Trần Phong được đưa tới giang phòng lần trước, xung quah vẫn là hoa viên màu sắc rực rỡ, hương thơm thấm lòng người.
Hắn tiến lên trước, mở ra cánh cửa phòng, một cảnh tượng làm hắn toát mồ hôi, máu mũi xém chút phun ra ngoài.
Một mùi hương xa la mà quen thuộc đập vào mặt, sau đó hắn liền thấy một mỹ nhâ tuyệt sắc đang nằm nghiêng trên giường.
Nàng mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng trắng nhát, có thể thấy sau lớp lụa ấy là một cơ thể hoàn mỹ với từng đường cong uyển chuyển, làn da óng ánh tuyết trắng, trong khí chất cao quý trang nhã toát ra một vẻ vũ mị câu hồn đoạt phách.
Khuôn mặt kia Trần Phong chưa từng quên, từ khi bị nàng câu dẫn lần trước, dù đã trải qua vài trăm năm trong Huyễn Cảnh nhưng hắn cũng không thể quên được Vạn Thiên Kim, nàng có một sức dụ hoặc khó tả đối với hắn, nhưng hắn không hiểu tại sao mình không dám tiến đến với nàng.
Trần Phong cố kìm nén tâm tình, bước vào bên trong ngồi xuống cái ghế, Vạn Thiên Kim cũng bước xuống giường, lấy ra một cái khăn tay thơm ngào ngạt, lau mồ hồ cho hắn khẽ cười nói.
- Ngươi lại trở lại, có phải là nhớ ta?
Trần Phong dù tâm cảnh đã trải qua lĩnh ngộ vô số Chân Ý, nhưng khi đối mặt vời náng hắn cũng cảm thấy khó xử lý, vì trên người nàng có cái gì đó làm cho hắn mê muội.
- Ừm, cũng có chút!
Trần Phong thành thật trả lời.
Vạn Thiên Kim ngồi bên cạnh, chậm rãi rót trà cho hắn, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mị thái lan tràn làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
- Lần này là vì Tây Mạc bí cảnh sao?
Vạn Thiên Kim, tay cầm tách trà, ghé qua ngồi trên đùi Trần Phong, một tay bá cổ hắn, một tay dâng lên tách trà.
- Khụ... cái này Vạn tiểu thư ta thấy, cái này không hợp..
Trần Phong thấy nàng làm ra cử động thân mật như vậy, không khỏi có chút cảm giác quái dị, đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân chủ động câu dẫn a.
Vạn Thiên Kim mị nhãn hàm xuân, ngồi trên đùi Trần Phong, nàng buông tách trà xuống, hai tay vẫn dòng qua ôm cổ hẳn, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, dung quang toả sáng, vô cùng xinh đẹp.
Lúc này nàng bỗng nhiên đem người của mình cúi xuống, cả người dựa lên người Trần Phong, nàng mở ra đôi môi mỏng manh đỏ thắm, từng hơi thở như lan như xa từ cái miệng nhỏ nhắn truyền ra, không ngờ lại hôn lên môi Trần Phong.
Trần Phong bất ngờ bị cưỡng hôn, hắn cũng không từ chối ngậm lấy cánh môi nàng đưa lưỡi vào bên trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn mà dò xét, hắn ngồi trên ghế hai bàn tay từ từ vòng qua sau lưng nàng, ghì chặt nàng vào người mình, cảm nhận một nụ hôn mê say.
Vạn Thiên Kim cũng là thật sự động xuân tình, nàng vụn về đáp lại hắn, nhưng không biết làm sao chỉ để mặc cho Trần Phong hút lấy hương tân ngọc dịch từ miệng nàng, trong khi môi lưỡi đang quấn lấy nhau, tay cảu nàng cũng chậm rãi thối lui từng kiện Bạch Y trên người Trần Phong.
Nàng vốn là yêu tinh dụ người phạm tội, giờ khắc này chủ động câu dẫn, sức hấp dẫn tự nhiên càng nhiều hơn. Trần Phong làm sao có thể chịu được, côn th*t cứng rắn của hắn lập tức ngóc đầu dậy, cách lớp quần áo chọc vào giữa mông nàng.
