- Hằng nhi, gã Tiêu Chính Thuần đó có khuyết điểm nào nữa không. để ta dễ đối phó.
Trần Phong đi ra khỏi đại sảnh nghị sự, hắn vừa đi vừa hỏi Hằng nhi, theo hắn xem ra lão Tiêu Chính Thuần này cũng khó nói chuyện, không chừng một hai câu liền đánh nhau
- Nguyên Anh của hắn bị thương nặng, không cách nào dung hợp với thân thể để đột phá Hợp Thể Kỳ.
Hằng nhi nói, khi muốn đột phá Hợp Thể Kỳ, thì phải dùng thân thể cùng Nguyên Anh hợp lại thành một thể, ngưng tụ ra Thần Hồn, khi có Thần Hồn nếu không may thân thể hủy diệt
Nếu may mắn Thần Hồn được thoát ra và bỏ chạy, thì tốc độ của nó gấp vài lần Nguyên Anh bỏ chạy, đồng thời không chịu ảnh hưởng bởi công kích vật lý, nếu thoát được thì có thể dễ dàng đoạt xá mà trùng sinh.
- Nếu công tử muốn chữa trị có hắn thì có Sinh Cơ Tái Tạo Đan, có xác suất nhận được khi tạo mới trong Cửa Hàng Danh Vọng.
Trần Phong nghĩ nghĩ, hiện tại hắn cũng còn hơn 1500 Thượng Phẩm Linh Thạch, vì lão bà hắn quyết định khô máu đổi thành 1,500,000 Danh Vọng, còn thừa số lẽ hắn quyết định chọn vài món Thiên Cấp ngày mai đi Vạn Kim Các bán ra.
Cứ như vậy, nhờ có Hệ Thống mà Trần Phong có Linh Thạch sài không hết, quan trọng là Vạn Kim Các có đủ tiền trả cho hắn hay không mà thôi.
Phải nói xác suất tạo mới Cửa Hàng Danh Vọng ra đan dược là rất thấp, mỗi lần tạo mới tốn 1000 Danh Vọng, hắn tạo vài trăm lần mới ra Sinh Cơ Tái Tạo Đan, phải tốn tận 500,000 Danh Vọng mua 5 viên, bởi vì một ô có đan dược mỗi lần nó kèm tận 5 viên.
Trong đó cũng ra không ít Huyết Mạch Thần Thú, nhưng toàn là chi thứ huyết mạch không thuần khiết Trần Phong bỏ qua, còn về Thần Thông này nọ thì đỏ con mắt cũng không có.
Sinh Cơ Tái Tạo Đan, là một Tôn Cấp đan dược, tức là đan được Cấp Tám, theo phân chia từ thấp đến cao là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Linh, Chân, Tông, Tôn, Đế cấp, Tiên Đan.
Sinh Cơ Tái Tạo Đan nếu muốn luyện chế thì phải cần vận dụng Hồn Lực đạt Bát Hoang Cảnh cùng vô số tài liệu mới luyện chế ra, công dụng là tái tạo lại tất cả các bộ phận bị hư tổn của thân thể, đồng thời giúp tu vi người phục dụng tăng tiến một bước.
Cơ thể sẽ chủ động luyện hóa số dược lực đủ để tái tạo các bộ phận bị hư hao, còn lại là chuyển hóa thành lực lượng tinh thuần, vì vậy tu sĩ hay người bình thường đều sử dụng được không lo bạo thể mà chết.
Khi nào tu sĩ đạt cảnh giới Nữa bước Chân Tiên mới có khả năng sử dụng thiên địa pháp tắc tái tạo lại bộ phận cơ thể, tu vi dưới nữa bước Chân Tiên thì chỉ có thể trông chờ vào Sinh Cơ Tái Tạo Đan, nhưng đan dược này phi thường trân quý, chỉ có những Luyện Dược Sư tu vi Độ Kiếp trở lên, nắm giữ cảnh giới Bát Hoang Cảnh Linh Hồn Lực mới may mắn luyện chế ra.
