Trận chiến của Trần Phong và Huyền Vô Khuyết cũng nhanh chóng được truyền ra khắp đại lục, làm điểm Danh Vọng của Trần Phong cũng tăng như diều gặp gió, nhưng họ chỉ biết là Trần Phong xuất ra một con át chủ bài, thổi bay đối thủ ra khỏi lôi đài.
Do sự việc xảy ra quá nhanh, nên rất nhiều người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trần Phong ngưng tụ ra một đóa Hỏa Liên, sau đó trên lôi đài từ trong một kẽ hỡ không gian, vươn ra một bàn tay, kèm theo tiếng quát lạnh.
Rồi nghe ầm một tiếng,kết giới vỡ nát, không ai biết trong giây phút đó một cường giả Luyện Hư đã vẫn lạc cả, ngoại trừ đám cao tầng Cự Kiếm Môn cùng Trần Phong.
Cái chết của Lâm Khôn cũng không ai nói gì, xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thể trách Trần Phong đây là do hắn tự vệ.
Trần Phong đưa chúng nữ về động phủ, dùng Thương Long Lực trị thương cho các nàng, nhìn từng vết trầy xước trên ngọc thể trắng bóng làm hắn đau lòng không thôi a.
- Các nàng bớt đau chưa, nếu không có lão gia hỏa kia nhảy ra, làm ta không khống chế được lực lượng, thì đã không có chuyện này.
Năm nữ nhân được hắn quan tâm như vậy, đều là cảm động muốn rơi nước mắt, cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn bằng có người yêu mình quan tâm chăm sóc.
- Không có gì, chỉ cần chàng không sao là chúng tỷ muội yên lòng, có chàng ở bên cạnh thì bao nhiêu khổ cực chúng ta cũng chịu được.
- Hiện giờ chúng ta thực lực quá yếu, không giúp đỡ chàng được gì, có Chỉ Hân tỷ tỷ là có tu vi cao nhất, mà còn phải để cho chàng bảo vệ thật là xấu hổ.
Trần Mộng Kỳ ôn nhu nói, tứ nữ Hạ Ức Mộng, Diệp Chỉ Hân, Tiê Ngọc Sương cùng Cổ Cẩn Huyên đều gật đầu đồng ý.
Trần Mộng Kỳ vừa là một thê tử hiểu Trần Phong, cùng vừa là một tỷ tỷ yêu thương hắn, còn có song tu đạt tới cảnh giới linh hồn tương liên, thì mỗi khi có chuyện nàng là người đứng ra nói chuyện.
- Đúng vậy, từ nay chúng ta sẽ bế quan tu luyện trong Cửu Tôn Tháp, để sau này dù không thể chiến đầu cùng chàng, nhưng cũng có thể bảo vệ mình, không để chàng lo lắng.
Tiêu Ngọc Sương trịnh trọng nói, đó cũng là suy nghĩ của các nàng khác, dù gì cả đời cũng không thể để Trần Phong bảo vệ mãi được, phải tự mình tăng thực lực lên, ít nhất có thể bảo vệ bản thân, nếu không thì sẽ làm vướng chân tay của hắn.
- Các nàng nói cũng đúng, ta cũng không thể mãi để các nàng nấp sau lưng ta, nhưng nhớ là đừng làm mình bị thương, thì ta sẽ rất đau lòng, đến một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau đi lên đỉnh cao của thế giới này, và để cho mọi người biết ta có ngày hôm nay là vì có các nàng ủng hộ.
Trần Phong yêu thương mà ôm lấy từng người, trao một nụ hôn thật sâu, Hạ Ức Mộng nhìn vào cảnh họ thể hiện tình cảm, mà trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc, dù nàng chưa cùng Trần Phong phát sinh phu thê chi thực, nhưng nhìn biểu hiện của Trần Phong nàng biết mình cũng đã giao phó đúng người.
Trần Phong cũng nhanh chóng đổi ra thêm 5 triệu điểm Danh Vọng, vào Cửa Hàng May Mắn tạo mới mua cho Trần Mộng Kỳ, một môn Chân Cấp Hỏa Hệ Công Pháp “Viêm Hoàng Thương Khung Quyết” thay cho Hóa Viêm Quyết của Trần gia.
