Ngày thứ nhất của Mai Hội đã truyền đến ba cái tin tức làm người ta khiếp sợ.
Tin thứ nhất, ở Mai Hội cầm đạo chi tranh, người thắng cuối cùng không phải là Trung Châu Phái thiên chi kiều nữ Bạch Tảo, mà là một thiếu nữ đến từ Thủy Nguyệt Am. Nữ tử kia tên là Quả Đông, nghe nói là quan môn đệ tử của Liên Tam Nguyệt, dung mạo khí chất tầm thường, tự thừa nhận lần đầu tiên gảy hồ cầm, nhưng đưa tới Thiền Tử than thở, Bạch Tảo cũng mặc cảm.
Dù sao thắng chính là Thủy Nguyệt Am, câu danh ngôn trong tu đạo giới này lại một lần nữa được chứng thật.
Cái tin tức thứ hai là Đồng Nhan không tham gia Mai Hội ngày đầu tiên, mà là đi Mai Viên cũ, hắn ở trên đường cái ngoài hiên thắng liên tiếp ba mươi mấy ván, trung bàn chiến thắng đương triều kỳ đạo đệ nhất cao thủ Quách đại học sĩ, còn có sự tình vô cùng làm người ta cảm thấy hứng thú, đó chính là hắn cùng Tỉnh Cửu nói chuyện với nhau.
Tin tức trọng yếu cuối cùng là phát sinh ở trong Mai Viên cũ.
Thiên Cận Nhân mà vô số người đau khổ tìm kiếm thì ra ở chỗ này thanh tu. Lạc Hoài Nam bái kiến thành công, nội dung yêu cầu đã truyền ra, quả nhiên theo như lời Tỉnh Cửu, để cho thanh danh của hắn lần nữa nhận được tăng lên. Rất nhiều người biết Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu cũng vào am, nhưng không ai biết bọn họ hỏi những gì, Thiên Cận Nhân trả lời như thế nào.
Càng không có ai biết, đêm hôm qua còn xảy ra một chuyện.
Tỉnh Cửu vào cung, Thần Hoàng Bệ Hạ cùng vị Thanh Sơn Tông đệ tử bây giờ còn rất bình thường này tiến hành một lần nói chuyện khá dài.
Lúc sáng sớm, trong Mai Viên dâng lên sương mù mờ mịt.
Thiên Cận Nhân sinh hoạt cực kỳ đơn giản mộc mạc, vô luận là Tây Hải kiếm phái cao thủ hay là Bạch Lộc Thư Viện đệ tử muốn tùy thân bảo vệ cũng bị hắn lạnh nhạt cự tuyệt, chỉ chịu mang một vị đồng tử giúp đỡ hầu hạ cuộc sống hàng ngày, càng như thế danh tiếng của hắn trên thế gian càng tốt, rất được người tôn trọng kính ngưỡng.
Vị đồng tử kia xoa xoa đôi mắt lim dim, đi ra ngoài chuẩn bị hái mấy nhánh mai hồng đưa vào bình.
Thanh Thiên ty quan viên ở ngoài viên trông coi một đêm thấy hình tượng này, xác nhận Thiên Cận Nhân chưa rời đi, vội vàng đem tin tức truyền về hoàng cung.
Rất nhanh, một phong thơ rời khỏi hoàng cung đưa đến Tịnh Giác Tự.
Sau đó, một phong thơ rời Tịnh Giác Tự đưa đến Mai Viên cũ.
Khi đó, đồng tử vừa đem mai hồng trong bình chuẩn bị xong, còn đang không ngừng ngáp.
Nhận lấy lá thư này, Thiên Cận Nhân ngón tay vừa chạm vào đã biết nội dung trong thư, không phải ý thức của hắn thông thần, mà là trong thư bám vào thiền niệm ập vào lòng người.
Thư là Thiền Tử tự tay viết, muốn mời hắn hôm nay tới Tịnh Giác Tự gặp mặt.
Thiên Cận Nhân an tĩnh đôi chút, nói: “Chuẩn bị xe đi Tịnh Giác Tự.”
Đồng tử có chút giật mình, vừa có chút bận tâm.
Vị Thiền tông đại năng cùng tiên sinh nổi danh kia muốn gặp tiên sinh, nói không chừng mang ý tứ thi tài một chút.
Hôm qua tiên sinh vừa phun ra máu, có thể chịu đựng được sao?
...
...
Mưa xuân đã sớm ngừng.
Một đêm dễ chịu, bùn đất như tô, đá xanh ẩn ẩn màu trầm, giống như mặc ngọc.
Cánh hoa bị mưa làm rụng rơi xuống trên sàn nhà ẩm ướt, giống như là họa sĩ mới điểm phấn màu, rất là đẹp mắt.
Thiên Cận Nhân không nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, nhưng hắn có thể nghe thấy được ẩm ướt trong không khí, cổ tháp truyền đến mùi khói, còn có mùi thơm nhàn nhạt của cánh hoa.
Hắn nói: “Đào lý xuân phong, hẳn là cần một chén rượu.”
“Người xuất gia không thể uống rượu.”
Không biết nơi nào vang lên một giọng nói.
Sáng sớm Tịnh Giác Tự rất u tĩnh, không có tiếng chuông buổi sáng, cũng không có tăng nhân đi lại, làn hương đang biến thành khói trắng có lẽ là đêm qua đốt?
Vị đồng tử kia vốn đang đỡ Thiên Cận Nhân, lúc này cũng đột nhiên biến mất mất tích, không biết đi nơi nào.
