Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 47: Chương 47: Kế Hoạch




Đợi Tiêu Chính Thuần đi khỏi, Trần Phong mới thở ra một hơi, lấy ra cái giơi chỉ, đi lại đưa cho Diệp Chỉ Hân nói.

- Nhạc mẫu đại nhân, đây là sính lễ mà tiểu tế mang đến lần này, mong người chấp thuận cho Ngọc Sương theo ta.

Diệp Chỉ Hân gật đầu vươn tay tiếp lấy giới chỉ, khi tiếp xúc trong nháy mắt đó Trần Phong mới biết được Tiêu Ngọc Sương là kế thừa thể chất từ mẫu thân nàng.

- Cái này, ngươi!

Khi nàng dùng Hồn Lực dò xét, thì chấn kinh trợn to đôi mắt đẹp, bên trong là hai món vũ kỹ Linh Cấp hệ Thủy, hai món pháp khí Linh Cấp, một Công Pháp Chân Cấp cùng một cái hộp nhỏ.

- Đây là sính lễ của ta, bên trong có một cái hộp chứa một viên Tôn Cấp Đan Dược,Sinh Cơ Tái Tạo Đan, ta nghe nói nhạc phụ bị thương trong người không cách nào đột phá Hợp Thể Kỳ.

- Sau khi phục dụng đan dược này có thể chữa trị thương thế mà thực lực cũng tăng thêm một bước.

Trần Phong tỉ mỉ giải thích.

Diệp Chỉ Hân thoáng sửng sốt một chút,rồi cười khổ, cả đời nàng chưa bao giờ gặp qua đồ vật bậc này, nàng biết cái này quá đáng giá, mà hắn có thể bỏ ra được, chứng tỏ hắn yêu con gái thật lòng, cùng hậu trường sau lưng hắn cũng khá kinh khủng, nàng nhìn xem Trần Phong càng ngày càng thích.

Vì không cảnh nào đột phá, dẫn đến tính tình hắn hơi táo bạo, nhưng ta sợ tên kia cứng đầu, không muốn nhận lễ vật của ngươi.

- Việc này thì dễ rồi, nhạc mẫu cứ nói là có người khác biết ngài ấy bị thương,tặng lên đan dược nếu lúc nhạc phụ dùng xong, thì dù có lật lộng ta cũng có cách để đối phó.

Trần Phong cười âm hiểm, môt khi Tiêu Chính Thuần sử dụng Sinh Cơ Tái Tạo Đan, thì hắn cũng có cách chơi lão này hết đường chối cãi.

- Ý kiến hay, đi ra ngoài ta dẫn chàng đi dạo Vi Thủy Các.

Tiêu Ngọc Sương vui vẻ, nhanh chóng kéo Trần Phong đi ra đại điện, dạo quanh toàn Vi Thủy Cac.

Trong một đình viện của Vi Thủy Các.

Tiêu Chính Thuần đang cầm chén rượu uống từng ngụm, đôi mắt trông về xa xa phía chân trời không biết suy nghĩ gì.

- Ngươi tại sao lại làm khó hắn như vậy?, dù gì Sương nhi cũng đã là người của hắn, ta thấy đứa nhỏ này rất tốt, sau lưng chắc cũng có chỗ dựa.

Bất chợt từ sau lưng Tiêu Chính Thuần, Diệp Chỉ Hân đã bước đến bên cạnh hắn cũng nhìn về phía xa nhàn nhạt nói.

- Ta cũng biết, đây chỉ là khảo nghiệm dành cho hắn thôi, nếu hắn e sợ ta, chứng tỏ hắn không có tư cách mà bảo vệ Sương nhi.

- Ta cũng đã hứa với lão đại, phải thủ hộ bảo vệ hai người chu toàn, dù một điểm thương tổn cũng không được, lần trước Thúy Yên Môn đến, ta nghĩ cho Sương nhi có một chỗ dựa vững chắc sống tốt.

- Đến lúc đó, ta cũng trả Vi Thủy Các về Diệp gia các ngươi, dù gì ta cũng là người ngoài,nhưng nhờ ơn của lão đại hi sinh ta mới sống tới hôm nay, vì vậy ta rất long lắng cho nàng, xem nàng không khác gì con ruột,nếu nàng xảy ra mệnh hệ nào ta sao còn dám đối mặt lão đại.

- Nhưng tên Trần Phong này không phải người thường, hắn rất kiêu căng nếu không thức thời sẽ bị người ta chém chết, ta không an lòng để cho Sương nhi theo hắn, huống chi theo ta biết bên cạnh hắn còn vài nữ nhân.

- Ta không muốn hắn đi vào vết xe đổ của ta, không có thực lực mà còn ngông cuồng, thì dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng.

Tiêu Chính Thuần ánh mắt đau buồn như nhớ lại những ký ức không vui.