Tiêu Ngọc Sương cùng Diệp Chỉ Hân đều là Thủy hệ võ giả và có thể chất đặc biệ t, nên hắn mua lấy Chân Cấp Thủy Hệ Công Pháp, Băng Thủy Liên Tâm Quyết cho mẫu nữ các nàng cùng nhau tu luyện.
Hạ Ức Mộng thì thể chất Thuần Âm cùng tam hệ thuộc tính, Trần Phong tạm thời chưa tìm được món thích hợp cho nàng, còn Cổ Cẩn Huyên thì có Tử Điện Bạch Long Quyết, nàng cùng Hiên Viên Bạch Long cùng nhau chiến đấu cũng không tồi.
Các nàng đã quyết định bế quan tu luyện tăng thực lực, thì hắn cũng không ngăn trở tránh tổn thương lòng tự tin của các nàng, hiện giờ có tứ nữ là Nguyên Anh trung kì, chỉ có Diệp Chỉ Hân là Luyện Hư trung kì.
- Phu quân cho chúng ta vào Cửu Tôn Tháp đi, dù gì vài ngày nữa chàng cũng đi cái bí cảnh gì đó.
Trần Mộng Kỳ thay mặt làm đại tỷ, đưa ra yêu cầu
- Các nàng nhớ đừng quá sức mệt thì nghĩ, nếu dám cãi lời ta đánh mông.
Trần Phong gật đầu thu hết tứ nữ vào trong Cửu Tôn Tháp còn không quên nhe răng uy hiếp, chỉ để lại Hạ Ức Mộng bên ngoài.
- Phu..phu quân ta phải trở về, nhỡ đâu sư tôn gọi.
Hạ Ức Mộng luống cuống đỏ mặt chạy ra động phủ trở về với Ninh Cung Như, hiện giờ nàng cũng đã nguyện giao phó cho Trần Phong, nhưng nàng chưa có sẵng sàng để tiến thêm bước cuối cùng.
Trần Phong cười cười, hắn cảm thấy nàng càng ngày càng đáng yêu, đây là tất cả những gì hắn có hiện tại, Trần Phong quyết tâm dù phải có liều mạng cũng không để các nàng chịu ủy khuất.
Bảy ngày sau, trên Kiếm Minh Sơn.
Lưu Diệp sắc mặt ngưng trọng ngồi trên ghế chủ vị nhìn xuống bên dưới các đệ tử cùng với các vị trưởng lão, hắn mở miệng thanh âm uy nghiêm nói.
- Hôm nay ta liền chỉ huy các ngươi, tiến về Tây Mạc Thâm Uyên, tham gia bí cảnh Tây Mạc, 20 đệ tử tu vi từ Hóa Thần trở lên, nằm trong Thiên Bảng được phép đi vào, trong thời gian này tất cả sự vụ tông môn giao cho Đại Trưởng Lão, nếu như ai vi phạm xử trí theo môn quy.
Tây Mạc Thâm Uyên là một hiểm địa nằm ở trung tâm Tây Đại Lục, cách Mạc Thành không xa, cứ mỗi hai mươi năm cấm chế cửa vào sẽ suy yếu, do các cường gỉ mở ra để đệ tử đi vào tìm kiếm cơ duyên.
- Tuân mệnh.!
Đại Trưởng Lão chắp tay, khí thế hùng hồn, mọi người không ai nói gì, để cho Đại Trưởng Lão chấp chưởng tông môn là một quyết định sáng suốt.
- Chuẩn bị kỹ càng, ta mang các ngươi tiến nhập Mạc Thành, tùy thời chuẩn bị đi vào Tây Mạc Thâm Uyên.
Lưu Diệp nói xong, khởi động chiếc ghế trên đại điện hiện ra một trận pháp truyền tống.