Sau khi đổi lấy 5 viên Sinh Cơ Tái Tạo Đan,mua thêm vài món Linh Cấp vũ kỹ và pháp khí, cùng một số kiện vật phẩm Thiên Cấp mang đi Vạn Kim Các bán.
Thấy sính lễ chưa đủ long trọng hắn bỏ thêm 500,000 Danh Vọng, mua Chân Cấp trung phẩm công pháp Thủy hệ “Bích Hải Lãng Thương Quyết.
Các thê tử của Trần Phong thì đang tu luyện toàn công pháp Thiên Cấp, chờ các nàng lĩnh ngộ đầy đủ, rồi tìm thứ tốt hơn cho các nàng tu luyện cũng không muộn.
..Ngày Hôm Sau...
Trần Phong tiếp tục cưỡi truyền tống trận đi tới Mạc Thành tìm Vạn Kim Các bán đồ.
Sau khi bước vào bên trong, lão Hạc chấp sự vẫn diện một bộ áo bào tro nhìn thấy Trần Phong vội vàng ra tiếp đón.
- Tiểu hữu hôm nay lại có sinh ý sao?
Trần Phong gật đầu, lão Hạc liền dẫn hắn đi đến căn phòng hôm qua rồi vội vã lui ra, lúc này Vạn Thiên Kim đứng trang nhã cao quý mỉm cười tiếp đón Trần Phong.
- Trần công tử, hoan nghênh ngài đến Vạn Kim Các, mời vào chỗ rồi chúng ta hợp tác.
Nàng nay mặc cung trang màu trắng lộ ngực, mái tóc vàng vũ mị buộc ở sau gáy, hai đôi mắt câu hồn xinh đẹp, bộ ngực sung mãn hiện ra trong mắt Trần Phong, trước ngực nàng hiện ra hai bán cầu tuyết vừa căng vừa tròn, chỉ thấy một khe rảnh sâu mê người.
- Nhờ Vạn tiểu thư xem qua.
Trần Phong nói, lấy ra cái giới chỉ trong đó là vài món Thiên Cấp mà hắn đổi từ Cửa Hàng Danh Vọng đưa cho Vạn Thiên Kim, nhưng đôi mắt thì dán chặt vào cặp ngực căng tròn kia âm thầm nuốt từng ngụm nước.
Vạn Thiên Kim tiến lại gần Trần Phong định đưa ngọc thủ tiếp lấy chiếc giới chỉ, nhưng bị vấp ngã nhào về trước, Trần Phong nhanh chóng đưa tay ôm lấy nàng
Một mùi thơm từ người Vạn Thiên Kim xông vào mũi của Trần Phong, ôm hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng,mùi thơm này không đậm cũng không nhạt khiến cho hắn cảm thấy nàng thật sự là một vưu vật.
Trần Phong nhìn ngắm dung nhan mỹ lệ của nàng không kìm được lòng mình, khẽ cuối đầu hôn lấy đôi môi mềm mọng, một tay đưa lên xoa nhẹ một bên ngực của nàng qua lớp y phục.
Vạn Thiên Kim cũng nhẹ nhàng đưa ra đầu lưỡi đinh hương cho Trần Phong nhẹ nhàng cắn mút.
Trần Phong từ ngày đi đến thế giới này hắn càng không thế khống chế, không ức chế được sự cám dỗ từ mỹ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, dù hắn biết nàng đây rõ ràng là đang câu dẫn hắn nhưng có tiện nghi không chiếm thì thiệt thòi, một cường giả Luyện Hư Kỳ mà đi đường lại vấp té trùng hợp như vậy, có quỷ mới tin.
Vạn Thiên Kim cũng không xinh đẹp hơn đám thê tử Trần Phong bao nhiêu, nhưng nàng có một loại vũ mị tận xương, mỗi một nụ cười, một động tác đều tản ra sức hấp dẫn khó cưỡng, cùng dáng người nóng bỏng hoàn mỹ, có thể nói đây chân chính là một đại yêu tinh.
Hai người say mê trao nhau nụ hôn nồng cháy, một lát sau Vạn Thiên Kim đẩy Trần Phong ra sắc mặt đỏ bừng thở gấp nói.
