Trở lại với Trần Phong hắn bị Tiêu Ngọc Sương kéo ra khỏi đại điện đi về phòng của mình, nhưng không hay biết có người đang âm mưu giết hắn.
- Phu quân chàng ở lại đây nghĩ ngơi chờ ta, hay là đi xung quanh tham quan cũng được, ta đi thăm mẫu thân một tý.
Vừa bước vào trong Tiêu Ngọc Sương dặn dò, Trần Phong lần đầu bước vào khêu phòng của một đại tiểu thư, một hương thơm thiếu nử thoang thoảng đập vào mũi, chỉ thấy căn phong sạch sẽ thoáng mát.
Không gian rộng lớn lên lên 20m², trên tường cùng nền nhà được lát đá cẩm thạch sáng bóng, trang trí trang nhã cao quỳ, giữa phòng có một chiếc giường to lớn đủ cho năm người ngủ, một bàn trang điểm cùng y phục các loại.
Hắn bế Tiêu Ngọc Sương ném lên giường, nhào người tới đè nàng xuống bên dưới, không chút do dự hung hăng hôn xuống, ngậm lấy đôi môi hồng nhuận ướt át của nàng, hai tay không yên phận mà xoa bóp toàn thân Tiêu Ngọc Sương.
Từng cơn khoái cảm truyền đến, khiến nàng mặt ngọc nóng bừng cứ như sắp muốn chảy ra huyết, bên dưới thì cũng bắt đầu rỉ nước.
- Đừng! đừng mà, tối đến người ta lại bù cho chàng được không?, bây giờ là ban ngày lỡ có ai thấy thì xấu hổ chết.
Tiêu Ngọc Sương van xin cầu khẩn, đôi mắt ướt át sắp khóc tới nơi rồi.
- Được rồi, tối nằm trên giường đợi ta đến hái hoa... hắc hắc!
Sau màn massage chán chê, Trần Phong cũng buông tha cho nàng, Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ như gấc, gật đầu liên tục đáp ứng, cắm đầu chạy như ma đuổi, sợ chẳng may Trần Phong đổi ý bắt nàng lại làm một hồi thì có mà không dám đi gặp ai.
Trần Phong nhìn nàng chạy đi xoa xoa tay cảm nhận xúc cảm, rồi vào Cửu Tôn Tháp thăm hai nữ Trần Mộng Kỳ cùng Cổ Cẩn Huyên, thấy hai nàng đang luận bàn vũ kỹ nên thôi đành ra ngoài.
Nằm trên chiếc giường êm ái, hít thở mùi thơm của Tiêu Ngọc Sương khi còn thiếu nữ chán chê, hắn bước ra ngoài đi dạo xem Vi Thủy Các có bộ dáng gì.
Trần Phong đi qua một cái hồ, nhìn thấy có một con cá nhô đầu lên khỏi mặt nước, hít thở từng ngụm không khí bên ngoài, Trân Phong hiếu kỳ tiến lại gần xem xét.
Lúc Trần Phong tiến lại gần xem xét, con cá trong hồ đối với Trần Phong khinh bỉ nhe răng trợn mắt, không dừng lại ở đó nó nuốt vào một ngụm nước, phun thẳng lên người Trần Phong, rồi trên mặt cá của nó xuất hiện biểu tình đắc ý, làm hắn đầu muốn bốc khói.
- Con mẹ nó, lão tử đây là vận cứt chó gì?, một con cá chết cũng dám khiêu khích lão tử.
Trần Phong sống lớn như vậy, lần đầu bị một con súc sinh khinh bỉ, còn là một con cá trợn mắt khiêu khích hắn, Trần Phong làm sao để một con súc sinh xúc phạm uy nghiêm của mình, đành lao xuống nắm lấy đầu nó mà quăng lên bờ.
...Bạch..Bạch.
Con cá bị quăng lên, vùng vẩy trên mặt đất, vừa lúc này Trần Phong từ dưới lao lên, lấy từ trong Cửu Tôn Tháp ra vài nhánh cây, một nhánh xiên từng họng nó tới phần đuôi, vài nhánh còn lại thì bẻ gãy làm cũi đặt trên đất.
Hắn phóng ra một ít hỏa diễm đốt lên đống cũi, trực tiếp bỏ con cá vào mà nướng, cũng lâu rồi hắn chưa có ăn thịt cá nướng, hôm nay nó đã tự đưa tới cửa thì Trần Phong sao phải khách khí mà không thành toàn cho nó.
Chỉ thấy con cá dài dài khoảng 2m, hình dạng giống con lươn, một lướp vảy óng ánh sắc màu rực rỡ, trên đầu còn có hai sợi râu dài, nhìn thôi cũng biết chắc chắn là vật bổ dưỡng, nên hắn không chút do dự cho nó lên giá nướng.
