Trần Phong thi triển Khinh Vân Tế Nguyệt dựa vào ánh trăng tàn hình xuyên qua đội tuần tra không một tiếng động về phòng Tiêu Ngọc Sương.
Hắn liếc qua thấy phòng nàng còn sáng, đành đứng bên ngoài cửa sổ lầm bầm.
- Nếu hôm nay đã làm hái hoa tặc thì phải có đạo cụ.
Hắn bắt đầu suy ra ý nghĩ tà ác, móc từ Cửu U Long Giới ra một gói xuân dược, nâng nhẹ cửa sổ mở ra gói xuân dược, đây là lúc rảnh rỗi hắn luyện đan luyện thêm vài món kích tình để cho các nữ nhân mình chủ động, hắn xem mình khá là tà ác, hắn dùng Phong hệ lực lượng tạo thành một làn gió thổi toàn gói xuân dược hòa vào trong phòng.
Đợi một lúc lâu, trên mặt hắn cười nham hiểm, mượn ánh trăng tàn hình trèo qua cửa sổ dập tắt nến đang cháy trong phòng.
Hắn liếc sơ qua thấy nàng đang nằm úp sấp trên giường, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, cái mông cao cao nhếch lên, dù trong phòng tối đen nhưng hắn của thể cảm nhận từng đường cong động lòng người ấy.
Đi tới bên giường, hắn nhảy lên ôm lấy thân thể nàng từ phía sau, nhanh tay xé toạt phần dưới của nàng, nhưng nàng không có phản ứng gì dường như đang ngủ, làm hắn huyết mạch càng thêm căng phồng
Trần Phong nhanh chóng cởi bỏ y phục ném sang một bên, lộ ra con côn th*t căng cứng dài hơn gang tay, to tròn dữ tợn đường kính cũng tầm 4-5cm đang diễu võ dương oai.
Hắn không thể nhịn được, hắn quỳ phía sau cầm lấy hai chân nàng gác lên đùi, hai tay cầm chặt eo nàng, nâng lên cặp mông căng tròn mịn màng, từ phía sau thúc một cú cực mạnh.
- Ưm..
Không biết nàng ngủ hay tỉnh, chỉ rên nhẹ một tiếng rồi lại bất động, Trần Phong cảm thấy khi đi vào cái huyệt động mềm mại, đầy cảm giác mát mẻ ấy, từng nếp thịt non ép chặt côn th*t của hắn, không ngừng hút lấy, làm Trần Phong thoải mái không khỏi kinh hô.
- Khà khà, của ngươi càng ngày càng khít, như mới lần đầu, Ngọc Sương phu quân hôm nay là tới làm hái hoa tặc, sao nàng không phản khán để tăng thêm tình thú.
Hắn cười khả ố, nghé người vào trên lưng nàng, côn th*t bên dưới bắt đầu ra vào có tiết tấu, hai tay thò xuống cầm lấy hai con thỏ ngọc, đầu vùi vào mái tóc nàng hít thở mùi thơm, nhưng khi vừa ngưởi đến mùi hương trên người nàng, khiến hắn sững sờ đình chỉ động tác.
Lúc này hắn đã tỉnh rượu hơn phân nữa, hắn đã quen mùi hương trên người Tiêu Ngọc Sương, nhưng ngay khi lúc vùi đầu vài mái tóc này hắn có cảm giác khác biệt, bất giác mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Lúc này hắn từ từ lật người nàng lại, mượn ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa, Trần Phong thấy nằng khuôn mặt đỏ bừng như muốn xuất huyết vì trúng xuân dược, còn có một phần thỏa mãn đang mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Ngay lúc Trần Phong nhìn kỹ khuôn mặt này, nàng cũng giống Tiêu Ngọc Sương đến tám phần, nhưng thêm vào đó là sự thành thục vũ mị, trên má hai áng mây hồng đỏ rực, khuynh quốc khuynh thành, hắn ngây người một lúc, cây côn th*t càng thêm cứng rắn mà giật giật bên trong dâm huyệt nàng, làm nàng không ngừng ro cút hút chặt lấy Trần Phong, hắn muốt từng ngụm nước bọt khô khốc, khó khăn mở miệng nói.
- Nhạc..nhạc mẫu.!
