Diệp Phàm cảm thấy là lạ, lập tức quay lại nhìn con cá bị xiên nướng, rồi dường như đã hiểu ra gì nhìn bên cạnh hỏi Trần Phong.
- Trần huynh, cá ngươi bắt có phải vảy có nhiều màu?
- Không có nhiều màu, chỉ có năm, sáu màu thôi.
Trần Phong lắc đầu nói.
Diệp Phàm nghe vậy thở ra một hơi,nhưng lập tức sắc mặt tái mét. . Đam Mỹ Hay
- Trần huynh ngươi đây là bắt Linh thú Ngũ Hành Long Ngư của Các chủ nướng ăn a.
Trần Phong nghe vậy thì cười, chép chép miệng.
- Chả trách, ăn ngon như vậy hắc hắc, thì ra là thịt Linh Thú
Ngũ Hành Long Ngư là một loài Linh thú có một tia huyết mạch Long Tộc, một khi trưởng thành còn có cơ hội hóa Long.
Linh thú có linh trí không kém gì nhân loại, từ khi sinh ra đã biết hấp thu thiên địa linh khí tu luyện, không như Yêu thú chỉ là một đám linh trí khá thấp, chỉ biết tu luyện khi trưởng thành và bắt đầu tiến câp.
Lúc này Tiêu Chính Thuần giận không thể nhịn, Ngũ Hành Long Ngư là lúc trước hắn lịch luyện, đi vào một di tích, gần như liều mạng mới đem được vài con ấu sinh kỳ về.
Nuôi nó từ khi còn nhỏ đến bây giờ, hắn xem như bảo bối, lúc buồn chán ở Vi Thủy Các ra chăm sóc chúng nó làm niềm vui, mà nay Trần Phong lại đem một con đi nướng, làm hắn hận muốn ngứa răng.
- Tiểu điệt bái kiến Các chủ.
Diệp Phàm cung kính chào hỏi Tiêu Chính Thuần, Tiêu Chính Thuần cũng không nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng chĩa đầu mâu về Trần Phong nói.
- Tiểu tử ngươi thật to gan, ngươi có biết là ngươi đang ăn là cá gì?
Trần Phong nhìn hắn, nụ cười vẫn không thu liễm nói.
- Đa tạ nhạc phụ khích lệ, lá gan ta từ trước giờ vẫn rất lớn, lúc trước ăn không biết là cá gì, bây giờ thì đã biết, nhưng biết thì đã làm sao, chẳng lẽ ta nôn ra trả cho ngài, không bằng nhạc phụ bớt giận, xuống chúng ta cùng ăn thịt cùng uống rượu.
Diệp Phàm lúc này cũng bội phục Trần Phong đầu rạp xuống đất, Các chủ là thân phận gì, mà hắn còn mời người ta xuống ăn đồ thừa,hắn nhanh chóng lui về sau co cẳng chuẩn bị chạy, nhưng nhanh chóng bị Tiêu Chính Thuần tóm lại.
Lúc này Tiêu Ngọc Sương cùng Diệp Chỉ Hân cung đã chạy lại hai người nhìn nhau cười, xem trò vui.
- Mẹ nó, ngươi có tin ta một bàn tay qua đập chết ngươi?
Tiêu Chính Thuần giận xanh mặt, nhìn Trần Phong như một người chết, niềm vui vừa đột phá cung tiêu tán biến mất.
- Không tin, chẳng phải chỉ là ăn một con cá của ngài thôi sao,nhưng ta là con rể ngươi, chẳng lẻ ngài muốn giết trả thù cho con cá,mạng của con cá so với ta quý giá, ở dưới còn vài con không bằng ta bắt lên nướng thêm chúng ta cùng uống rượu.
Trần Phong không sợ bĩu môi, giọng điệu tự tin mười phần.
Tiêu Chính Thuần bị ức đến phổi đều muốn nổ, mặc dù Trần Phong ăn của hắn một đầu Linh thú quý hiếm, nhưng không thể vì vậy mà ra tay động thủ với hắn, phải cho hắn xuất huyết một hồi, nếu vậy thì quá thua thiệt đi.
- Nhưng ngươi cả gan không xin phép, ngươi có biết đầu Ngũ Hành Long Ngư đó đắc giá cỡ nào, ta nuôi nó gần hai mươi năm mới lên đến Nhị Cấp Linh Thú, ngươi cũng nên cho ta một cái công đạo.
- Sai sai, nhạc phụ người đã dùng đồ của ta, ta ăn lại của ngươi một con cá, chúng ta là người một nhà cần gì phải tính toán như vậy với tiểu tế.
Trần Phong lắc lắc đầu nói, hắn làm sao không biết lão này muốn tống tiền hắn.
- Đánh rắm, ta dùng đồ gì của ngươi..ngươi.
Tiêu Chính Thuần nói đến phân nữa, chớt nhớ tới điều gì ngươi ngươi nữa ngày không nói nên lời.
