Trong rừng chợt có tiêngs chim hót, thanh thúy động lòng người, rất dễ nghe.
Trong tiếng chiêm chiếp, hoa sen trắng theo gió nhẹ lay động, sinh ra một đạo khói xanh, trong làn khói dần dần hiện ra một bóng người.
Đó là một nữ tử xinh đẹp đang khoác lên mình một tấm lụa mỏng, nhảy múa theo cánh hoa rung động, kỹ thuật nhảy thật là điêu luyện, thân hình mê người, sóng mắt lưu động, tự nhiên làm lòng người lay động.
Nhìn những hình ảnh này, Thiên Cận Nhân nhướng mắt, đôi mắt màu xám trắng lộ ra vẻ đặc biệt kinh khủng.
Ai cũng biết, Thiền Tử là nhân vật khó dò nhất trên Triêu Thiên Đại Lục.
Hắn ở phương diện thôi diễn Thiên Cơ có lẽ dám cùng Thiền Tử tranh giành trước sau, nhưng biết mình ở phương diện thực lực cảnh giới xa xa không bằng đối phương.
Bất quá Thiền Tử dù sao không tự mình xuất thủ, chẳng qua chỉ để lại một đoạn thiền niệm mà thôi.
Bây giờ nhìn lại, đoạn thiền niệm này thể hiện ra thủ đoạn chưa nói tới quá mức thần diệu.
Thiên Cận Nhân bình tĩnh lại, từ trong ống tay áo lấy ra hơn mười đồng tiền cổ hoàng triều đời trước, nhìn như tùy ý mà ném về phía trước người.
Những đồng tiền cổ đó rơi trên đất bùn, có đồng dựng thẳng lâm vào trong bùn, có đồng nằm lăn ở trong nước bùn, có đồng lại là hướng chung quanh mà xoay tròn.
Thiên Cận Nhân theo đồng tiền đi thẳng về phía trước, căn bản không có bị nữ tử đang nhảy múa trên hoa sen trắng lay động, ngay cả bạch cốt quan cũng không có tác dụng gì.
Trong lúc hắn đi, tay áo sinh gió, như có ánh sáng tuyến từ trong thân thể tán xuất, rất có cảm giác long hành hổ bộ.
Trong rừng chim hót bỗng nhiên trở nên cao vút, hoa sen trắng theo gió đong đưa nhanh hơn, ở giữa cánh hoa động tác của nữ tử đang múa cũng càng phát ra mê người, áo dần dần trút xuống.
Thiên Cận Nhân nhíu mày.
Hơn mười đạo khí tức từ lỗ vuông trên tiền cổ sinh ra, khí tức này mang theo mùi rượu nguyên chất, lại có chút ít hương vị đào lý ngọt ngào, thực sự dễ ngửi.
Nữ tử trong cánh hoa đang nhảy múa ngửi được khí tức này, nhất thời như si như say, bước đi xốc xếch, ánh mắt mê ly, cũng bất tri bất giác đi tới ngoài rìa của hoa sen.
“A! A!”
Cùng với tiếng kinh hô, những nữ tử kia lần lượt từ trên hoa sen rơi xuống, rơi vào trên mặt đất, tiếp tục rơi xuống phía dưới, không biết sẽ rơi vào Hoàng Tuyền hay là vực sâu.
Thiên Cận Nhân không liếc mắt nhìn, tiếp tục hướng ngoài rừng đi tới.
Đột nhiên, có cuồng phong điên loạn từ phía bìa rừng, mang theo cành cây cùng tảng đá bị nước mưa nhúng ướt, nện vào trên cây khô, phát ra ba ba thanh âm.
Dấu chân Thiền Tử sinh ra hoa sen trắng, lắc lư càng thêm kịch liệt, phảng phất một khắc sau sẽ bị bẻ gãy.
Sau một khắc, cành sen chưa ngừng, gió đột nhiên tan biến, trong rừng cây bỗng nhiên trở nên vô cùng an tĩnh.
Hơn mười tòa thần tượng xuất hiện trên hoa sen.
Những đóa hoa sen đó vốn cực kỳ nhỏ bé, thần tượng ở bên trong hẳn là nhỏ hơn, nhưng chẳng biết tại sao, làm cho người ta cảm giác lại vô cùng cao lớn, làm lòng người sinh ra kính sợ.
Những tượng thần kia có phật, có bồ tát, có long, có tượng.
Chư thần chân thân, lao thẳng đến thiênk,
Thiên Cận Nhân con ngươi hơi co lại, ống tay áo tung bay, phóng ra hai đạo khí tức cực kỳ túc sát lại cực kỳ huyền diệu.
Khí tức từ tiền cổ tỏa ra, chợt ngưng làm thật thể, biến thành một nhánh cây, phía trên mọc ra mấy đóa hoa đào.
Cành đào phá không mà hướng thần tượng trên hoa sen quất tới.
Tựa như thư sinh nghèo ra khỏi đình viện, đuổi đi những kẻ rình coi phong cảnh nhà mình.
Trong tiếng vang ba ba, cành đào gãy gập mà quay về, cánh hoa văng khắp nơi, cuối cùng không thể xúc động thần phật chút nào.
Thiên Cận Nhân không chút kinh hoảng, mặc nhiên nghĩ tới: “Quản ngươi đầy trời thần phật, cuối cùng thân vẫn ở trong thế giới, ta không muốn nói với ngươi nhất hoa nhất thế giới, đành mời cùng thế giới cùng diệt.”
Mấy phen tiếp xúc, hắn đã thôi diễn tính toán ra đạo thiền niệm mà Thiền Tử lưu lại rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu.