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng bước chân của người này có chút kỳ quái, giống như mèo uống nước, tựa như ngựa đạp bùn.
Đó là một thiếu niên, trên đầu giữ lại một tầng tóc đen nhợt nhạt, tăng y màu đỏ thẫm ở trên người nửa mở, lộ ra vẻ rất tùy ý.
Ánh mắt của hắn sáng ngời sạch sẽ, hai chân không mang giày, mang theo bùn ướt, nhìn vô cùng bẩn.
Thiên Cận Nhân mỉm cười nói: “Rượu thịt xuyên qua ruột.”
Thiếu niên tăng nhân phất tay nói: “Ăn chính là ăn, làm chính là làm, cưỡng ép nói không tồn tại, quá miễn cưỡng.”
Thiên Cận Nhân không nhiều lời nữa, khẽ khom mình hành lễ, nói: “Thiền Tử triệu ta tới đây, có gì chỉ giáo?”
Thì ra thiếu niên tăng nhân này chính là Thiền Tử trong truyền thuyết.
Trên thế gian trong mắt phàm phu tục tử cùng với người tu đạo bình thường, hắn là đại sư nổi danh ngang với vị thiếu niên tăng nhân này.
Nhưng chính hắn rõ ràng, vô luận bối phận, địa vị hay là cảnh giới, mình cũng xa xa không bằng đối phương, chấp lễ thậm cung.
Thiền Tử nói: “Bệ Hạ mời ta tới Triều Ca thành, ý tứ rõ ràng, ngươi có ý kiến gì không?”
Thiên Cận Nhân nói: “Chuyện liên quan tới vận mệnh của tộc ta, không dám lấy thiên đạo khó dòm để mà cự tuyệt, sẽ hết sức tính toán suy diễn, chỉ cầu an lòng.”
Thiền Tử tò mò hỏi: “Nghe nói hôm qua ngươi nói trăm năm chi kỳ cùng Điện hạ?”
Thiên Cận Nhân không phủ nhận, nói: “Ta chỉ có thể tính ra đại khái như vậy.”
Thiền Tử tựa như cảm thấy có chút ngứa, gãi gãi bộ ngực, đi tới một gốc cây đào, đem bùn ướt trên chân cọ tới trên cây.
“Ta mời, là bởi vì sáng sớm nhận được một phong thơ của Bệ Hạ.”
Thiên Cận Nhân không có thể thấy mọi vật, trong mắt cũng không có tâm tình hiển lộ, bình tĩnh nói: “Phải không?”
Thiền Tử nói: “Trên thư nét mực chưa khô, hẳn là mới vừa viết, nghĩ đến Bệ Hạ hẳn là một đêm không ngủ, rất lo lắng.”
Thiên Cận Nhân than thở nói: “Bệ Hạ lo quốc lo dân, cần cù chánh sự, quả thật là phúc của vạn dân.”
Thiền Tử xác nhận bùn trên chân đã sạch sẽ không sai biệt lắm, hài lòng gật gật đầu, nói: “Quốc tộc đại sự? Không, hắn chỉ lo lắng cho hậu đại của một vị cố nhân thôi.”
Thiên Cận Nhân mơ hồ đoán được lời ấy chỉ gì, ý vị trong tròng mắt xám trắng dần thâm sâu.
“Là Phương Cảnh Thiên ư?” Thiền Tử đột nhiên hỏi.
Đêm đó lúc động phủ giả của Cảnh Dương chân nhân mở ra, hắn cũng đã phát hiện Phương Cảnh Thiên.
Bởi vì thời khắc đó, Phương Cảnh Thiên sinh ra một đạo sát ý đối với Tỉnh Cửu.
Chính bởi vì nguyên nhân đó, hắn mới dùng liên vân che chở Tỉnh Cửu rời đi.
Thiên Cận Nhân không trả lời vấn đề này.
Nắng sớm đã sớm chiếm cứ đình viện, bầu trời xanh thẳm, nhưng không có tung tích của mặt trời.
Thiền Tử nhìn thiên không, lầm bầm lầu bầu nói: “Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cũ của cố nhân ư?”
Thiên Cận Nhân bình tĩnh nói: “Thiền Tử nếu trong lòng đã kết luận chuyện này, gặp ta, tự nhiên không phải muốn nghe ta giải thích.”
Thiền Tử thu hồi tầm mắt, nhìn hắn nói: “Không sai, ta và ngươi đều hiểu được, vạn vật đều ở nhất niệm mà thôi, nói hay không, thật ra cũng không trọng yếu.”
Thiên Cận Nhân hiểu được ý tứ của hắn, nhưng còn có chút không giải thích được, hỏi: “Thiền Tử vì sao lại vì chuyện này mà ra mặt?”
“Bởi vì người tuổi trẻ kia cũng có thể coi là hậu đại của cố nhân của ta sao.”
Thiền Tử thanh âm tràn đầy cảm khái cùng hồi ức.
Sau đó, hắn cất bước hướng rừng cây xa xa để đi tới, không thèm để ý trên chân lần nữa bị dính bùn.
...
...
Thiền Tử cứ như vậy rời đi.
Rừng cây an tĩnh.
Trên cỏ mềm, lưu lại dấu chân của Thiền Tử.
Đạp nát thảm cỏ, là bùn đất.
Trong bùn sinh ra hoa sen trắng.
Một bước.
Một đóa.
Đây là Thiền Tử lưu lại ý niệm.
Thiên Cận Nhân quan sát trong bùn sinh ra hoa sen trắng, ánh mắt xám trắng, mang theo tử khí.
Hắn không biết mình còn có thể sống để rời đi hay không.