- Đây là trận pháp truyền tống bí mật, là mấy ngàn năm trước lão tổ của tông môn đã tiêu hao vô số tài nguyên chế tạo, có thể trực tiếp xuất hiện tại Mạc Thành, nếu tông môn có nguy nan, có thể dùng nó để bỏ chạy.
Lời vừa dứt Lưu Diệp vung tay lên cho, hai mươi tên đệ tử đi vào cùng vài cái trưởng lão, trong đó có cả Trần Phong, Ninh Cung Như cùng Hạ Ức Mộng.
Hạ Ức Mộng muốn theo Trần Phong lịch luyện, dù nàng chưa đạt Hóa Thần nhưng với thực lực hiện tại của Trần Phong có thể bảo vệ nàng an toàn, nên Ninh Cung Như mới đáp ứng cho nàng đi theo.
Tất cả mọi người bị đẩy tới trung tâm trận pháp, Lưu Diệp tiện tay vung lên, vài ngàn khối Linh Thạch bị đánh vào bên trong trận pháp, nhất thời hào quang quả tỏa sáng, tất cả đệ tử đều hít vào một hơi, không biết lần này còn sống sót mà trở về được hay không.
Lần này tiến nhập bí cảnh Tây Mạc sẽ là một lần lịch luyện lớn của các đệ tử Hóa Thần Kỳ, cũng không ai biết có thể từ trong đó đi ra hay không, nếu như toàn vẹn trở ra thì thực lực của họ sẽ có mức đột phá lớn.
Những người không may thì sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi đó, làm đá kê chân cho người khác, trở thành phân bón cho Tây Mạc bí cảnh, nhưng cả đám không hề sợ hãi, mà chiến ý bốc cao.
Tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là cả đời chỉ xếp dưới người khác, vì lẽ đó biết là cơ hội sống sót trở ra khá thấp, mặc dù cửu tử nhất sinh cũng không hối hận.
Đó là tín ngưỡng của lực lượng, không có ai can tâm làm người yếu kém, muốn trở thành cường giả đỉnh cao, phải đạp lên thi cốt của rất nhiều cường giả khác để leo lên.
Trận pháp bắt đầu khởi động, hào quang phóng ra bốn phía,mọi người đều nín hơi ngưng thần, trong nháy mắt cả đám biến mất tại sảnh nghị sự Cự Kiếm Môn.
Mạc Thành...
Mạc Thành là thành trì lớn nhất toàn bộ Tây đại lục, không biết nó tồn tại bao lâu, chắc có lẽ từ khi đại lục bị phân cách đã hình thành, nội thành chu vi mười vạn dặm, võ giả như mây, hơn nữa nơi này cũng là nơi ở thích hợp của vô số tán tu và các đại gia tộc mạnh mẽ không nằm trong Thất Đại Tông Môn.
Mạc Thành chỉ cai quản trong phạm vi của họ, không quan tâm đến tranh chấp của các thế lực trên toàn Tây đại lục.
Có người nói, Thành Chủ Mạc Thành, chính là một Đại Thừa Kỳ cường giả, nên không có người nào dám làm loạn, tất cả ân oán sẽ được lên lôi đài giải quyết.
Hiện tại hầu như tu luyện giả toàn Tây đại lục đều tụ tập tại Mạc Thành, trình độ đông đúc không có nơi nào sánh được, dù Trần Phong đã tới đây hai lần, nhưng hiện tại vẫn bị choáng.
Cường giả Hóa Thần thì như là rau ngoài chợ, chạy đầy trên đất, còn về Luyện Hư Kỳ có thể tùy ý thấy được, trong mắt đám đệ tử thì là ngạc nhiên, dù gì lần này Tây Mạc bí cảnh mở ra hấp dẫn tới vô số cường giả, dù chỉ có 1000 người được đi vào, nhưng ai mà ngại xem náo nhiệt chứ.
- Nơi này là Mạc Thành, sau ba ngày chúng ta sẽ tiến về Tây Mạc Thâm Uyên, trước đó cần đi một chuyến tới Bách Tông Liên Minh, muốn có danh ngạch đi vào Bí Cảnh phải tới đó lãnh minh bài.