- Trần công tử ngươi xấu!
Nhìn bộ dáng làm nũng của nàng, hắn muốn lột sạch nàng mà phát tiết một trận, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo tinh thần dò hỏi Hằng nhi.
- Hằng nhi, nàng đây là muốn làm gì.?
- Công tử yên tâm, sóng linh hồn nàng rất bình thường giống như các nàng Mộng Kỳ, không có ý nghĩ làm hại đến công tử, chắc là do Đào Hoa Khí Vận của Hệ Thống phát huy tác dụng.
Hằng nhi mở ra con ngươi, mỉm cười nói, lần trước cùng Thanh Nguyệt Tâm, hắn đã hoàn thành một cái nhiệm vụ được ban thưởng Đào Hoa Khí Vận, vì thế hắn rất có duyên với nữ nhân.
Nên Vạn Thiên Kim mới tự động câu dẫn hắn, chứ ngoài ra không có cách nào giải thích hành động của Vạn Thiên Kim.
- Khụ, xin lỗi Vạn tiểu thư,ngươi qua xinh đẹp nên ta kìm lòng không được hắc hắc, mời Vạn tiểu thư xem, đây là đồ vật ta muốn giao dịch với tiểu thư.
Trần Phong lui ra vài bước, gãi đầu cười nói rồi đưa giới chỉ cho Vạn Thiên Kim.
Nàng vươn đôi bàn tay ngọc ngà tiếp nhận giới chỉ xem xét, chấn kinh trợn to mắt rồi nhìn vào Trần Phong ánh mắt sáng rực, nhẹ nhàng nói.
- Xin phép cho tiểu nữ gọi ngươi bằng Tam ca nha, huynh cứ gọi ta là Thiên Kim là được.
Trần Phong mỉm cười gật đầu, nàng nhanh chóng lấy ra kiểm kê rồi định giá.
- Tổng tất cả 10 món Thiên Cấp thượng phẩm, của huynh tất cả là 1 vạn Linh Thạch Thượng Phẩm.
Vạn Thiên Kim nhanh chóng đưa ra giá, nếu đem toàn bộ đi đấu giá, lợi nhuận có thể lên đến 2-3 vạn, phải biết tại Tây Đại Lục này vật phẩm Thiên Cấp đã là báu vật vô giá, cường giả Luyện Hư cũng muốn đỏ mắt vì nó huống chi còn là hàng Thượng Phẩm.
- Được thành giao, sau này ca ca còn trở lại thăm Vạn muội muội.
Trần Phong cầm lấy 1 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch bỏ vào Cửu U Long Giới rồi cất bước ra về.
Vạn Thiên Kim nhìn theo bóng lưng hắn, một tay sờ một bên ngực lúc hắn xoa bóp, một tay đưa lên môi cảm nhận dư vị, khóe miệng cười yếu ớt lẩm bẩm.
- Không biết ta làm như vậy là đúng hay sai.
Theo trí nhớ Luyện Dược Trần Phong Phong đi dạo Mạc Thành mua vài bình rượu, rồi ghé Đan Các mua vài loại Linh Thảo về pha chế ra một loại rượu độc nhất vô nhị để đem đi gặp nhạc phụ đại nhân.
Chuẩn bị xong sính lễ, sáng hôm sau Trần Phong dắt tay Tiêu Ngọc Sương đi vào truyền tống trận đi về Vi Thủy Các cầu hôn.
- Bẩm Các Chủ, tiểu thư đã trở về còn mang theo một nam nhân hắn nói là mang sính lễ đến cầu hôn.
Trong Vi Thủy Các, một tên đệ tử chạy vào trong đại điện báo cáo cho Tiêu Chính Thuần.
- Hắc hắc tiểu tử này đúng là không sợ chết còn dám vác mặt đến, để ta cho hắn nhìn chút màu sắc.
Tiêu Chính Thuần âm hiểm cười, vội vàng phân phó đệ tử ra nghênh đón Trần Phong.