Nàng nằm ép sát trên người Trần Phong, Vạn Thiên Kim cảm thấy toàn thân khô nóng, càng ngày càng khó chịu, nàng cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, không khống chế được thân thể của mình, nhẹ nhàng vặn vẹo cặp mông như hai mảnh trăng non, cọ sát vào côn th*t của hắn đang cương cứng qua lớp quần áo.
Cảm thấy khó chịu, Vạn Thiên Kim dùng bàn tay tinh xảo của mình đưa xuống, cưởi bỏ luôn phần dưới của Trần Phong, lộ ra một căn côn th*t nóng hổi căng cứng, năm ngón tay mảnh khảnh của nàng đã nắm chặt lấy,
Nàng cầm lấy nó, cảm nhận được độ cứng rắn và không ngừng giật giật, lúc này Trần Phong mới rời môi nàng, nhìn chăm chú nàng hỏi.
- Nàng chắc chắn muốn làm nữ nhân ta!?
Vạn Thiên Kim hai gò má đỏ bừng, dùng đôi mắt đáng yêu nhìn hắn không chút do dự gật đầu.
- Nàng biết, ta cũng có rất nhiều nữ nhân, còn nữa vì sao nàng lại chọn ta mà cố ý hấp dẫn ta.?
Trần Phong vẫn muốn biết câu trả lời của nàng, dù gì nàng cũng khác Tiêu Ngọc Sương, Trần Phong biết Tiêu Ngọc Sương là từ nhỏ được nuông chiều nhưng tính tình không xấu, qua gương mặt thanh thuần của nàng có thể biết rõ, nên hắn thích nàng và phải dùng biện pháp cường thế chinh phục.
Còn về Vạn Thiên Kim, nữ nhân này là người có thế lực cũng như thực lực mà hắn không thể trêu vào, cùng với tâm cơ và đầu óc cao mới có thể tại nơi này trong coi chi nhánh Vạn Kim Các, vì vậy muốn thu nàng phải làm rõ vấn đề trước, nàng vì mục đích gì.
Vạn Thiên Kim nghe hắn hỏi, thâm tình nói.
- Mặc kệ chàng có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng có ta là được rồi.
- Ta có một bản năng rất đặc biệt đó là không bao giờ nhìn lầm người, ta tin tưởng với ánh mắt của mình, huống chi theo ta dự đoán sắp có hạo kiếp buông xuống, chàng là người có thể chống đỡ cho cả Thiên Nguyên Đại Lục.
Trần Phong ngẩn người nghi ngờ hỏi.
- Hạo kiếp gì?
Vạn Thiên Kim thở dài nói.
- Linh tính của ta mách bảo, sắp có hủy diệt buông xuống nhưng không biết là gì, vì vậy ta chọn chàng để giao phó mình, hãy tin tưởng ta, Vạn Thiên Kim này không bao giờ biết nói dối người mình yêu.
Trần Phong nghe thế cũng không quan tâm cái gì là hạo kiếp, vội vàng không còn khách khí, mạnh mẽ dùng sức kéo lấy bộ y phục bằng lụa trắng trên người nàng, kéo ra hai bên, làm lộ bên trong là một cái yếm đỏ thắm thêu hình phượng hoàng.
- Đừng.. đừng nhìn.
Dù nàng cố ý câu dẫn Trần Phong, nhưng Vạn Thiên Kim cũng là lần đầu bại lộ thân thể trước mắt nam nhân, không khỏi xấu hổ mặt càng thêm đỏ, vội vàng buông côn th*t hắn ra, một tay che lấy trước ngực một tay bịt hai mắt hắn.
Trần Phong nào để nàng che lại phong cảnh mê người này, vội vàng kéo luốn chiếc yêm phượng hoàng xuống, từ bên trong nhảy ra hai con thỏ trắng thơm tho, đính thêm trên đó là đầu nhũ hoa đỏ thắm, chứ không có màu hồng hồng như thiếu nữ thông thường.
- Của nàng thật đẹp!
Trần Phong lần đầu nhìn thấy đôi đại bạch thỏ mê người như vậy, kích cỡ của nó có thể so với Tiêu Ngọc Sương, to tròn và căng đầy, cộng thêm hai hạt anh đào nhỏ bé mà đỏ thắm thì càng thêm mê người, từng đợt hương thơm của nữ nhân chưa trải sự đời chui vào mũi làm Trần Phong dục hỏa càng bành trướng.
