Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 22: Chương 22: Chuyện Cũ




Vào 18 năm trước, cũng là vừa lúc Vũ Linh Lung sinh hạ Trần Phong, vào một tháng sau phụ thân của Trần Phong cuối cùng đạt cảnh giới Độ Kiếp viên mãn đỉnh phong, bắt đầu Độ Lôi Kiếp, chờ đợi thê tử cùng con lớn hơn tí bắt đầu phi thăng Tiên Giới.

Hắn tên là Trần Thiếu Long, một vị thiếu chủ của một ẩn thế gia tộc, trong lúc lịch luyện tình cờ gặp gỡ Vũ Linh Lung cũng là một thiên chi kiều nữ, hai người bắt đầu yêu nhau và sinh ra Trần Phong.

Đang lúc Trần Thiếu Long độ kiếp trong nháy mắt không chống đỡ nổi, Vũ Linh Lung gấp đến nỗi tâm thần đại loạn, vội vàng bỏ Trần Phong qua một bên, nhào vào lôi kiếp hòng trợ giúp phu quân thoát khỏi nguy kịch.

Lúc ấy Vũ Linh Lung cũng là Độ Kiếp viên mãn, nàng chờ phu quân độ kiếp thành công, sau đó cũng độ kiếp, thành nữa bước Chân Tiên cũng là cường giả đứng đầu Thiên Nguyên Đại Lục

Với thực lực của hai người họ sẽ nhanh chóng bồi dưỡng Trần Phong, để hắn cũng sớm ngày đặt chân cảnh giới như bọn họ, cả nhà ba người cùng nhau phi thăng Tiên Giới vĩnh viễn không chia lìa.

Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ, trong lúc nàng lao lên viện trợ phu quân, thì Trần Thiếu Long cũng bị Lôi Kiếp diệt sát, nàng cũng nhanh chóng bị quấn vào Lôi Kiếp, Vũ Linh Lung đau khổ mà điên cuồng bắt đầu bộc phát lực lượng.

Nàng cũng không quan tâm tất cả, điên cuồng bộc phát tu vi bắt đầu Độ Kiếp, với thiên phú và tư chất của nàng, cuối cùng trải qua bao nhiêu gian khổ và vô số công pháp, vũ kỹ cùng pháp bảo của mình nàng thành công vượt qua Lôi Kiếp, cùng lúc đó thực lực nàng chính thức vượt qua cảnh giới nữa bước Chân Tiên, kinh động toàn bộ các thế lực Tiên Giới mở ra Tiên Môn tiếp thu thiên tài Hạ Giới phi thăng.

Mỗi khi có cường giả Hạ Giới độ kiếp thành công nếu thực lực vượt qua nữa bước Chân Tiên, có thể cho là tư chất yêu nghiệt đáng giá bồi dưỡng, nên sẽ tác động đến Tiên Môn, vì vậy tất cả các cường giả Tiên Giới nhao nhao tụ tập trước Tiên Môn đưa ra cành ô liu.

Lúc này trước mặt Vũ Linh Lung xuất hiện một màn sáng, xung quanh có vô số người nhìn xem lấy nàng đưa ra dụ dỗ, nhưng vì lúc này vừa Độ Kiếp trạng thái trọng thương nên không được thiên địa cảm ứng toàn bộ thực lực Chân Tiên Cảnh tầng 1, nên không bị bài xích.

Nếu nàng bước qua màn sáng đó, cũng chính là lúc nàng đặt chân vào Tiên Giới tiền đồ vô lượng, nhưng nàng vì con trai từ bỏ tất cả lời mời gọi, áp chế toàn bộ tu vi lao xuống ôm con trai dựa vào một gốc cây, rồi cạn kiệt sức lực ôm nhi tử trong lòng mất ngất đi.

Một lát sau, có một đoàn người ngựa đi tới, sau khi nghe thủ hạ báo cáo, thì trong xe ngựa đi ra một người thiếu phụ đang mang thai có lẽ là sắp đến kỳ sinh nỡ.

Nàng bước ra khỏi xe ngựa phát hiện ra một người phụ nữ, thương tích đầy người máu nhiễm đỏ cả y phục, trong lòng ôm một bé trai, nàng nhanh chóng gọi người hầu mang hai mẹ con lên xe ngựa đi về Trần gia.