- Trong lúc này, bất luận người nào cũng không cho phép gây chuyện thị phi, nếu như đắc tội người không thể trêu, sợ là ngay cả ta là môn chủ, đều bảo vệ không được các ngươi, lần này đi tới Tây Mạc bí cảnh, ta không hi vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Lưu Diệp căn dặn đám đệ tử, để tránh cho họ mắt cao hơn đầu mà gây chuyện không nên, đến lúc đó thì phiên phức, dù gì đây là lớp đệ tử trẻ lần đầu tham gia Tây Mạc bí cảnh.
Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng đi phía sau nắm chặt tay nhau, cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc dâng lên trong lòng, trong mắt đối phương chỉ có hình bóng của nhau, không hề để ý Môn chủ Lưu Diệp nói gì.
- ỒH, đây không phải là Cự Kiếm Môn, Môn chủ sao, hai mươi năm trước Cự Kiếm Môn các ngươi toàn quân bị diệt, không có một người nào từ trong Tây Mạc bí cảnh đi ra, chẳng lẽ lần này lại đến đưa đầu người?
Một tiếng âm dương quái khi vang lên bên cạnh đám người Cự Kiếm Môn, lúc này Trần Phong cùng đoàn người Cự Kiếm Môn đã ở trước cửa của Bách Tông Liên Minh, người ra vào tấp nập, đều là người cầm đầu các môn phái và thế lực lớn không thua kém gì Thất Đại Tông Môn.
- Kiếm Khúc Cầu, không nghĩ tới miệng của ngươi vẫn thúi như vậy, Thiên Kiếm Phái các ngươi củng chẳng phải toàn quân bị diệt, chỉ còn lẽ loi một người đi ra đó sao? đắc ý cái gì hừ.
Lưu Diệp liếc xéo tên kia, trầm giọng nói, Cự Kiếm Môn và Thiên Kiếm Phái đều là môn phái chủ tu kiếm đạo, nên thường xuyên xảy ra những tranh chấp nhỏ, không khi nào là không châm chọc nhau vài câu để phân hơn thua.
Với lại nghe lời nói của hai người, cũng làm cho đám đệ tử mới ra giang hồ run lên, không nghĩ tới vẫn có cố sự như vậy, hai mươi năm trước Cự Kiếm Môn 20 danh ngạch đi vào, dĩ nhiên toàn quân bị diệt, người đi vào không một ai sống sót trở ra.
Điều này cũng mang ý nghĩa, Tây Mạc bí cảnh đáng sợ bao nhiêu, người tiến vào bên trong, có thể sống sót mà đi ra ngoài, dù cho là một người, cũng là may mắn, sau này cũng nhất định sẽ thành chân chính cường giả.
- Mộng nhi, khi vào trong theo sát ta, nguy hiểm thì vào Cửu Tôn Tháp còn lại để ta lo.
Trần Phong nắm tay Hạ Ức Mộng dặn dò, dù thực lực hắn mạnh nhưng để đề phòng vạn vô nhất thất, cẩn thận là trên hết.
- Haha một người đi ra cũng không tệ, hiện nay hắn cũng là Luyện Hư trung kì, đã tấn thăng làm trưởng lão tiền đồ vô hạn a.
Kiếm Khúc Cầu một mặt ngạo nghễ nói, hai môn phái chủ tu kiếm đạo, khi thấy một bên bị lép vế hiễn nhiên là rất hả dạ, dù gì họ cũng hơn Cự Kiếm Môn một người chứng tỏ họ mạnh hơn Cự Kiếm Môn.
- Hi vọng lần này ngươi cũng có thể đắc ý, đừng để toàn quân bị diệt một người cũng không còn.
Lưu Diệp cũng lạnh lùng đáp, lần này có Trần Phong cùng Dương Vũ Phi dẫn đội thì hắn không có lo lắng, một người có thể diệt sát Luyện Hư Kỳ, một người là Hóa Thần viên mãn có thể tấn thăng bất cứ lúc nào.
