẫn đều có tin đồn, Hải Thiên nhất tuyến sâu trong huyền bộc, có thể trực tiếp thông tới Minh Giới.
Nếu nói như thế, những đại yêu này rất có khả năng là Minh Giới khu sử tới, như vậy cứ cách mấy chục trên trăm năm xuất hiện một đám cũng coi như bình thường.
Tỉnh Cửu chưa từng đi Minh Giới, cũng không biết những suy luận này là thật hay giả, nghĩ tới sau này nếu có cơ hội, có lẽ sẽ đi đại lục kia tìm bằng hữu hỏi một chút.
...
...
Triêu Nam thành phía tây có một tràng kiến trúc chín tầng cao, tường ngoài màu xám, rất tầm thường, lại là một nơi vô cùng nổi danh.
Nơi này chính là khu bán đấu giá lớn nhất Nam Hà châu—— Bảo Thụ cư.
Lúc sáng sớm, trước tường xám của Bảo Thụ cư xuất hiện hai người dùng vải xám che kín diện mạo, nhìn có chút kỳ quái, đưa tới một chút tầm mắt.
Phương xa trên bầu trời có mấy đạo kiếm quang xẹt qua, mơ hồ có thể nghe được báo động.
Tỉnh Cửu nói: “Quả nhiên không ổn.”
Trước đó không lâu, Triệu Tịch Nguyệt trực tiếp ngự kiếm mang theo hắn từ tường thành phía tây xông vào, tự nhiên kinh động Triêu Nam thành quan phủ cùng với người tu đạo.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Chẳng lẽ còn phải chờ tới trời tối? Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”
Tỉnh Cửu nghĩ thầm vậy làm sao bây giờ? Mắt thấy Triêu Nam thành người tu đạo đã ngự kiếm đuổi tới, chẳng lẽ muốn biểu lộ thân phận ư?
Năm đó thời điểm hắn ngự kiếm đi xa rất ít dừng lại trong thành thị, mấy lần đi Triều Ca thành cũng là Hoàng Đế tiếp đãi, nơi nào gặp phải loại chuyện này.
“Chỉ cần đi vào là được.”
Triệu Tịch Nguyệt mang theo hắn hướng Bảo Thụ cư đi tới.
“Đây là địa phương nào?”
“Nơi bán đấu giá, người chủ sự là một người phàm, nhưng hậu thuẫn phía sau rất cứng, Triêu Nam thành không ai dám đắc tội hắn.”
Tỉnh Cửu hỏi: “Hậu thuẫn của hắn?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Chính là chúng ta.”
Tỉnh Cửu thế mới biết thì ra là khu bán đấu giá này lại là sản nghiệp bên ngoài của Thanh Sơn Tông.
Thông qua ẩn môn trên tường xám, hai người đi vào Bảo Thụ cư.
Vị quản sự tiếp đãi bọn hắn chừng bốn mươi tuổi, để một đôi chòm râu rất nhỏ, ánh mắt rất có thần, nhìn tựa như con chuột, nhưng làm cho người ta cảm giác cũng không gian hoạt.
Vị quản sự kia nhìn hai người dùng vải xám che kín diện mạo, mỉm cười nói: “Có thể phiền hai vị lộ diện hay không?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không thể.”
Vị quản sự kia cũng không kiên trì, chỉ vào bên ngoài lâu mỉm cười nói: “Vậy phi kiếm kia?”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không sai, là tới tìm chúng ta.”
“Vậy ngài hẳn là rõ ràng quy củ, Bảo Thụ cư chỉ có thể bảo đảm an toàn cho khách nhân trong lầu, nếu như sau khi ngài rời đi, chúng ta cũng sẽ không quản.”
Vị quản sự kia nhìn nàng mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, đầu tiên cần xác định chính là, ngài chính là khách nhân của chúng ta.”
Muốn trở thành khách nhân của Bảo Thụ cư vô cùng đơn giản, cũng có thể nói vô cùng khó khăn.
Sở dĩ nói đơn giản, là bởi vì ngươi chỉ cần giao ra một khoản tiền tài, liền có thể đổi lấy một tấm mộc bài của Bảo Thụ cư.
Bằng mộc bài này, bất luận kẻ nào cũng có thể mua trân bảo trong lầu, Bảo Thụ cư sẽ từ đó thu hai thành phí dụng.
Về phần nói khó khăn, đó là bởi vì mấy chữ tài phú này, đối với dân thường là khó có thể tưởng tượng, cho dù có chút người tu hành cũng không chắc cầm được ra.
Có kinh nghiệm ở khách sạn, Triệu Tịch Nguyệt trực tiếp nhìn về Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, lấy ra một xấp vàng lá dầy đặt vào trước mặt quản sự.
Đống vàng lá này, đầy đủ ở Triêu Nam thành mua một mảnh trạch viện thật to.
Vị quản sự kia lại lộ ra thần sắc châm chọc.