Hai mẹ con Vũ Linh Lung được mang về Trần gia tịnh dưỡng và trị liệu, người thiếu phụ ấy không ai khác đó là Hạ Thanh Thanh

Nàng vừa đi thăm Trần Khiếu Thiên ở nơi đóng quân, vì đang trong giai đoạn chiến tranh biên giới của các quốc gia thế tục, nàng muốn đích thân ra thăm phu quân đã nữa năm không gặp, thuận tiện báo tin mừng là nhi tử sắp chào đời.

Trên đường đi về gặp hai mẹ con Vũ Linh Lung nên mới có một màng như trên.

Một tháng sau, Vũ Linh Lung cũng đã hồi phục hoàn toàn, sau khi độ kiếp thành công, nàng cũng được Thiên Kiếp tẩy lễ, sức khôi phục và thương thế cũng nhanh chóng khỏi hẳn.

Và ngay sau đó Hạ Thanh Thanh vì một chuyện ngoài ý muốn té ngã trong lúc đi dạo hậu viện, nhưng ông trời trớ trêu nàng đứa nhỏ đã không giữ được, nàng cũng vì bị xuất huyết quá nhiều mà sắp tử vong.

Trước khi chết, Hạ Thanh Thanh cho người gọi Vũ Linh Lung vào thành tâm cầu khẩn Vũ Linh Lung giúp nàng một chuyện nàng mới có thể yên lòng ra đi.

- Linh Lung tỷ, ta có một việc muốn nhờ ngươi, mong ngươi có thể giúp ta một lần, nếu có kiếp sau Thanh Thanh xin nguyện làm thân trâu ngựa.

- Muội cứ nói, ta nợ ngươi một nhân tình nếu có thể làm được ta sẽ cố gắn hết sức.

Vũ Linh Lung khẩn trương nắm chặt tay Hạ Thanh Thanh, lúc Hạ Thanh Thanh xảy ra chuyện nàng đang chăm cho Trần Phong nên không có khả năng cứu giúp Hạ Thanh Thanh, nên nàng cũng khá là tự trách.

- Ta rất yêu Khiếu Thiên, chàng ấy cũng vậy nếu như biết hai mẹ con muội bỏ hắn mà đi, hắn sẽ suy sụp ra sao, cả Trần gia sẽ ra sao, lúc ta báo sắp có nhi tử hắn kích động lệ tuông đầy mặt nhảy cẩn hoan hô như là một đứa trẻ.

Hạ Thanh Thanh vẻ mặt vui cười nhớ lại bộ dáng của Trần Khiếu Thiên khi biết mình sắp có nhi tử, rồi sắc mặt ảm đạm xuống nói tiếp.

- Vì vậy sau khi ta đi, mong Linh Lung tỷ hóa thân thành ta,chiếu cố cho Mộng Kỳ nó cũng mới có 3 tuổi, còn nhi tử của tỷ cũng họ Trần, âu cũng là cái duyên cứ để nó biến thành con của Khiếu Thiên, mong tỷ giúp ta trong vòng 20 năm đợi cho Trần Phong trưởng thành, đến lúc đó hai người ra đi, thời gian trôi qua Khiếu Thiên cũng sẽ giảm bớt đau khổ, ta biết yêu cầu của mình rất quá đáng, nhưng xin tỷ tỷ rủ lòng thương mà giúp đỡ ta một lần.

Hạ Thanh Thanh nằm trên giường vừa nói nước mắt tuôn đầy mặt, ánh mắt mong chờ nhìn về Vũ Linh Lung, nàng biết trong lúc này rất quan trọng.

Vũ Linh Lung cũng là hơi đắn đo, tri ân phải báo đó là điều tất nhiên, nhưng việc này cũng khá khó làm, huống chi chuyện chăn gối vợ chồng không thể thiếu

Vũ Linh Lung do dự đắn đo rốt cục cũng gật đầu, nàng cũng cần một nơi yên tĩnh để nuôi dạy Trần Phong thế tục giới cũng không tồi, thuận tiện hoàn thành tâm nguyện của một người trước khi chết.