- Chậc chậc! mùi gì thơm vậy?
Phía xa xa một thanh niên tay cầm quạt xếp, phong lưu tiêu sái phe phẩy cây quạt, nghe thấy mùi thơm chậc lưỡi, rồi theo hướng mùi thơm phát ra đi về phía Trần Phong đang nướng cá bên hồ.
- Ủa,Trần Tam huynh đệ tại sao ngươi lại ở đây,còn làm tiệc ngoài trời nữa?
Thanh niên bước đến phát hiện ra là Trần Phong không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Trần Phong đang cặm cuội nướng cá, nghe tiếng nói có vẻ quen thuộc ngước mắt lên nhìn cũng là ngạc nhiên.
- Diệp Phàm huynh, huynh cũng sao ở chổ này, lần trước ta có sinh ý đến thăm Vạn tiểu thư, có hỏi qua nhưng không gặp Diệp huynh thât là tiếc nuối.
Tên thanh niên không ai khác là Diệp Phàm, lần đầu Trần Phong tới Vạn Kim Các là giao dịch với hắn, không ngờ ở đây tình cờ gặp mặt đành thổi vài câu, Trần Phong chỉ là chém gió, hắn chỉ yêu thích mỹ nữ nào có thời gian hỏi đến Diệp Phàm.
- Ha ha, cũng không dám giấu, ta nghe biểu muội trở về đành qua xem thế nào, ai ngờ gặp lại Trần huynh ở đây, thế giới này thật nhỏ a.
Diệp Phàm cười cười, hắn nghe tin Tiêu Ngọc Sương trở về đành qua xem, nhưng không ngờ hạnh ngộ người quen.
- Ngọc Sương là biểu muội ngươi?
Trần Phong ánh mắt quái dị nhìn hắn, nếu nàng là biểu muội hắn, lần đầu đến Vạn Kim Các nàng cũng gặp hắn sao không nói gì.
- Ồh gọi thân mật nhĩ, mẫu thân nàng ấy là muội muội của phụ thân ta, ngươi nói.
Diệp Phàm cũng kỳ quái nhìn Trần Phong ánh mắt lóe ra tia kinh dị.
- Sặc, ta là đến đưa sính lễ cầu hôn, đón nàng về nhà làm dâu.
Trần Phong cười nói.
- Định mệnh, Trần huynh ngươi trâu, biểu muội ta là một con ngựa hoang, vậy mà ngươi cũng dám lấy về, ngươi thật sự làm cho Diệp mỗ bội phục đến đầu rạp xuống đất a.
Diệp Phàm nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói sợ có ai đó nghe được.
- Đó là đương nhiên, dù là ngựa rừng thì ta cũng đưa lên bàn được hắc hắc.
Trần Phong khằng khặc cười đắc ý, không có gì vui sướng bằng thổi da trâu.
- Diệp huynh xem ra hôm nay ngươi thật có lộc ăn, tới sớm chi bằng tới đúng lúc,tới tới ta vừa nướng xong con cá, huynh đệ mình uống vài chén.
Nói xong Trần Phong lấy ra một vò rượu, hai cái chén, rồi mở bình ra đổ đầy hai chén rượu đưa cho Diệp Phàm.
Một bên con cá đa bị nướng cháy giòn bên ngoài, chảy mỡ xuống đống lữa kêu “xì”xì” hương thơm tỏa ra bốn phía làm hai người thèm nuốt nước miếng liên tục.
- Oa haha Trần huynh, thật không ngờ nha đầu kia lại bị ngươi hàng phục, còn ở đây nướng cả, tâm tình ngươi thật tốt a, có phải là hôn sự đã được đông ý.
- Đó là đương nhiên.
Diệp Phàm cầm lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, bóc một miếng cá bỏ vào miệng khen.
- Mẹ nó, ta đây là ăn cái gì, cá nào mà ngon như vậy? sống gần trăm tuổi ta chưa từng ăn qua.
Diệp Phàm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn ăn được con cá ngon như vậy.
- Hắc Hắc, ta cũng không biết là cá gì, nếu ngươi thích ta xuống dưới hồ còn mấy đầu ta bắt cho ngươi đem về ăn dần.
Trần Phong cũng ăn thử một miếng, thịt cá trắng như tuyết, hương thơm nức mũi, cầm trên tay thì dai, bỏ vào miệng trực tiếp tan ra, chảy xuống dạ dày được chuyển hóa thành nguyên lực tinh thuần đưa vào trong đan điền.
Diệp Phàm lại uống một chén rượu, ăn tiếp một miếng cá mở miệng nói.
- Ta nói này Trần huynh, làm sao ngươi thu phục được nha đầu Ngọc Sương kia, ngày thường trên dưới Vi Thủy Các đều chưa có ai không bị nàng hành hạ một hồi, nếu huynh đệ có bí kíp xin chỉ giáo Diệp mỗ.