- Hăc hắc, viên Sinh Cơ Tái Tạo Đan là của ta dành riêng cho ngài, mấy cái kia mới là sính lễ, ngài đã phục dụng mới đột phá Hợp Thể không phải sao, ta ăn của ngài lại một con cá có gì đâu, đan dược đó quý giá cũng không kém gì đầu Linh thú này đâu, xem ra ta còn bị thua thiệt a.
Trần Phong than thở nói ra, làm như một bộ dáng ủy khuất.
- Tốt, tiểu tử tính ngươi lợi hại, mau xuống bắt thêm một con, hôm nay ta phải sảng khoái uống một trận.
Tiêu Chính Thuần cũng chịu thua, trong lòng hắn cũng không có giận bao nhiêu, chỉ là nhìn Trần Phong không vừa mắt, có cơ hội chỉnh một hồi, nhưng lần nào hắn cũng rơi vào hạ phong đành cam chịu thỏa hiệp.
Trân Phong đắc ý cười, đành bắt lên thêm một con Ngũ Hành Long Ngư tiếp tục xiên lên nướng, không bao lâu sau Trần Phong, Diệp Phàm, Tiêu Chính Thuần, Tiêu Ngọc Sương, Diệp Chỉ Hân.
Cả năm người ngồi xuống vây xung quanh bắt đầu ăn cá uống rượu, đám đệ tử Vi Thủy Các xem phía xa mà trợn mắt há mồm, không thể tin vào mắt mình.
Lúc sau Trần Phong lại lấy ra một bình rượu to, đây là hắn dùng toàn dược liệu quý hiếm,dùng Lôi Đình Chân Hỏa luyện hóa, dung nhập dược dịch vào bên trong rượu.
Trần Phong mở bình rượu ra trong nháy mắt, mọi người đều kinh hô lên, cảm giác khi huyết cuồn cuộn trong cơ thể bắt đầu lưu động.
Rượu được rót ra, đậm đặc như mật, hiện lên một màu vàng chói mắt, cỏ thể thấy bên trong có hỏa diễm và lôi đình đan xen, tựa chừng chỉ cần nhìn nó chưa uống vào đã có dấu hiệu say ngã.
- Hảo tiểu tử, đúng là không có lòng thành, giờ này mới lấy ra rượu ngon, mười bình kia của ngươi chỉ là rác rưỡi.
Tiêu Chính Thuần không khỏi căm tức mắng, lúc trước Trần Phong lấy ra vài bình hắn đã uống thử, quả là không sánh bằng một giọt rượu trước mắt.
Hắn nâng chén lên uống một ngụm, lập tức có cảm giác như đổ nham tương vào trong cổ họng, xuống tới bụng cảm giác như là núi lửa phun trào, trực tiếp đưa hắn lên tận đám mây, nguyên lực trong đan điền rục rịch ba động.
Những người khác đành nếm thử một ít, lập tức khuôn mặt đỏ bừng có cảm giác như hỏa diễm đang đốt từ trong ra ngoài.
- Rượu ngon, tiểu tử nếu ta nhất định không gả Sương nhi cho ngươi thì như thế nào.?
Tiêu Chính Thuần uống một chén rượu, mặt mày đỏ bừng nhìn Trần Phong hất hàm hỏi.
- Nếu người không gả, ta liền lừa gạt nàng, không gạt được thì trộm, trộm không được thì cướp nàng đi, dù gì nàng vẫn là của ta haha.
Trần Phong nghiêm túc nói, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, làm hai nữ nhân cũng phải bật cười.
- Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, như thế cũng nói lẽ thẳng khí hùng, đúng thật là ta cũng xem ngươi không hợp mắt.
Tiêu Chính Thuần hừ hừ tức giận, nhưng hắn không có cách nào, Trần Phong lần nào cũng không để hắn vào trong mắt, nhưng hắn không vì thế mà động thủ với một tiểu bối được, đành nén giận một bụng.
- Haha... đa tạ nhạc phụ khích lệ, ta từ trước tới giờ không quan tâm cái gì gọi là mặt mũi, nên ta thích dựa vào mặt dày để ăn cơm, có ai không phục cứ đến cắn ta a.
Trần Phong cười hì hì nói, bộ dáng dương dương đắc ý, Tiêu Chính Thuần muốn nhào lên mà hung hăng dẫm lên mặt hắn vài dấu giày.
- Ngươi..
- Ây, nhạc phụ đừng tức giận a, ta đua một chút mà thôi, nào đến hai huynh đệ.... à không đại diện hai gia đình chúng ta uống một chén.
Thấy Tiêu Chính Thuần có bộ dáng muốn giết người, Trần Phong liền đổ rượu ra đầy chén, dâng lên kính hắn, hắn mời hòa hoãn xuống.
- Ha ha tiểu tử ngươi cũng thật có tay nghề, khồng có chà đạp Ngũ Hành Long Ngư của ta.
Tiêu Chính Thuần nhắm nháp một ít thịt Ngũ Hành Long Ngư, vừa nuốt một ngụm rượu khen.