Hạ Thanh Thanh có được đáp án, cũng mỉm cười mãn nguyện mà nhắm mắt ra đi, kể từ đó Vũ Linh Lung biến thành Hạ Thanh Thanh còn Trần Phong trở thành thiếu gia của Trần gia.

Về phần Trần Khiếu Thiên từ chiến trường trở về cao hứng bừng bừng mà ôm nhi tử hoan hô, nào biết đâu rằng đây không phải là cốt nhục của hắn.

Còn Vũ Linh Lung viện ra một cái cớ là, sau khi sinh hạ Trần Phong bản thân mất đi khả năng quan hệ để cự tuyệt Trần Khiếu Thiên việc chăn gối

Nhưng Trần Khiếu Thiên rất thương yêu thê tử, đành nhẫn nhịn mà gật đầu, huống chi nàng vì hắn đã cho hắn một đứa con trai nối dõi, và một nữ nhi đáng yêu.

Vũ Linh Lung đã kể xong sự tình nhìn Trần Phong khó hiểu hỏi.

- Kì hạn 20 năm chỉ còn hai năm chúng ta sẽ rời khỏi Trần gia, nhưng ta quên hỏi con một điều làm ta khó hĩu, đó là vì sao con có đươc huyết mạch của Trần gia mà kích phát Huyết Ngọc Thạch?

Trần Phong từ trong câu chuyện của Vũ Linh Lung đi ra, hiện giờ hắn cũng đã biêt hết sự thật đúng là khổ cho nàng, vì mình mà buông bỏ tất cả.

- Tất cả là do Công pháp mà hài nhi tu luyện, ta có thể vận chuyển công pháp kích hoạt pháp trận trong Huyết Ngọc Thạch, mẫu thân ngươi vì ta mà trả giá nhiều như vậy, từ bỏ tiền đồ lên Tiên Giới của mình, còn vì trả một cái nhân tình nhẫn nhịn ở lại đây 18 năm, ta cam đoan sau này nếu có thực lực sẽ bảo vệ ngươi, không thể để ngươi chịu bất cứ ủy khuất nào nữa.

Trần Phong cũng là cảm động không thôi, choàng qua ôm lấy Vũ Linh Lung mà kiên định nói, dù sao kiếp trước chưa từng có mẫu thân, kiếp này có được nàng quan tâm như vậy thì còn gì bằng, thề phải cả đời bảo hộ nàng mới đáng.

- Thôi.. nhi tử ngoan lớn rồi mà như tiểu hài tử không bằng, còn ôm mẫu thân làm nũng người ta thấy thì xấu hổ chết.

Nàng vuốt ve đầu Trần Phong ôn nhu nói, nhưng không định đẩy hắn ra, cảm giác này làm cho nàng rất là mê luyến, được hắn ôm ấp như vậy cả đời sống cũng không uổng.

Trần Phong ôm chặt Vũ Linh Lung, cảm nhận được từ cơ thể nàng phát ra mùi hương thoang thoảng của nữ nhân chín mọng, làm hắn tâm thần dập dờn sóng gợn, một cảm giác vừa mát lạnh vừa ấm áp khi tiếp xúc với da thịt của Vũ Linh Lung.

Trần Phong yêu thích không muốn buông tay, hắn ôm càng lúc càng chặt, tim đập cũng là kịch liệt gia tốc.

Vũ Linh Lung bị hắn ôm cứng cũng là muốn thở không nổi đành mở miệng nói.

- Phong nhi, mau buông mẫu thân ra ngươi làm ta đau a!

Trần Phong vội vàng bừng tỉnh buông nàng ra, tự tát cho mình một phát để thanh tĩnh, càng lúc hắn càng không thể khống chế nổi mình khi tiếp cận nữ nhân, khi nào rảnh phải cần Hằng nhi tham khảo biện pháp khắc phục mới được.

- A..Phong nhi tại sao lại đánh chính mình, để nương xem có bị thương không, ta đâu có trách ngươi chỉ là hơi khó chịu thôi.