- Vậy ngươi xác định sau khi cho Ngọc Sương theo hắn, ngươi sẽ buông tay đi trả thù.?

Diệp Chỉ Hân hỏi.

- Có lẽ là như vậy, thù giết cả gia tộc, còn có lão đại vì ta mà bỏ mình, còn có các ngươi trở thành cô nhi quả phụ suốt bao năm, ta cũng chỉ đóng thế vai diễn, cho Sương nhi có đầy đủ tình cảm gia đình, đồng thời đáp ứng di ngôn của lão đại.

Tiêu Chính Thuần vừa nói, bóp nát chén rượu trong tay, đôi mắt là hận ý dâng trào, bao năm qua hắn không giờ phút nào quên đi thù hận.

- Năm đó, hung thủ cũng đã đạt Hợp Thể Kỳ, mà hiện tại ngươi bị thương làm sao mà đi trả thù?, chỉ có bồi mạng mình đi vào.

Diệp Chỉ Hân khuyên nhủ, dù nàng biết hắn rất cố chấp, nhưng vẫn ra sức, nếu hiện tại hắn đi liều mạng thì chắc chắn chết.

- Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ta cả đời này cũng không thể đột phá Hợp Thể,sống còn có ý nghĩa gì, Ngọc Sương đã trưởng thành lập gia đình, ta cũng không còn lý do ở lại đây mà làm Các chủ.

- Thù của gia tộc, của đại ca, ta phải đánh cược một lần, sau khi hai đứa nhỏ đi, ta sẽ giao quyền lại cho lão Các chủ, tùy ý ông ấy lựa chọn Các chủ mới.

Tiêu Chính Thuần phẫn hận nói, năm xưa cũng chỉ vì có chút thực lực mà hắn cũng dẫn đến cả nhà bị diệt, giờ đây hắn quyết chí đi trả thù.

- Vậy ngươi xem cái này.

Diệp Chỉ Hân đưa cho hắn không gian giới chỉ sính lễ của Trần Phong.

- Nếu ngươi đã quyết định rời đi, thì cố gắn lĩnh ngộ quyển Chân Cấp Công Pháp đó, bên trong cái hộp là một viên đan dược Tôn Cấp, không những trị hết thương thế của ngươi mà thực lực còn tăng tiến.

Nàng nhanh chóng giải thích những vật phẩm bên trong làm cho Tiêu Chính Thuần hai mắt đỏ hồng.

- Cái này, tẩu tử ta làm sao có thể, ta đã nợ các ngươi quá nhiều, đồ vật quý giá như vậy dù có mười cái mạng ta cũng không thể nào nhận.

Tiêu Chính Thuần tay chân run rẩy, hắn không ngờ vì hắn mà Diệp Chỉ Hân lại đưa dồ vật quý giá như vậy.

- Không có gì, chỉ cần ngươi còn sống trở về là tốt rồi, mà cái đó là sính lễ mà Trần Phong mang tới, hắn dặn ta là không cho ngươi biết.

Diệp Chỉ Hân phất tay, ý bảo hắn thu vào.

- Hừm lại là tiểu tử đó, thật ra ta xem hắn không vừa mắt, mà có thể lấy ra đồ vật bậc này, xem ra bối cảnh cũng không đơn giản, Sương nhi là nữ nhi của ngươi ta không có quyền can thiệp, nhưng dù sao là cũng phải gõ hắn một hồi.

Tiêu Chính Thuần không biết sao nhìn Trần Phong không hợp nhãn, gặp nhau hai lần toàn là cãi nhau, nhưng mà hắn không biết đầu tiên là hắn hò hét trước, Trần Phong chỉ bị động phản kích mà thôi.

- Đi bế quan luyện hóa đan dược đi, hơi đâu mà đi chấp nhặt với người tuổi trẻ.

Diệp Chỉ Hân cười nói, nàng biết Tiêu Chính Thuần đây là lấy công báo tư thù.

- Vậy ta đi trước, nếu còn có thể trở về cả đời này ta nguyện chết đi theo bảo hộ các ngươi.

Thoại âm rơi xuống, hắn ôm vò rượu nốc một hơi hết vào bụng, rồi phi thân lên lăng không bay về xa xa phía chân trời.

....Thúy Yên Môn...

Đây là môn phái xếp hàng đầu tại mảnh thổ địa này, đệ tử có gần vài vạn, hơn ngàn đệ tử Hóa Thần Kỳ, gần trăm trưởng lão Luyện Hư Kỳ, chưa nói tới các lão tổ hay môn chủ đời trước ít nhất đã đạt Hợp Thể Kỳ thích sống an nhàn, ở lại đây làm thổ hoàng đế cho người ta kính ngưỡng, ăn no rồi đi ẩn cư bế quan ngồi chờ chết.

..Rầm...

- Ngươi nói Tiêu Ngọc Sương đã tìm được, còn có tên Trần Phong nổi tiếng gần đây tới tận Vi Thủy Các cầu hôn?