- Phong nhi,.. yêu yêu ta!
Từ trong lỗ mũi Diệp Chỉ Hân phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, nhìn thẳng Trần Phong, đôi mắt lúng liếng tràn mập xuân tình cùng mơ màng.
Trần Phong không khỏi hoảng sợ, vội vàng ngừng lại, tuy nhiên sau khi Diệp Chỉ Hân gọi hắn một tiếng liền không có thêm thanh âm nào khác, nhưng mà nàng đang sung sướng, thì hắn dừng lại làm nàng có chút bất mãn, nhẹ nhàng giẫy giụa bờ mông tìm lấy khoái cảm, nàng ngồi dậy ôm chặt cổ Trần Phong, nhét ngay một hạ tiểu anh đào hồng phấn nho nhỏ vào miệng hắn.
- Ưm..a...aA.....bảo bối con rể thật tốt...làm cho ta thật thoải mái..đã lâu rồi ta chưa có cảm giác sung sướng như vậy.
Diệp Chỉ Hân dường như đang trong cơn mê,ôm lấy cổ hắn mà ngồi lên rồi hạ xuống, Trần Phong trong giây phút ngớ người, nghe được âm thanh tao mị của nàng, càng kích thích hắn thêm.
Trần Phong được nàng chủ động, hắn vô cùng vui sướng không suy nghĩ gì nữa, dù gì ván đã đóng thuyền có quay đầu cũng không kịp, đâm lao đành phải theo lao.
Hắn không khách khí trực tiếp ngậm lấy nhũ hoa của nàng, hai tay thì ôm lấy eo hỗ trợ nàng ngồi lên ngồi xuống, côn th*t của hắn theo động tác của nàng mà biến mất rồi lại xuất hiện.
Nhờ lực hút của đại địa, mỗi lần côn th*t ra vào hoa huy*t nàng, thì từng cỗ d*m thủy theo dọc côn th*t chảy xuống hai hòn ngọc Trần Phong rồi nhỏ từng giọt xuống giường.
Hắn không biết là, Diệp Chỉ Hân cũng không phải sau khi biết là hắn, còn chủ động cầu hoan, tuy rằng nàng có một phần thanh tỉnh, nhưng vẫn còn chín phần men say do rượu của Trần Phong quá mạnh, tuy rằng có chút hiểu rõ người đang cho nàng thoải mái là người con rể tương lai của mình, nhưng nàng lại cho là mình đang nằm mơ, muốn phóng túng một phen sau bao nhiêu năm thủ tiết.
Là một nữ nhân từng trải, trống vắng tịch mịch bao năm để nuôi Tiêu Ngọc Sương, dù nàng là Luyện Hư Kỳ cường giả có thể sống gần ngàn năm, nhưng sinh lý bản năng của một người nữ nhân cũng cần được người an ũi, cần một người bên cạnh yêu thương để sống quảng đời dài đằng đẳng ấy.
- Phong nhi, làm” ta, mau dùng sức “làm” ta!
Thanh âm rên rỉ của Diệp Chỉ Hân càng thêm kích thích dục tính hắn, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, để cho mình có thể dễ dàng dùng sức, côn th*t to lớn từ dưới đâm lên dội thẳng vào tử cung nàng, tốc độ nhanh chóng ra vào trong dâm huyệt của nàng, mang ra từng đợt sóng d*m thủy chảy xuống giường.
Có lẽ là bởi vì qua bao nhiêu năm không sung sướng như vậy, không lâu sau, nàng liền đạt tới cực khoái, dùng sức ôm chặt Trần Phong, mông lớn càng thêm ra sức nhấp nhô, sau đó hét lên một tiếng, một dòng âm tinh mát lạnh cực lớn điên cuồng tiết ra.
- A....AA....!!aaaa
Thời điểm Diệp Chỉ Hân cao trào, trong dâm huyệt vậy mà lại sinh ra một cỗ lực hút rất mạnh, làm Trần Phong muốn buông bỏ vũ khí đầu hàng, tuy rằng hắn có thể nhịn xuống.
Nhưng hắn cũng không định nhẫn nhịn được kích thích, vì vậy côn th*t nhảy lên một hồi, quy đầu phình to ra, một cỗ tinh hoa nóng hổi nồng đặc mạnh mẽ phun vào sâu trong dâm huyệt của Diệp Chỉ Hân, như là muốn hòa tan cái lạnh giá bên trong nàng.