Sau một ngày truyền tống từ Cự Kiếm Môn đến Vi Thủy Các, Trần Phong cùng Tiêu Ngọc Sương hai người nắm tay đứng trước cửa, dù là về nhà nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương, lỡ may phụ thân nàng không đồng ý hôn sự nàng phải làm như thế nào, Trần Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mỉm cười ôn nhu.
- Đi chúng ta vào, dù phụ thân nàng không đồng ý ta cũng sẽ cướp nàng đi.
Tiêu Ngọc Sương gật đầu, siết chặt tay hắn đi vào bên trong.
- Đứng lại, chỉ có tiểu thư mới được đi vào, người ngoài không được phép vào Vi Thủy Các.
Vừa vào cổng,lại gặp hai tên đệ tử Hóa Thần Kỳ chặn đường làm khó.
- Ta là Trần Phong mang sính lễ đến đây hướng Tiêu Các chủ cầu hôn tiểu thư của các ngươi.
Hai tên đệ tử nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới cười khẩy khinh bỉ nói.
- Nơi này là Vi Thủy Các, Tiểu thư chúng ta là thân phận bậc nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi không thử soi mặt vào trong nước tiểu xem mình là cái bộ dáng gì.
Trần Phong cau mày, cái này chắc chắn là do lão gia hỏa Tiêu Chính Thuần làm trò quỷ gây khó dễ, đã như vậy thì đừng trách hắn độc ác.
- Các ngươi đều tránh ra.
Tiêu Ngọc Sương gấp gáp,nháy mắt ra hiệu hai tên không biết sống chết này, nàng thừa biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
- Soi mặt vào trong nước tiểu? Việc này ta chưa từng làm hay là các ngươi chứng minh ta xem phát, mà không biết các ngươi đứng tiểu hay là ngồi xổm để soi mặt mình vào đây!.
Trần Phong cười lạnh, châm chọc lại một câu, nếu bọn này ra tay động thủ trước thì hắn có lý do quang minh chính đại đánh người.
- Tiểu súc sinh, muốn chết.
Đúng như Trần Phong dự đoán hai tên này không nhịn được, bộc phát tu vi vung quyền đấm vào mặt Trần Phong.
...Bốp..
..Bốp..
Không đợi hai tên đến gần, Trần Phong cấp tốc dùng Khinh Vân Tế Nguyệt đưa ra hai bàn tay 900 Đế Văn vận chuyển, phân biệt thân mật dán lên mặt hai người, khiến cả hai bay ra xa nằm trên mặt đất,hai tên Hóa Thần sơ kì khóe miệng trào huyết, tay chân không ngừng co giật.
Trần Phong đi lại gần, xách cổ hai tên lên như xách hai con gà, hai tên xấu số vừa sợ vừa giận, nhưng không dám ho một tiếng hiện tại cái mạng nhỏ của họ đang nằm trong tay Trần Phong, một tát này hắn đã thu lực chứ không thì hai tên này đã đi gặp Diêm Vương Gia uống trà đàm đạo nhân sinh rồi.
- Dừng tay!
Từ bên trong lao ra khoảng mười tên đệ tử tu vi đều là Hóa Thần Kỳ, nhưng có một tên dẫn đầu chỉ là Nguyên Anh.
- Trần huynh!
Tên nam tử cầm đầu kinh ngạc nhìn Trần Phong,hắn không ngờ lại gặp Trần Phong ở chổ này buộc miệng hô.
- Mặc Huynh tai sao ngươi ở chỗ này?
Trần Phong cũng kinh ngạc thả hai tên đệ tử xấu số xuống nhìn về tên thanh niên kia, hắn không phải ai khác là Mặc Thiên Ca người đồng lứa đầu tiên Trần Phhong hắn xem thuận mắt.
Lúc ở Kim Hà Lâu có duyên gặp một lần, rồi sau đó cùng tham gia Khảo Hạch Đệ Tử cùng nhau đi lên Lăng Thiên Thê cũng xem như là bằng hữu,không ngờ hắn bái nhập vào Vi Thủy Các.