- Tất nhiên sẽ không, Thiên Kiếm Phái ta lần này thiên tài lớp lớp, chậc chậc ai như các ngươi, một tiểu nữ oa Nguyên Anh trung kì cũng được góp đi vào, hắc hắc Lưu Diệp ngươi cứ chờ xem là được.
Kiếm Khúc Cầu cười lạnh liếc qua đám đệ tử Cự Kiêm Môn, rồi dẫn theo đệ tử mình, ngạo khí mười phần tiến vào bên trong Bách Tông Liên Minh nhận Minh bài.
- Nhìn thấy tên này ta liền không hợp mắt.
Dương Vũ Phi cau mày nói.
- Đúng đấy lần này hi vọng chúng ta sẽ không toàn quân bị diệt.
Một vài đệ tử khác dù cũng hơi lo lắng, nhưng cái tâm cường giả vẫn khiến bọn họ háo hức.
- Sẽ không, có Trần Phong ở đây, hắn sẽ giúp chúng ta bình định tất cả.
Dương Vũ Phi vỗ vỗ vai Trần Phong cười nói.
- Dương sư huynh, ngươi không nói gì không ai nói ngươi câm a, tại sao lại đá quả bóng qua ta.
Trần Phong dùng ánh mắt giết người nhìn Dương Vũ Phi, các đệ tử thay nhau cười to để giảm bớt áp lực cho ba ngày sau.
Thời khắc này Lưu Diệp cũng biểu tình nghiêm túc, nhưng câu nói của Kiếm Khúc Cầu để lại trong lòng hắn cũng có chút không thoải mái, có thể coi là Cự Kiếm Môn mất hết thể diện, toàn quân tiến vào bí cảnh lại không ai trở ra, làm thực lực môn phải cũng giảm xuống một đoạn, nếu toàn bộ đi ra thì giờ này Cự Kiếm Môn cũng đã có thêm 20 tên Luyện Hư Kỳ cường giả.
- Hì hi.. Lưu đại ca đã lâu không gâp.
Một thanh âm tao mị từ đằng trước truyền lại, chỉ thấy từ trong Bách Tông Liên Minh đi ra là hơn 20 nữ tữ như hoa như ngọc, đi đầu là một nữ tử quyến rũ phong tình, phía sau là một đám nữ để tử vô cùng phong tao hấp dẫn,vừa thấy Lưu Diệp đã lên tiếng chào hỏi.
- Ồ, Ngọc Hà tiên tử, đã lâu không gặp.
Lưu Diệp nhìn thấy nữ tử nọ cũng là gật đầu chào hỏi.
Đoàn mỹ nữ này đến từ Cực Lạc Môn, nữ tử nói chuyện là Vân Ngọc Hà biệt danh Ngọc Hà tiên tử, nàng là môn chủ của Cực Lạc Môn, môn phái chủ tu Song tu chi đạo, bên cạnh là một mỹ nữ mà Trần Phong đã từng gặp một lần đó là Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc cũng có thể coi là đệ nhất mỹ nhân tại Tây đại lục này, khí chất nàng lẫn trong đám người vô cùng cao quý, một thân váy dài hồng nhạt, tôn lên dáng người ngạo nhân, trước ngực có thể thấy hai cặp tuyết lê căng đầy trắng mịn, ở giữa là một khe rãnh sâu mê người.
Nhan Như Ngọc đứng giữa đám nữ nhân nữ che nữa đậy, thì nàng giống như là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Khi Nhan Như Ngọc nhìn thấy Trần Phong nắm tay Hạ Ức Mộng đứng ở phía sau đoàn người thì trong mắt lóe lóe không biết nghĩ gì.
- Lần này không biết Lưu đại ca, sau hai mươi năm trở lại, chắc sẽ cho chúng ta kinh hỉ đây!
Vân Ngọc Hà thanh âm ngọt ngào thanh thúy nói,không ngừng đánh giá đám đệ tử Cự Kiếm Môn, nàng này dáng người có thể nói là vưu vật, dáng người nóng bỏng, bộ ngực căng đầy mỗi khi nói chuyên hay bước đi đều có xu thế phá áo mà ra, làm cho đám nam tử huyết mạch sôi sục.