Bị tinh hoa của Trần Phong bắn thẳng vào, Diệp Chỉ Hân càng thêm thoải mái, hai tay ôm Trần Phong càng chặt hơn, móng tay loạn cào sau lưng hắn, dưới thân cũng dùng sức ngồi mạnh xuống, tựa hồ muốn đem toàn bộ côn th*t lẫn hai hòn ngọc mà nhét vào bên trong nàng.
Qua một hồi lâu, cao trào của Diệp Chỉ Hân mới tính là qua đi, chậm rãi mềm nhũn ngã xuống giường thở dồn dập, bộ ngực phập phồng lên xuống nhắm mắt hưởng thụ, tứ chi chăm chú cuốn chặt lấy Trần Phong cũng buông lỏng ra, cảm giác say rượu trong thân thể dường như cũng theo âm tinh tiết ra, mà chậm rãi tỉnh táo lại, chứng kiến người đang đè trên người mình chính là Trần Phong, không khỏi kinh hô một tiếng
- Trần..Trần Phong ngươi như thế nào lại..?.
Trần Phong còn tưởng rằng nàng đang trách mình bắn vào bên trong nàng, có chút áy náy nói
- Thực xin lỗi, ta cũng không định bắn vào bên trong, chỉ là ngươi kẹp ta quá thoải mái, cho nên nhịn không được.
- Ta không nói cái này, ngươi làm thế nào lại ở đây, còn...còn
Trần Phong vừa nói như vậy, Diệp Chỉ Hân mới nhớ tới chuyện mơ màng vừa rồi, mà vẫn còn cảm giác được bên trong tiểu huyệt của mình đang bị vật gì đó lấp đầy, như thế nào còn có thể không rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi có chút nôn nóng hỏi.
- Ngươi đã làm cái gì đối với ta?
Trần Phong có chút nghi ngờ nói
- Làm cái gì? Nhạc mẫu còn không biết sao? Vừa rồi...
Nói xong phân nửa Trần Phong lại khẽ vận động, để cho côn th*t mặc dù vừa mới bắn ra, nhưng vẫn cứng rắn nhẹ nhàng ra vào tiểu huyệt nàng, lúc này Diệp Chỉ Hân vừa mới cao trào, cực kỳ mẫn cảm, nàng cảm nhận nó như một cọc gỗ được nung nóng, mỗi lần ra vào làm nàng có cảm giác như hồn lìa khỏi xác.
Cảm giác da thịt mềm mại trong dâm huyệt bị côn th*t thô ráp của hắn nhẹ nhàng đụng chạm, Diệp Chỉ Hân sướng tới mức muốn kêu ra tiếng giống như vừa rồi, nàng trống vắng bao nhiêu năm từ ngày Tiêu Ngọc Sương còn nhỏ, vừa rồi tuy rằng lần cao trào kia rất sảng khoái, nhưng làm sao có thể thỏa mãn được nàng.
Ở sâu trong nội tâm, nàng thật sự hi vọng Trần Phong có thể tiếp tục làm nàng, thậm chí hiện giờ còn có chút hối hận vì đã tỉnh lại, nếu vừa rồi một mực giả bộ mơ màng, chẳng phải là có thể có được thỏa mãn càng lớn sao? Tuy nhiên quan hệ giữa hai người, lại để cho nàng có chút kiêng kị, cố nén loại khoái cảm mất hồn từ sâu trong dâm huyệt truyền đến này nói.
- Phong nhi,xin ngươi buông tha ta, đây là một hiểu lầm, ta là nhạc mẫu ngươi, ngươi bảo làm sao ta ăn nói với Sương nhi!
Nàng cắn răng nắm chặt ga trải giường, u oán nhìn hắn nói, nhưng loại cảm giác này làm nàng không có ý định chạy thoát khỏi hắn, tu vi Luyện Hư Kỳ cũng biên mất tăm, chỉ là một nữ nhân yếu đuối mở miệng cầu xin.