- Haha ta được tuyển vào Vi Thủy Các,do tư chất không tệ nên được trưởng lão cho làm chức thống lĩnh vệ đội, lăn lộn xem như là không tệ, Trần huynh sao lại ở chỗ này còn..
Mặc Thiên Ca cười ha hả nói, đối với Trần Phong hắn rất khâm phục từ tận đáy lòng, dù gì cũng là thiên tài nhưng người ta thuộc dạng yêu nghiệt hắn chỉ có thể lấy đó làm mục tiêu để phấn đấu.
- Ta là đến đây cầu thân, hai tên gia hỏa mắt mù đi ra làm khó dễ, không muốn cho chút màu sắc nhìn xem thì bọn chúng xem ta là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp.
Trần Phong cười nói
- Trâu! Trần huynh đệ đi, đi vào đợi chúng ta thông báo cao tầng.
Mặc Thiên Ca đưa lên ngón tay cái, dẫn Trần Phong đi vào Vi Thủy Các.
Không lâu sau Trần Phong cùng Tiêu Ngọc Sương đi vào đại điện, còn chưa vào cửa Tiêu Chính Thuần trên ghế chủ vị đã nhìn Trần Phong lạnh lùng quát.
- Tiểu tử ngươi là gan không nhỏ, còn dám tới đây đã thương đệ tử của chúng ta.?
- Ngài nói đúng, lá gan ta không nhỏ, nên mới dám một mình tới đây cầu hôn a..!
Đối với Tiêu Chính Thuần hò hét, hắn xem như không có gì nhún nhún vai.
- Người ta đến là khách, có gì nhẹ nhàng nói, Sương nhi đến mẫu thân xem.
Bên cạnh Diệp Chỉ Hân khuyên bảo, vẫy vẫy tay kéo Tiêu Ngọc Sương qua bên cạnh.
- Trần Phong bái kiến nhạc mẫu đại nhân.
Trần Phong hướng Diệp Chỉ Hân cuối người thật sâu bái một cái, nàng mỉm cười gật đầu xem như chấp thuân, bỏ mặc Tiêu Chính Thuần đang dựng râu trợn mắt.
- Hừ tiểu tử thật không biết lễ nghĩa, ở đây ta bối phận lớn nhất vì sao ngươi không hành lễ cho ta.
Tiêu Chính Thuần căm tức hừ lạnh nói.
- Ta Trần Phong đỉnh thiên lập địa,cuộc đời này chỉ lạy phụ mẫu, nếu ngài đã mở miệng, tức là đã đồng ý gả Tiêu Ngọc Sương cho ta, nhạc phụ ở trên nhận tiểu tế một lạy.
Nói rồi hắn định quỳ luôn xuống mà lạy lại bị Tiêu Chính Thuần ngăn cản.
- Dừng dừng dừng.. ta lúc nào đáp ứng gả con gái cho ngươi?
Hắn vung tay, một lực lượng mạnh mẽ bắn ra đẩy Trần Phong lùi lại mấy bước.
- Làm sao, ngài là trưởng bối đây là muốn lật lộng sao?, hình như không hợp với thân phận của ngài a.
Trần Phong ổn định thân hình, cười nhẹ nhàng nói, làm Diệp Chỉ Hân cùng Tiêu Ngọc Sương cũng xem chút cười.
- Nói bậy, ta kêu ngươi hành lễ là theo bối phận ta là Các chủ một phái còn ngươi là một đệ tử bình thường, chẳng lẻ thân phận của ta không được nhận ngươi một cái cuối đầu.
Ban đầu hắn chỉ ức chế tên này không coi hắn ra gì mới thốt một câu, ai ngờ lại bị gài bẫy làm hắn nhìn Trần Phong càng thêm khó chịu.
- Ngài là Các chủ đối với ta có cái rắm dùng a, ta cuối đầu hành lễ là vì ngài là cha vợ ta thôi.
Trần Phong không quan trọng nói, cười nhạt nhìn Tiêu Chính Thuần.
- Ngươi vô liêm sỉ, như vậy cũng nói ra được, ngươi chỉ là một đệ tử môn phái, tu vi thấp kém, bộ dáng tướng mạo cũng không có gì lạ, ngươi có tư cách gì đòi ta gả Sương nhi cho ngươi.?