Thấy Trần Phong tự tát vào mặt mình, Vũ Linh Lung đau xót dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, sợ hắn nhất thời tự làm tổn thương mình.

- Không sao đâu mẫu thân, là lỗi của ta sắp tới ta phải đi giải quyết việc cho trót việc của tên Trần Hạo kia, trước mặt nhiều người ta không thuận tiện ra tay mà thôi,sau khi xong việc người sẽ đi cùng ta chứ.?

Hắn cầm lấy tay Vũ Linh Lung áp vào mặt mình, Trần Hạo đã bị hắn phán tử hình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chuyện quan trọng là một khi hắn rời đi Vũ Linh Lung có nguyện đi theo hắn hành tẩu.

- Ngươi đã trưởng thành, cần tự mình bay cao mới trở thành một cường giả, tuy mẫu thân sẽ không đồng hành cùng ngươi nhưng ta sẽ dõi theo từng bước trong sự trưởng thành của nhi tử ta.

Vũ Linh Lung ôn nhu vuốt ve mặt hắn, cưng chiều nói đồng thời nghĩ đến một chuyện nhìn Trần Phong dặn dò.

- À! còn có Trần Mộng Kỳ nàng cũng rất đáng thương, sau khi con đi hãy mang theo nàng thuận tiện chăm sóc, nếu nàng một mình ở lại Trần gia nếu không may sẽ chịu ủy khuất, giữa chúng ta và Trần gia không còn gì nợ nhau, ân tình của Hạ Thanh Thanh cũng trả đủ, còn ta sẽ trở về gia tộc một chuyến, Trần Mộng Kỳ nếu thuận tiện con hay mang nàng theo mà bồi dưỡng cảm tình ta cũng rất mong có cháu nha!

- Ha ha không dám giấu gì mẫu thân, hiện tại bên ngoài, lão nhân gia ngài đã có hai đứa con dâu, cộng thêm Hạ Ức Mộng cùng Trần Mộng Kỳ dự khuyết, ngài đã có bốn nàng dâu rồi haha.

Trần Phong rất đắc ý mà khoe ra sự tích, Nguyệt Ảnh và Thanh Nguyệt Tâm chưa tìm được nhưng rất nhanh sẽ tìm ra mà bắt các nàng mang về.

- Hừ..tiểu tử thúi, mới đó mà dự định cả bốn cô luôn rồi à, quá là lòng tham không đáy đi, ta có cái này khi ngươi gặp các nàng thì trao cho họ, cứ bảo là lễ vật của mẹ chồng nếu các nàng không nhận nó mà đeo vào thì không phải là con dâu của Vũ Linh Lung ta.

Nói xong Vũ Linh Lung lấy ra mấy chiếc vòng tay, có tất cả nhiều hơn bốn cái đều là Địa Cấp pháp bảo hỗ trợ hấp thu thiên địa linh khí, tất nhiên nàng đã dự đoán Trần Phong sẽ không chỉ có bốn cái thê tử đưa nhiều một chút cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.

- Không ngờ! mẫu thân tiên tử lại có nhiều đồ chơi như vậy, chậc chậc! có tất cả hơn mười cái nha, có phải người muốn nhi tử cày cấy mệt chết hay sao?!,Oa có một cái màu lam còn lại toàn màu vàng, hay mẫu thân ngài đeo cái màu lam này vào đi, để sau này nhìn vòng tay thấy màu lam ta biết ngài là mẫu thân hắc hắc..

Trần Phong thuận tiện ném hơn mười chiếc vòng vào Cửu Tôn Tháp, lấy chiếc vòng màu lam duy nhất quơ qua quơ lại trước mặt Vũ Linh Lung cười trêu chọc

- Cút.. mau mau đi thăm Mộng Kỳ mà đeo cho nàng đi, lão nương mệt rồi muốn đi nghĩ ngơi, không tiễn!

Nàng xấu hổ, mắng Trần Phong một tiếng xoay người trở về phòng thầm nghĩ “nếu nàng đeo vào chẳng lẽ cũng là thê tử hắn sao, nhưng cảm giác này làm cho nàng rất vui vẻ,đã rất lâu nàng không có cười nhiều như hôm nay.

- ------------------------ToBe Continued--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.