Trần Phong thấy nàng tuy rằng trong miệng cự tuyệt van xin, nhưng thân thể lại không có một chút phản kháng, thậm chí theo nhịp rút ra cắm vào của mình, còn không tự chủ được vặn vẹo cặp mông, biết rõ nàng hiện giờ đang cảm thấy thỏa mãn, trong nội tâm liền có dự định, hắn quyết định giữ hai nàng lại bên cạnh mình.
Lúc trò chuyện uống rượu cùng Tiêu Chính Thuần, hắn đã kể rõ tất cả quan hệ trong đó, nên hắn cũng không có chút vướng bận nào.
Nhiều năm trước, Tiêu Chính Thuần cùng phụ thân của Tiêu Ngọc Sương, hai người cùng họ cùng tên, tính tình cũng hợp nhau nên đã kết làm huynh đệ, sau đó hai người đàn ông cùng tên cùng họ, và một mỹ nữ quốc sắc thiên hương tên là Diệp Chỉ Hân lên đường lịch lãm.
Trải qua vô số hiểm nạn, tình cảm ba người càng thêm khắn khít, không bao lâu Diệp Chỉ Hân cùng phụ thân Tiêu Ngọc Sương sinh ra nàng, rồi đôi vợ chồng nhận tin của Các chủ Vi Thủy Các trở về nhậm chức Các chủ.
Lão Các chủ Vi Thủy Các có hai người con, con trai trưởng thì làm chủ Diệp gia một gia tộc thực lực cũng không kém Thất Đại Tông Môn, con gái là Diệp Chỉ Hân sau này gả cho đệ tử thân truyền của lão là Tiêu Chính Thuần phụ thân Tiêu Ngọc Sương.
Nên lão đã truyền lại ngôi Các chủ cho phụ thân Tiêu Ngọc Sương, từ đó ẩn cư bế quan không màn thế sự.
Sau khi phu thê Diệp Chỉ Hân trở về môn phái, Tiêu Chính Thuần một mình tò mò đến tận Trung Châu, tình cờ bắt gặp một tên nhị thế tổ cưỡng bức phụ nữ, lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh lo chuyện bao đồng, hắn lao lên phế bỏ tên nhị thế tổ kia.
Ai ngờ tên kia có một chỗ dựa ở Trung Châu, điều tra ra gia tộc Tiêu Chính Thuần rồi cử một tên Hợp Thể sơ kì cũng chính là phụ thân của tên nhị thế tổ kia.
Hắn một đường đi qua, đồ sát tất cả tộc nhân của Tiêu Chính Thuần, khi hắn biết chuyện đành thông tri cho phu thê Diệp Chỉ Hân, lúc ba người chạy lại thì đã xong rồi, lúc này tên Hợp Thể sơ kì vẫn mai phục tại đó, bất ngờ xông ra lấy một đánh ba
Ba người chỉ là Luyện Hư bị hắn ngược không ra hình dạng, Tiêu Chính Thuần muốn tự bao Nguyên Anh đồng quy vu tận, nhưng ai ngờ tên kia một chưởng vỗ ra đánh hắn té lăn trên mặt đất hôn mê bất tĩnh, cuối cùng thì sau bao nhiêu nỗ lực chống đỡ, phụ thân Tiêu Ngọc Sương bị hắn đánh một chưởng chính diện.
Diệp Chỉ Hân thấy nguy cấp,nhanh chóng lấy ra Truyền Tống Phù nhanh chóng truyền tống ba người đến một nơi khác, trước khi chết phụ thân Tiêu Ngọc Sương có dặn dò Tiêu Chính Thuần phải thay hắn chăm sóc nữ nhi thật tốt, chờ nó lớn lên, nếu muốn báo thù thì khi chờ Tiêu Ngọc Sương lập gia đình rồi đi, hắn có chết cũng mãn nguyện.
Rồi từ đó Tiêu Chính Thuần theo Diệp Chỉ Hân trở về giả làm Các chủ Vi Thủy Các, hắn cũng hết lòng yêu thương Tiêu Ngọc Sương còn hơn là con ruột, thành ra tính tình của nàng càng ngày càn rỡ đến khi gặp được Trần Phong.
Vì thế giờ phút này, Trần Phong cũng cảm thấy cũng khổ cho Diệp Chỉ Hân, một nữ nhân cũng thật đáng thương, bây giờ đã bị hắn vô tình đạt được, phải bù đắp hạnh phúc cho nàng.