Tiêu Chính Thuần phẫn nộ chỉ vào mũi Trần Phong, hận không thể một tát chụp chết hắn.
- Ồh! tướng mạo không có gì lạ, tướng mạo ta cũng anh tuấn phong độ chắc bỏ xa ngài hồi còn trẻ, mà ngài trưởng thành ra bộ dáng này còn có thể lấy được một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như nhạc mẫu đây, ngài nói ngài có tư cách gì nói ta.
Trần Phong cũng nổi giận, rõ ràng là hắn suất khí hơn lão Tiêu Chính Thuần này, mà còn hỏi hắn tư cách, hắn nhìn ngắm Diệp Chỉ Hân nàng còn thành thục quyến rũ hơn Tiêu Ngọc Sương nên căm tức nói.
- Phì.
Diệp Chỉ Hân không nhịn được cười, mặt đỏ bừng quay sang chỗ khác.
Tiêu Chính Thuần tức giận mặt đều đen rồi,đây là lần đầu hắn nói chuyện với một người ngang ngược như vậy, không nhịn được nữa vỗ ghế đứng dậy chỉ vào Trần Phong chữi.
- Ngươi con mẹ nó đánh rắm, thời trẻ lão tử không biết bỏ xa ngươi bao nhiêu lần!
- Chính Thuần chú ý thân phận, đây là đại điện Vi Thủy Các.
Diệp Chỉ Hân không chịu được kéo hắn ngồi xuống, nếu dây dưa tiếp không chừng sẽ đánh nhau.
- Tiêu Các chủ hôm nay ta thành tâm mà tới, không mang theo sính lễ gì, chỉ mang vài bình rượu quý hiếu kính ngài, là bởi vì bất kỳ sính lễ nào đều không sánh bằng được Ngọc Sương,nếu mang theo nhiều sính lễ là đối với Ngọc Sương cùng Vi Thủy Các là một loại khinh nhờn, nên ta chỉ mang theo Ngọc Sương trở về cùng cái mạng của ta bảo vệ nàng.
Trần Phong cũng không muốn dây dưa với lão này, không chừng hắn sẽ không nhịn được mà lấy ra Cửu Tôn Tháp đè chết hắn, nên đi thẳng vào vấn đề cũng không có hứng thú cầm ra sính lễ, chỉ lấy ra hơn 10 vò rượu đậy kín, dù chưa mở ra nhưng đã hương thơm lan tỏa
- Ý ngươi là nếu ta không gả Sương nhi cho ngươi, ngươi lấy cái mạng nhỏ của mình liều mạng với ta, haha trò cười,một ngón tay ta cũng đủ đè chết ngươi, ngươi còn ở đây uy hiếp lão tử.?
Tiêu Chính Thuần hai mắt đều đỏ, hiện tại đang trong cơn điên hắn hiểu sai ý nghĩa câu nói đó.
Trần Phong nghe vậy thật có xúc động lao lên bóp chết lão này ngay lập tức, không biết dựa vào đâu mà hắn trèo lên được vị trí Các Chủ nữa.
- Chính Thuần ý hắn nói là Ngọc Sương chúng ta quý giá hơn tất cả, dù có vào dầu sôi lữa bỏng hắn cũng nguyện dùng cả sinh mạng để bảo hộ, cũng xem như là một mảnh chân tình.
Diệp Chỉ Hân không nhịn được giải thích, nàng hiện tại cũng đang tức sôi máu, trượng phu không khác gì một đầu yêu thú không có não.
- Hừ... chân tình, hôn sự là do cha mẹ quyết định, chân tình có cái rắm dùng, ta mệt rồi cần trở về nghĩ ngơi,không tiễn.
Tiêu Chính Thuần nhìn mấy vò rượu cũng sáng mắt đứng dậy, phất tay áo lạnh lùng nhìn Trần Phong hừ lạnh một tiếng bước xuống, còn không biết xấu hổ cầm lên một vò rượu tiêu sái đi ra đại điện.
- ---ToBe con tờ niu--