Trần Phong đã có rất nhiều kinh nghiệm với nữ nhân, tựa hồ đối với việc để cho nữ nhân khoái hoạt trước khi tiến vào hành sự cũng đã trở thành bản năng, vì vậy lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên núm vú nhỏ của nàng mà nhẹ nhàng mút vào, một bên khác hắn đem trọn một con thỏ còn lại của nàng nắm ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve cùng một chỗ.
- Ưm..mm
Một cỗ khoái cảm chưa bao giờ có truyền đến lại để Vạn Thiên Kim, phát ra một tiếng ngâm khẽ, từ trước đế giờ nàng mới nếm thử loại khoái cảm khác thường này, làm nàng say mê nhắm mắt hưởng thụ, một tay nàng cũng không quên dùng bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, vuốt lên xuống côn th*t của hắn.
Cặp nam nữ dựa sát vào nhau trên một cái ghế, tận hưởng khoái lạc nguyên thủy nhất của con người cứ như là quên mất tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Ở trên bộ ngực mềm mại Vạn Thiên Kim tận hưởng một hồi, Trần Phong lại chậm rãi thu hồi tay dời xuống phía dưới, đồng thời cỡi bỏ miếng vải cuối cùng trên người nàng, hiện giờ trên người nàng đã không một mảnh vải che thân.
Toàn thân băng cơ ngọc cốt, mị sắc khuynh thành, phía dưới hạ thân nàng là một tiểu dâm huyệt no tròn béo mập đang rỉ ra từng cỗ chất lỏng trong suốt mà trơn trượt, hai cánh môi đóng chặt tạo ra một khe rảnh mê người, đỉnh phía trên là âm hạch đang căng đầy và một đám cỏ xanh mượt mà.
Trần Phong dùng một ngón tay, ma sát dọc theo khe rãnh thần bí ấy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy âm hạch đang sung huyết của nàng mà nhẹ nhàng vân vê làm nàng kích động toàn thân rung rẩy, âm thanh không rõ nói.
- Aa...Đừng.. chỗ đó..không được đùa như vậy!
Trần Phong nào quan tâm đến nàng nói, quét một chút d*m thủy vào ngón tay đưa lên trước mặt cho nàng xem, rồi bỏ vào miệng thưởng thức.
- Tiểu bảo bối, của nàng ra thật là thơm ngọt.
- Cái đó bẩn lắm, chàng không được làm vậy.
Vạn Thiên Kim nào trải qua tràn cảnh như vậy, vội vàng kinh hãi nói, nàng biết khi lên Trúc Cơ Kỳ cơ thể sẽ tự động bài trừ tạp chất qua da, nên chỗ đó nàng cùng từng dùng để đi tiểu tiện, mỗi tháng còn chảy máu nữa, thứ xuất ra từ đó thì làm sao mà bỏ vào ăn được, nàng thấy thật là khó xử, nhưng trong lòng càng vui vẻ chứng tỏ hắn không có ghét bỏ nàng.
- Làm sao lại bẩn, trên người nàng tất cả đều là bảo bối, nàng cứ ngồi yên.
Trần Phong xoa đầu nàng giải thích, nữ nhân này cũng thật chưa từng trải a, nói xong hắn đứng dậy đặt nàng ngồi tựa lưng vào ghế, Trần Phong banh rộng hai chân nàng ra, làm lộ hết cái dâm huyệt hồng hào, trơn bóng.
- Nàng cứ nhìn không có gì phải xấu hổ, đây là chuyện mà phu thê nên làm.
Lời vừa dứt, hắn ngồi xổm xuống đất, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, hít vào một hơi cái hương thơm xử nữ từ đó, rồi đem miệng lại gần vươn ra đầu lưỡi mà ma sát hai mép âm hộ nàng, rồi tiến vào bên trong khiêu khích.
- Ưm..mm..đừng mà, bại hoại sao có thể làm...
Vạn Thiên Kim răng cắn chặt môi dưới tiếng nói rít qua kẽ răng, một cỗ khoái cảm càng thêm mãnh liệt từ hạ thân truyền tới, nàng cảm nhận có một vật mềm mại mà trơn trượt không ngừng khấy đảo.