Trần Phong cưng chiều gắp một miếng to cho Tiêu Ngọc Sương, rồi để thêm một miếng cho Diệp Chỉ Hân tươi cười rạng rỡ.
- Hai người ăn nhiều vào, cái này rất bổ dưỡng nha, nhất là Ngọc Sương.
Diệp Chỉ Hân nhìn miếng cá trong chén, nhìn Trần Phong đang ôn nhu vuốt ve tóc Tiêu Ngọc Sương bỗng có một cảm giác khác lạ, rồi trừng mắt nhìn Tiêu Chính Thuần hừ nói.
- Chúng ta cũng thật là muốn cảm tạ Phong nhi nha, nếu hắn không bắt nó đem nướng, không biết khi nào ngươi mới cho chúng ta ăn loại cá mỹ vị này.
- Ngươi quá nghiêm trọng vấn đề, nếu muốn ăn ta cũng tình nguyện bắt lên cho các ngươi mà.
Tiêu Chính Thuần cũng xấu hổ gượng cười, cá cũng đã nướng, hắn cũng chỉ có thể hàm hồ cho qua, nếu là bình thường hắn tuyệt đối không dám đem loài Linh thú quý hiếm này mà đem ra ăn.
Lỡ đâu sau này nó có thể hóa thân thành Long thì không phải có một trợ thủ đắc lực, ai ngờ tên hỗn đãn Trần Phong lại bắt nó đem nướng làm hắn cũng bất đắc dĩ.
Cả đám say sưa ăn uống trò truyện, đến tối thì Tiêu Ngọc Sương cùng Diệp Chỉ Hân ra về các nàng uống chỉ có một tí rượu, cũng mai mắt mơ màng loạng choạng đi về nghĩ ngơi, rượu này do Trần Phong đặc chế riêng nên độ mạnh của nó khá ghê gớm, dưới Độ Kiếp không có cách nào mà không say, muốn bức ra khỏi cơ thể cùng là một quá trình tốn công, vì nó chạy vào các kinh mạch lưu thông qua máu, rất có lợi ích cho tu luyện giả.
Đến khuya, ánh trăng treo cao giữa trời, chiếu vào ba bóng người đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo bên đống lửa, phía trên vẫn là con Ngũ Hành Long Ngư tỏa ra mùi hương ngào ngạt, cuối cùng đáng thương cho toàn bộ Ngũ Hành Long Ngư trong hồ đều bị đem lên gia nướng
Thêm vài chén rượu đi xuống, Tiêu Chính Thuần hai mắt lờ đờ mông lung vỗ vỗ vai Trần Phong âm thanh không rõ nói.
- Ngay từ đầu nhìn thấy gương mặt ngươi, ta cảm giác phải đấm cho một trận thật sảng khoái, nhưng ở lâu chung cảm giác cũng không khác tí nào khà khà.
Trần Phong cũng không khá hơn tý nào, nấc lên từng đợt liếc xéo Tiêu Chính Thuần đấm vào ngực hắn một cú.
- Ta cũng vậy, lúc đầu nhìn thấy ngươi, đã biết ngươi là một lão lưu mạnh khốn kiếp, thật muốn một tát đập ngươi nằm xuống đất.
Hai người châm chọc lẫn nhau, đều cười lên ha hả, Diệp Phàm cũng không nhịn được cười, rố cuộc đành phải cáo biệt ra về, để lại hai người vẫn tiếp tục chè chén.
Lại thêm ba chén rượu vào bụng Tiêu Chính Thuần ôm lấy bả vau Trần Phong chân tình bộc lộ nói.
- Huynh đệ, về sau Ngọc Sương nhờ vào ngươi, nó rất đáng thương, lẽ ra phải có một gia đình đầy đủ, nhưng vì ta mà nó đã mất đi phụ thân, cuối cùng thì ta cũng yên lòng.
Trần Phong cũng làm thêm ba chén, mặt đỏ tía tai vỗ ngực cam đoan.
- Đãi ca yên tâm, ta sẽ dùng cả cuộc đời bảo hộ nàng, đến hai anh em chúng ta làm thêm chén nữa về sau là người một nhà.
Hai người nâng cao chén rượu uống một hơi cạn sạch, Tiêu Chính Thuần lập tức gục ngã nằm ngay xuống đất.
Trần Phong cũng không khá hơn, nhưng hắn mở mắt ra vận chuyển “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” toàn bộ Đế Văn phát sáng chạy vòng qua các kinh mạch loại bỏ một phần nào dược lực.
Hắn mơ màng nhìn lên bầu trời đầy trăng sao, cười nham hiểm lẩm lẩm nói.
- Hắc hắc, trăng cao sao sáng hôm nay ta phải đi làm hái hoa tặc.
Thoại âm rơi xuống, Khinh Vân Tế Nguyệt triên khai, bóng dáng Trần Phong từ từ mờ đi rồi biến mất.
-