Hắn quyết ý không nương tay nữa, trực tiếp phá vỡ cấm chế mà đối phương bố trí.
Từng tiếng tiếu vang, ý niệm mà hắn ở Bạch Lộc Thư Viện dưỡng luyện nhiều năm toàn bộ như sông lớn tuôn trào, gào thét xông ra, khí thế vô cùng bàng bạc.
Cánh hoa sen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô héo, úa tàn.
Tượng thần phật cũng dần dần thối lui về phía sau, tựa như sắp sửa biến mất ở trong bóng đêm.
Vấn đề là, bóng đêm từ nơi nào đến?
Sông lớn dừng lại trong bầu trời u ám, từ từ hư hóa nhạt dần.
Không phải là thiền niệm mà Thiền Tử lưu lại phát động phản kích.
Là Thiên Cận Nhân chính mình ngưng công kích.
Hắn chậm rãi thu hồi hai tay.
Hắn sắc mặt tái nhợt.
Ngay thời khắc sinh diệt, hắn chợt nhớ tới một việc.
Hoa sen trắng, vũ nữ, phật cùng bồ tát... Mình làm sao thấy được?
Chính mình... Vì sao có thể thấy?
Thế gian có rất nhiều chuyện cũng không cần nghĩ thông suốt, chỉ cần nghĩ đến đã đủ rồi.
Tỷ như sinh tử.
Thiên Cận Nhân nghĩ ra tại sao có thể nhìn thấy, điều này cũng đã đủ rồi.
Cho nên, hắn không nhìn thấy nữa.
Một đóa hoa sen trong đêm.
Một con túc điểu quay về.
Một pho tượng lão phật ẩn cư.
Thế gian hết thảy, tất cả phong mang cùng ánh sáng đều biến mất.
...
...
Hết thảy đều là vô căn cứ.
Hoa sen, vũ nữ, thần phật, chim hót, đào lý xuân phong đều là nhất niệm của mình tạo ra.
Thiên Cận Nhân nhớ tới câu nói của Thiền Tử trước khi đi.
Vạn vật đều ở nhất niệm chi gian.
Đầy trời thần phật đã tán, vậy làm gì còn hoa sen nữa?
Hoa đào cũng không có, có đều là máu, từng ly từng tý vẩy vào trên người của hắn.
Thiên Cận Nhân ngồi trên mặt đất, tóc dài xõa, cả người đầy máu, nhìn thê thảm chí cực.
Đồng tử cũng không đi xa, thì ra vẫn đều ở bên cạnh hắn, sắc mặt hoảng sợ hô: “Tiên sinh! Ngươi làm sao vậy!”
Hai dòng máu từ trong đôi mắt của Thiên Cận Nhân chảy ra, làm sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt.
Thanh âm của hắn trầm thấp tới cực điểm: “Đi thôi.”
Có thể sống, đã là Thiền Tử từ bi.
Dĩ nhiên, lúc trước nếu như hắn không thể tỉnh lại, tiếp tục hướng thần phật đầy trời phát động công kích, những công kích kia cũng sẽ rơi vào trên đạo tâm của chính mình.
Cho dù hắn còn có thể sống sót, tất nhiên cũng sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc.
Đồng tử không dám nhiều lời, đỡ hắn đi tới ngoài Tịnh Giác Tự.
Thiên Cận Nhân không trở lại Mai Viên nữa, mà trực tiếp rời Triều Ca thành.
Tu vi của hắn tổn hao rất nhiều, trong vòng mười năm đều không thể tính toán Thiên Cơ.
Càng trọng yếu hơn, tâm linh của hắn chịu trọng thương, chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục.
Tiếng nước suối cùng tiếng đọc sách của Bạch Lộc Thư Viện, có thể trợ giúp hắn bình tĩnh tâm tình hay không?
Kiếm Thần bên bờ Tây Hải biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào đây?
...
...
Tin tức Thiên Cận Nhân rời Triều Ca thành làm rất nhiều người kinh hãi, dẫn phát rất nhiều suy đoán.
Có người nói đây là phong phạm cao nhân, xong việc phất áo rời đi, giữ danh tiếng thần bí của mình, không muốn dừng lại nơi thế tục.
Có người nói hắn vì quốc tộc vận mệnh tiền đồ hao tổn tâm thần, trên nghiên cứu thiên đạo, vì vậy bị thiên đạo cắn trả, thọ nguyên cùng cảnh giới gặp tổn hại thật lớn, cần nghỉ ngơi.
Tỉnh Cửu tự nhiên biết những chuyện này đều là giả dối.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn, cũng mơ hồ đoán được chân tướng sự tình, có chút giật mình, lại cảm thấy đương nhiên, chỉ có chút tò mò hắn làm sao làm được.
Tỉnh Cửu không giải thích, chỉ nghĩ sau lưng hai lời đồn này hẳn là có những người trong triều đình cùng Tây Hải kiếm phái cố tình phóng thích, liền cảm thấy phiền toái.
Không phải nói cục diện khó có thể giải quyết, mà chính là nghĩa đen.
Hắn cảm thấy làm những chuyện này, nghĩ những chuyện này cũng rất phiền toái.
Triệu Tịch Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Sau đó bọn họ đồng thời nghĩ đến một việc.
Sau này muốn rời Thanh Sơn du lịch nhân gian, hẳn là đem Cố Thanh mang theo.
Triệu Tịch Nguyệt trước đó cũng không biết chuyện này, tìm đến Tỉnh Cửu bởi vì một tin tức khác.
“Ngươi biết Hoàng Thượng muốn đi sao?”
“Đi nơi nào?”
“Xem đánh cờ.”