Nàng xấu hổ muốn chết, toàn thân da thịt trắng mịn đã nhiễm lên một tầng hồng nhạt, hai tay bưng kín mặt, nhưng vẫn nhìn qua khe hỡ của kẻ tay mà nhìn lấy Trần Phong dùng cái lưỡi của mình không ngừng ra vào, liếm lên xuống dâm huyệt nàng.
Trái tim Vạn Thiên Kim phanh phanh nhảy loạn, như muốn lao ra khỏi lồng ngực, gò mà thì nóng bỏng phát sốt, đỏ rực như muốn chảy ra máu, nàng thở ra từng hơi thở nóng bỏng, bộ ngực theo hơi thở mà không ngừng phập phồng làm cho người ta huyết mạch như muốn vỡ tung.
Trần Phong hết trái rồi lại qua phải, bao nhiêu d*m thủy tuôn ra đều bị hắn nuốt hết vào bụng, hắn di chuyển lên trên há mồm ngậm lấy âm hạch đỏ mọng của nàng vào miệng, dù răng nhẹ nhàng cắn còn đầu lưỡi không ngừng hút nó vào, phát ra âm thanh “chụt, chụt”
Loại thanh âm dâm đãng kia lại để cho Vạn Thiên Kim càng thêm ngượng ngùng, bất quá rồi lại không nhịn được mà bắt đầu hưởng thụ, hai mắt nàng khép hờ, dùng đôi chân thon dài hoàn mỹ kẹp lấy đầu Trần Phong, hai tay thì xoa xoa đầu hắn, khiến cho kích thích của hắn đối với tiểu dâm huyệt của nàng càng thêm mãnh liệt.
Vạn Thiên Kim lần đầu được sảng khoái đến như vậy, d*m thủy liền như nước vỡ đệ liên tục chảy ra, rồi cũng bị Trần Phong bắt được một hơi ăn hết.
- Bảo bối, d*m thủy của nàng đúng là mỹ vị mà, vừa thơm lại ngọt, nàng cũng giúp ta một chút!
Trần Phong cũng phải công nhận, nước của nàng thật sự mỹ vị, không khó uống chút nào, của hai mẫu nữ Diệp Chỉ Hân cùng Tiêu Ngọc Sương thì có cảm giác mát lạnh, có vị ngọt nhưng không có ngon như Vạn Thiên Kim, rồi hăn bắt đầu chỉ bảo nàng cách phục vụ hắn.
- Cái này có thể ngậm vào sao?
Nàng so sánh nó với miệng nàng thật sự là khong hợp tí nào, nhưng Vạn Thiên Kim theo lời của tình lang, không tình nguyện mà mở ra cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng đem cái cực đại quy đầu kia ngậm vào, chậm rãi không ngừng dùng chiếc lưỡi mềm mại quấn quanh.
Trần Phong hít một ngụm khí lạnh, nhưng cũng không phải là sung sướng, mà là do thời điểm cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Thiên Kim ngậm vào, lại đem hàm răng quét qua phần đầu cực kỳ mẫn cảm kia, một loại cảm giác vừa đau vừa sướng đến kỳ dị khiến cho hắn nhịn không được.
- Đến để ta phục vụ chàng.
Một lúc lâu sau thấy đã đủ, Vạn Thiên Kim để hắn ngồi trên ghế, con côn th*t căng cứng chỉa thẳng lên trời không ngừng giật giật, nàng đứng dạng chân ngang người hắn, tiểu dâm huyệt đối diện với con côn th*t đang ngẩn cao đầu kia như muốn mời chào nó tiến vào
Nàng nhẹ nhàng đưa cái lưỡi đinh hương ra ngoài, thập phần hấp dẫn mà liếm liếm môi của mình, ngón tay như bạch ngọc điểm trúng ngực hắn, môi anh đào thở ra từng đợt nóng rực nói.
- Đừng động để ta tới.
Nói xong nàng hơi ngồi dậy, bàn tay búp măng lần mò bắt lấy côn th*t cứng rắn và nóng hổi của Trần Phong, nhắm ngay tiểu dâm huyệt của mình đang chảy ra từng giọt d*m thủy nhỏ lên côn th*t hắn, rồi từng chút một ngồi xuống.