- Nếu mà áp dụng thành công tán được Vạn Thiên Kim, ta đây xin theo Trần huynh làm tiểu đệ, nguyện ý nghe huynh sai đâu đánh đó.
Diệp Phàm hắn cũng để ý Vạn Thiên Kim, thường xuyên lui tới Vạn Kim Các nhưng không cách nào chiếm được trái tim mỹ nhân làm hắn đau lòng không thôi.
Hôm nay không ngờ Tiêu Ngọc Sương tính tình ngang ngược bá đạo lại bị Trần Phong thuần phục, làm hắn sinh ra kính nể.
- Ặc cái này, nói thật ta cũng không có bí kíp gì, chỉ là do ta quá anh tuấn nên làm nàng mê mệt mà thôi.
Trần Phong có chút chột dạ nhưng vẫn đắc ý cười nói, nữ thần người ta theo đuổi không kết quả, mà lần thứ hai gặp mặt đã bị hắn hôn rồi còn sờ qua ngực, làm sao không thổi lớn một hồi.
- Đánh rắm! Diệp mỗ đây nhìn bề ngoài cũng đâu kém.
Diệp Phàm cũng bực, hắn nhìn qua cũng không thua gì Trần Phong, mà nghe tên kia khoác lác không sợ gió tê đầu lưỡi.
Hai người uống rượu ăn thịt trò truyện vui vẻ, cứ như là tìm được tri kỷ, càng không kiên nễ có gì nói ra hết, nào là nhà ta có bao nhiêu mỹ nữ, ai đẹp nhất bla bla..... . Truyện Mạt Thế
Trong một căn phòng của Vi Thủy Các.
- Khặc khặc! cuối cùng lão tử cũng đạt Hợp Thể Kỳ, Trung Châu chờ lão tử tới.
Một thân ảnh mang theo uy áp kinh khủng, đục thủng nóc nha bay lên trời cười khằng khặc, có thể nói đây là giờ phút hắn hưng phấn nhất, Tiêu Chính Thuần sau khi phục dùng Sinh Cơ Tái Tạo Đan lập tức dung hợp thành công Nguyên Anh vào thân thể.
Sinh ra Thần Hồn, do dược lực còn dư lại, cùng vô số năm tích súc lực lượng, tu vi hắn bay thẳng lên đến Hợp Thể trung kì.
- Chúc mừng Các chủ, đột phá thành công thực lực đại tiến.
Vô số đệ tử cùng trưởng lão thấy một màn này, đều là nhao nhao chúc mừng tiêng oanh minh rung động cả một vùng.
- Bẩm cáo Các chủ, Trần Phong hắn..hắn.
Đang lúc Tiêu Chính Thần hưng phấn, thì bên dưới một tên đệ tử quỳ một chân xuống đất lắp bắp nói.
- Trần Phong hắn làm cái gì mau nói!
Tiêu Chính Thuần khi nghe tới Trần Phong là khó chịu, hưng phần tiêu tán phân nữa, dù là Trần Phong có cho hắn Sinh Cơ Tái Tạo Đan.
- Hắn đang cùng Diệp Phàm công tử nướng cá bên hồ, lúc đệ tử đi tuần gần biệt viện của tiểu thư thì bắt gặp.
Tên đệ tử hồi đáp.
- Haha, tên này đây là biết ta đột phát, nướng cá ăn mừng đây mà, chắc là cũng có rượu ta đi xem một tý.
Lời nói vừa dứt hắn lăng không bay hướng chỗ Trần Phong bay đi, hắn cứ tưởng là Trần Phong đây là chuẩn bị để hiếu kính bậc trưởng bối như hắn nên cười vui vẻ cấp tốc lướt đi.
Lúc này hai người đang ăn uống say sưa, Diệp Phàm than thở.
- Không biết khi nào cưa được Vạn tiểu thư, thì ta mới thoát ly khổ ải a.
- Yên tâm, các ngươi sẽ được nhanh chóng thoát khỏi bể khổ trần gian.
Diệp Phàm vừa nói xong, một tiếng rống giận dữ từ trên không truyền lại, Tiêu Chính Thuần đang cười toe toét đang nghĩ mình chuẩn bị có rượu thịt ăn mừng.
Vừa đến nơi ánh mắt tập trung vào con cá bị xiên nướng vàng giòn trên bếp cũi, đã bị hai thằng ăn hết một phần đầu, nụ cười lập tức đông cứng lại, hắn nhìn sơ qua thì đã biết đó là con cá gì, một cơn lửa giận từ từ bộc phát, lỗ mũi thở phì phò như muốn bốc khói, nhìn hai thằng đang ăn uống khí thế