Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa lên Trần Phong đã hẹn Hạ Ức Mộng lên đỉnh núi, nơi hôm qua hai người gặp mặt.
Khi nàng nhìn thấy trong tay Trần Phong cầm một tờ giấy hôn ước, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia không đành lòng.
Trần Phong thấy nàng từ đầu tới cuối không có ý định cầm lấy nó mà xé đi, hắn khẽ mĩm cười, ôn nhu bắt lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng đặt vào.
- Cầm lấy đi, ngươi là một nữ tử thiện lương, tuy là như vậy ta cũng không giận ngươi, nếu được ta xin ngươi một cơ hội được theo đuổi ngươi, được chứ!.
Một tay bị Trần Phong cầm lấy, nàng theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng nhìn thấy nụ cươi dịu dàng của hắn, cùng với độ ấm áp từ bàn tay, có chút không đành lòng nên thôi mặc hắn nắm.
Nhìn thấy Trần Phong vẫn mỉm cười ôn nhu như vậy,Hạ Ức Mộng nội tâm không khỏi đau xót, khóe mắt hồng hồng rớt ra vài giọt nước mắt nghẹn ngào nói.
- Trần Phong xin lỗi, ta sẽ giữ lại nó và đồng ý cho ngươi một cơ hội.
Trần Phong mừng thầm trong lòng “quả nhiên là một nữ hài đơn thuần” hắn vẫn tươi cươi như trước, giống như một người ca ca nhà bên, nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt của nàng.
Trần Phong cũng cố trấn định, khi nhìn xem dung nhan hoàn mỹ kia, Trần Phong trong lòng gào to “ nếu ngươi bỏ qua một nữ nhân như thế ngươi sống lại một lần còn có ý nghĩa gì, phải không từ thủ đoạn đoạt nàng tới tay.
Không sai, không chừa thủ đoạn nào, mặt dày lên không biết xấu hổ, Trần Phong buông bàn tay trắng mịn của nàng ra chém đinh chặt sắt nói
- Chuyện này không trách được ngươi, ai bảo địa vị của chúng ta khác biệt xa như vậy, dù không như vậy nếu hai ta không có tình cảm,mà đến với nhau thì cũng sẽ không hạnh phúc, bây giờ ta đã có một cơ hội để đuổi theo bước chân của ngươi, dù ngươi có bao nhiêu thiên tài theo đuổi, ta sẽ đập chết tất cả những con ruồi bên cạnh ngươi, đến lúc đó không ai có thể chia lìa chúng ta.
Hạ Ức Mộng nhìn thấy hắn quyết tâm, lời nói tự tin sắc bén nàng cũng cảm động lây, nhanh chóng mỉm cười như hoa nở đầu xuân, khuôn mặt ửng hồng ấp úng nói.
- Được, nhớ những gì ngươi nói, cơ hội ta chỉ cho một lần, nếu được đến lúc đó ta..ta sẽ gả cho ngươi.
- Mộng nhi,ngươi cười thật đẹp, cứ như là Tiên Nữ trên chín tầng trời, khi ngươi cười Nhật Nguyệt cũng phải thất sắc, không gì có thể tả, hiện tai ngươi đã cho ta một cơ hội, nếu không làm được ta sống còn ý nghĩa gì.
Trần Phong nhìn ngắm Hạ Ức Mộng tươi cười mà mê mẩn, bắt đầu mặt dày tâng bốc
- Ngươi, gạt người ta nào có xinh đẹp như ngươi miêu tả chứ!
Nghe Trần Phong khen như vậy, nàng cố chống chế nhưng nội tâm như hoa nở, khuôn mặt hồng như sắp chảy ra nước.
- Không, không quá chút nào, ta chỉ ăn nói đúng sự thật mà thôi, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng gặp, kể từ hôm nay trở đi ta đã có mục tiêu mới cho đời mình, đó là theo đuổi Ức Mộng tiên tử.