- Nào có, nếu có thể lần này chúng ta có thể cùng nhau hợp tác, để giảm tổn thất.
Lưu Diệp cười cười, đưa ra đề nghị hợp tác, thực lực của Cực Lạc Môn cũng không yếu, nếu cùng họ chung chuyến tuyến thì cũng sẽ giảm bớt thương vong cho đệ tử.
- Hi xấu hổ a, tiểu muội chỉ mong có một kết quả tốt, nếu Lưu đại ca đã ngỏ ý, tiểu muội cũng không chối từ, đây là Nhan Như Ngọc đệ tử thân truyền của muội, nàng vừa đột phá Hóa Thần viên mãn, cùng mấy vị nữ đệ tử, lần này đi vào hi vọng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Vân Ngọc Hà, cười đến bộ ngực phập phồng lên xuống, kéo tay Nhan Như Ngọc giới thiệu.
- Như Ngọc ra mắt các vị sư huynh, sư đệ chiếu cố chúng ta.
Nhan Ngư Ngọc, khách sáo nói, với thực lực của các nàng thì cũng không cần ai chiếu cố, nhưng chung quy ánh mắt nàng vẫn dán vào Trần Phong không rời.
Trần Phong cảm thấy bị ai đó chú ý, ngước lên đối mặt vào Nhan Như Ngọc, nhất thời nàng thẹn thùng quay sang chỗ khác, làm bộ không nhìn thấy hắn.
Hắn vừa lúc phát hiện nàng nhìn hắn cũng sợ hãi, dù nàng quay đi rất nhanh che dấu, ánh mắt đó của nàng hình như là muốn ăn sống hắn, đối với Nhan Như Ngọc, hắn cũng không có cảm tình gì mấy, lần đầu gặp đã gây thù hằn cho hắn, với lại ở trong môn phái, toàn nữ tữ lẳng lơ thì chắc cũng không phải thứ gì tốt.
Dù nàng cũng có dáng người và dung mạo xinh đẹp, hơn cả bất cứ nữ nhân nào của Trần Phong, nhưng hắn vẫn không bị nàng mê hoặc.
Nếu Nhan Như Ngọc biết, trong lòng Trần Phong đánh giá nàng như vậy thì sẽ lao lên bóp chết hắn lập tức, nàng không phải nữ nhân tùy tiện, ánh mắt nhìn người rất cao nàng cần là một đối tượng song tu lâu dài, để nàng lĩnh ngộ đại thành công pháp.
Chứ không giống như những tỷ muội đồng môn, vài ba ngày lại đổi đối tượng song tu, để có hiệu quả hơn, chuyện đó làm cho nàng cũng thật kinh tởm.
Hai bên cười cười nói nói, đạt thành hiệp nghị rồi Lưu Diệp dẫn đám đệ tử đi đăng kí để nhận minh bài vào Tây Mạc bí cảnh.
Sau khi đăng kí hoàn tất, đoàn người trở về thành tìm một nơi ở lại để chuẩn bị ba ngày sau mở ra bí cảnh, khi đi qua Vạn Kim Các, Trần Phong bảo bọn họ về trước kể cả Hạ Ức Mộng.
Nhớ tới Vạn Thiên Kim phong tình, Trần Phong trong lòng đã xao động, dù gì đã đến đây phải đi thăm nàng một nàng, dù không biết mục đích của nàng, nhưng theo Đại Thiên Cơ Thuật thôi diễn hắn cảm thấy nàng không làm gì có hại với hắn, nên phải cùng nàng bồi đắp tình cảm a.
Khi thu phục được nàng rồi, thì Linh Thạch sài không thiếu a, trong lòng Trần Phong nghĩ vậy, không chút do dự đi vào Vạn Kim Các, đưa ra tấm Tử Tinh Tạp cho một nữ chưởng quầy.
Nàng vui vẽ tiếp đón hắn, rồi sai một mỹ nữ dẫn hắn đi gặp Vạn Thiên Kim.