Trên đại điện, ngồi một trung niên vóc người cao ráo, khí thế uy nghiêm quát hỏi tên đệ tử đang quỳ dưới đất, đứng sau lưng hắn là một tên thanh niên khí thế như hồng thủy vỡ đê còn mạnh hơn cả nam trung niên.

Đây không ai khác là Lữ Vân Sơn, Môn chủ Thúy Yên Môn, bên cạnh hắn là con trai trưởng Lữ Hàn Vũ mới đi xông xáo về.

Lữ Hàn Vũ thiên phú cực cao, trong vòng hai năm vượt qua cả phụ thân hắn, tấn thăng Hợp Thể sơ kỳ, khi nghe phụ thân truyền tin em trai bị người giết, hắn không quản ba bảy hai mốt, từ Trung Châu chạy về điều tra hung thủ báo thù cho đệ đệ.

- Dạ, hoàn toàn chính xác.

Tên đệ tử quỳ gối, cung kính nói không nữa điểm che giấu.

- Phụ thân, ta thấy tên Trần Phong này rất có thể là hung thủ chém giết đệ đệ.

Lữ Hàn Vũ nói, theo cách nhìn của hắn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, lỡ đâu chính là hắn thì quá là chính chắn rồi.

- Không!, theo tin tức từ Khảo Hạch truyền về, hắn là Tam hệ thuộc tính tu luyện giả, tu vi chỉ là Nguyên Anh, làm sao có thể đánh ra công kích diệt sát đệ đệ ngươi cùng tám tên cường giả khác, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy ra.

Lữ Vân Sơn không tin tưởng, hắn biết Trần Phong là thiên tài, không biết dùng thủ đoạn gì mà dưới sự áp chế của bảy cao thủ mà vẫn trèo lên được đỉnh phong, nhưng chiến lực dù có cường đại, tu vi vẫn ở đó không thể nào bù đắp sự chênh lệch của nguyên lực có trong người.

- Không đâu phụ thân, ngài chưa nghe câu nói “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” huống chi tên này quật khởi rất nhanh chóng, theo hài nhi điều tra lúc trước khảo nghiệm là Nguyên Anh sơ kì, vài ngày không gặp đã là viên mãn, nếu không bóp chết thì có thể là một nguy cơ.

- Hiện tai Vi Thủy Các cùng chúng ta đã trở mặt với nhau không còn cách nào hợp tác, nếu để tiểu tử kia thống lĩnh Vi Thủy Các, thì chúng ta cũng khó đối phó, bên trong đó không thiếu những lão bất tử ăn xong chờ chết.

Lữ Hàn Vũ nó ra cách nghĩ của mình, đủ để thấy tên này lòng dạ cực kỳ âm độc, Trần Phong vài ngày trước đột phá Nguyên Anh viên mãn, hắn cũng không cố ý che giấu nên bị người hữu tâm nhận ra, xem hắn là cái đinh trong mắt, cần phải loại bỏ.

Dù gì Trần Phong cũng là tâm tính thiếu niên, kiếp trước chỉ có trí nhớ sống tới 20 tuổi, ma luyện được bản năng giết người của sát thủ, sống lại kiếp này tâm tính cũng là một thiếu niên, làm việc thiếu trước quên sau, sao co khả năng đấu trí lại mấy lão cáo già sống vài trăm năm.

- Ngươi nói cũng có lý, aizzzz....ngươi không có ý định tiếp quản Thúy Yên Môn thật là một sự nuối tiếc của ta, ta trông chờ vào đệ đệ ngươi nhưng giờ đây cũng mất.

- Được rồi, để cho chắc chắn, phái vài đệ tử hay trưởng lão Luyện Hư Kỳ, đợi hắn rời khỏi Vi Thủy Các tìm nơi vắng vẻ xử lý hắn, không được để lộ ra ngoài, bây giờ chưa phải là lúc gây chiến nên làm sạch sẽ một tý.

Lữ Vân Sơn ánh mắt hung ác, nghe nhi tử phân tích hắn cảm thấy đúng phần nào, tên con trai trưởng này của hắn là niềm kiêu ngạo, vừa là thiên tài lại còn có đầu óc, mà tâm tính tên này không đặt ở nơi nhỏ bé này, nếu không hắn sẽ bổ nhiệm Lữ Hàn Vũ làm Môn chủ ngay lập tức.

Lữ Hàn Vũ tuân lệnh, lui ra phân phó đệ tử làm việc, khóe miệng cười nhạt, dã tâm của hắn rất lớn khi có đối thủ có thể gây ra trở ngại cho hắn, hắn phải diệt trừ đây cũng là tâm tính đố kỵ và cao cao tại thượng của những tên cho mình là thiên tài, phải là độc nhất vô nhị, những người khác đều là đá kê chân cho bọn hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.