Nàng cũng bị Trần Phong vô sỉ, không có mặt mũi đánh bại, xấu hổ muốn chết không dám ở lâu, cầm tờ giấy hôn ước trong tay không đành lòng xé bỏ mà cẩn thận cất vào, nhanh chóng đạp không mà đi, còn không nỡ ngoảnh mặt lại dặn dò thêm một câu.
- Một tháng nữa, Cự Kiếm Môn sẽ mở chiêu thu đệ tử mới, nếu ngươi không muốn bỏ lỡ cơ hội thì hãy đến khảo thí, ta chờ ngươi..
- Một lời đã định, ta sẽ cố gắn một tháng sau ta sẽ đến Cự Kiếm Môn tìm ngươi, ngươi xinh đẹp, thiện lương như vậy đáng giá cho Trần Phong ta dùng tính mạng đi thủ hộ, bất quá trước khi có được ngươi, ta phải cố gắn tu luyện trở thành một cường giả mới có tư cách thủ hộ ngươi.
Trần Phong nhìn xem nàng rời đi mà hô to để thể hiện quyết tâm của mình, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, không ai có thể hoài nghi quyết tâm của hắn.
Hạ Ức Mộng nhìn xem Trần Phong khuôn mặt tươi cười, ánh mắt kiên định trong lòng một trận hoảng loạn, nàng cùng Trần Phong tuy giống nhau điểm xuất phát, nhưng từ khi vào môn phái đã thay đổi cuộc đời của hai người.
Nàng cảm động đến rơi nước mắt, thầm nghĩ “ thật là khổ cho hắn” nhưng không nói ra một lời xoay người bay đi xa xa, nhanh chóng đã biến mất phía cuối chân trời.
Nhìn bóng lưng Hạ Ức Mộng biến mất, Trần Phong mừng rỡ trong lòng hận không thể cất tiếng cười to, tiếp theo sẽ đến Cự Kiếm Môn, bắt đầu kế hoạch tiếp theo chinh phục nàng.
Tối đến, Trần Phong bắt đầu tiến hành xử lý tên Trần Hạo rồi giải quyết mọi việc ở đây rồi rời đi thế tục giới, bắt đầu hành trình tìm kiếm lão bà của mình.
Dù sao tên Trần Hạo này cũng là chủ mưu giết hắn một mạng, thù này không báo sẽ cảm thấy thẹn với tên Trần Phong đã chết kia.
...Aaa....ưm...um..Đại...đại...công tử...Hạo...caca...ngươi thật cường hãn, làm chết nô tì đi...a...a...a
Trần Phong bắt đầu đi tới nơi ở của Trần Hạo thì nghe tiếng gọi dâm đãng của một nữ nhân, không cần nghĩ cũng biết bên trong phòng xảy ra chuyện gì.
- Kháo..tên này cũng khá lợi hại đây, có thể làm cho người ta kêu la lớn tiếng như vậy cũng không phải dạng vừa nha.
Trần Phong thì thầm một tiếng, nhẹ nhàng mở ra cửa sổ lợi dụng ánh trăng chiếu vào, hắn sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt ẩn hình mà đứng trước của sổ xem xuân cung sống.
Lúc này trên giường là hai thân ảnh trần truồng đang quấn lấy nhau, trong đó người nam chính là tên Trần Hạo kia, còn người nữ chắc là một nha hoàn trong phủ Trần gia.
Chỉ thấy nữ tử quỳ hai gối trên giường, hai tay chống phía trước, nhếch lên bờ mông cao cao, phía sau Trần Hạo sử dụng cây côn th*t của hắn dùng sức cắm mạnh vào hoa huy*t bé nhỏ của tiểu nha hoàn.
Trần Phong trong lòng thầm mắng, cây hàng của tên Trần Hạo chỉ bằng phân nữa của hắn, mà làm sao để cho người ta kêu la chết lên chết xuống như vậy.
Xem kĩ lại thì, nữ tử kia khuôn mặt có chút không vui, nhưng vẫn cố gắn phát ra những tiếng “ưm..aa” thảm thiết để thỏa mãn Trần Hạo.