- Nàng cũng nói rồi, nàng là nhạc mẫu của ta, cho nên chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống gì, ta giúp nàng thoải mái ai cũng không thể nói cái gì, từ nay về sau nàng và Ngọc Sương sẽ làm nương tử ta ngươi nói xem có đúng hay không?
- Mẫu thân, phu quân nói đúng, bao năm qua ngươi chịu khổ rồi, từ nay hãy để cho chàng đem lại hạnh phúc cho ngươi.
Lời Trần Phong vừa dứt, cánh cửa chính khẽ mở, Tiêu Ngọc Sương bưng một bát canh giải rượu vào, liếc nhìn hai người đang quấn chặt nhau trên giường, đốt lên vài ngọn nến chiếu sáng khắp căn phòng bình tĩnh nói.
- Sương nhi...ngươi!
Nhìn thấy con gái Diệp Chỉ Hân xấu hổ muốn chết la lên thất thanh.
Thì ra lúc tối, Tiêu Ngọc Sương cũng không có uống nhiều, mà Diệp Chỉ Hân lại say, nên sẵn tiện đường nàng dìu mẫu thân về phòng mình nghĩ ngơi, thay quần áo cho nàng, rồi đi nấu bát canh giải rượu cho mẫu thân khỏe.
Nhưng ai nào ngờ, lúc nàng trở về thì căn phòng tối thui, bên trong nàng nghe rõ là âm thanh sảng khoái rên rĩ của mẫu thân, cùng tiếng thở hưng phấn của nam nhân nàng.
Nàng cũng ngây người tại chỗ không dám đi vào quấy rầy họ, chỉ đứng ngoài cửa, đợi hai người nói chuyện mới đẩy cửa ra bước vào.
- Ngọc Sương con...mẫu thân xin lỗi.!
Nàng nhìn con gái bình tĩnh nói ra những lời như vậy, trong lòng như có ngàn con Yêu Thú chạy loạn, xấu hổ không thể tìm được một cái lỗ chui xuống, cảm nhận côn th*t của trượng phu con gái mình đang nằm bên trong, bụm mặt khóc nức nở.
Tiêu Ngọc Sương mỉm cười đi đến bên người, kéo đầu Trần Phong qua, đôi môi nóng bỏng của nàng đã hôn lấy hắn, đầu lưỡi mát lạnh lùa vào bên trong cùng với Trần Phong hòa quyện,một lúc sau hai ngươi tách ra, kéo ra một sợi tơ mỏng manh, nàng nhìn hai người rồi cười hi hì nói.
- Chúc mừng chàng và cảm ơn chàng.
Trần Phong nghe vậy thì khó hiểu, nhưng không ngừng nhẹ nhàng ma sát giúp nhạc mẫu mình.
- Nàng cảm ơn ta vì chuyện gì?
- Cảm ơn vì chàng đã giúp mẫu thân được thỏa mãn.
Lúc nãy khi Tiêu Ngọc Sương thắp nến bắt gặp khuôn mặt của mẫu thân ẩn ẩn nét vui vẻ, đuôi lông mày tràn đầy nét xuân ý, là một người từng trải nên nàng nhận ra đây là khuôn mặt của một người phụ nữ khi được thỏa mãn dục vong nên trong lòng nàng biết ơn Trần Phong.
Trần Phong nghe lý do của nàng xong thì không biết nói gì, đây là lần đầu tiên có người cảm ơn hắn với lý do như vậy. khiến hắn dở khóc dở cười, không biết trả lời lại thế nào.
- Vì vậy hôm nay ta và mẫu thân sẽ dành cho chàng một món quà lớn.
Tiêu Ngọc Sương vừa dứt lời, tháo từng kiện y phục trên người, rồi leo lên giường hai tay bắt lấy đôi bầu ngực sữa của mẫu thân mà xoa bóp, Diệp Chỉ Hân lúc này thì trợn to mắt, khi nghe từng câu từng chữ của con gái, mà bên dưới không ngừng truyền đến khoái cảm, bên trên thì đôi bàn tay của con gái hoạt động không ngừng làm nàng đầu óc bắt đầu u mê hẵn đi, dần dần chìm vào khoái lạc.