- A...a...Đại công tử... làm chết nô tì...aa..Tiểu Thúy là của ngươi.. ngươi chơi thế nào đều được.
Nữ nhân kia vẫn cắn răng rên rĩ, Trần Hạo vỗ vỗ vào bờ mông trắng noãn của nàng nói.
- Ngươi nói xem, ta và Trần Phong ai xứng đáng làm gia chủ của Trần gia.
- ...Ưmm..aa.. là là Công tử tên Trần Phong kia là thứ gì, ngài là chủ nhân tốt nhất trên đời, có thể đi theo Đại công tử là phúc phần của Tiểu Thúy
- Bây giờ đổi lại xưng hô, ta là gia chủ Trần gia, ngươi là Trần Mộng Kỳ mau gọi cho ta.
Nữ nhân kia ngoan ngoãn nghe theo, đầu rạp xuống giường chổng mông lên bắt đầu nói.
...AA..ưm..Trần gia chủ... Hạo ca ca... ngươi làm Mộng Kỳ sướng muốn chết,.. làm nát tiểu huyệt bé nhỏ của Mộng Kỳ đi..aa
Trần Hạo nghe thế thì hưng phấn, hai tay ôm eo nữ nhân kia điên cuồng cắm rút, tiếng da thịt vang lên “Phành phạch” trong căn phòng yên tĩnh.
Trần Phong đứng bên cửa sổ khoanh tay trước ngực, nhìn xem bọn họ khi nghe tới tên kia ảo tưởng nữ nhân dưới thân là Mộng Kỳ thì hắn lên cơn phẫn nộ.
“Mẹ nó, đúng là muốn chết! định đợi ngươi làm xong thì tiễn ngươi đi cũng không muộn, ai ngờ tên này không biết sống chết dám ảo tưởng nữ nhân của mình.”
Dù Trần Mộng Kỳ và Trần Phong chưa có chính thức làm phu thê, nhưng Mộng Kỳ đã từng gọi hắn làm phu quân của mình, hắn cũng coi nàng làm thê tử, sao có thể để một kẻ vô lại như vậy ảo tưởng.
Dù nghĩ tới cũng không được huống gì nói ra miệng, xem bộ dạng nữ nhân kia ăn nói thành thạo, chắc cũng không phải một lần.
Trần Phong tức giận đánh nát một cái bàn trong phòng, đằng đằng sát khí nhìn đôi cẩu nam nữ trên giường đang hành lạc.
- A...a, là ai?
Trần Hạo bị làm giật mình nhanh chóng không cầm giữ được mà phóng xuất, cơn sung sướng qua đi hắn mới thất thanh kêu lên.
- Hừ... đôi cẩu nam nữ, dám mơ ước nữ nhân của lão tử các ngươi đây là ngại sống lâu.?
Trần Phong đôi mắt sát cơ bắn ra, vừa nói trên tay đã lập lòe Lôi Đình Chân Hỏa một kích muốn thiêu ruội hai người thành tro tàn.
- Ngươi..Trần Phong ngươi muốn làm gì?, nếu ngươi dám làm gì ta nghĩa phụ sẽ không tha cho ngươi.
Thấy Trần Phong có ý giết người, Trần Hạo cũng là sợ teo cả chim, ngoài mạnh trong yếu lớn tiếng nói.
- Không cần ngươi để ý, giết ngươi rồi ta cũng sẽ rời đi không ai làm gì được ta.
- Aa.....Trần Phong ngươi không được giết ta....aaa có làm quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Trần Phong trong tay Lôi Đình Chân Hỏa bắn ra, nhanh chóng bám thân thể hai ngươi, Trần Hạo cùng Tiểu Thúy kêu la thảm thiết, trong nháy mắt biến thành tro tàn, tiêu tán giữa thiên địa.
Trần Phong xem hai ngươi đã chết, cũng như xả được một ít lữa giận, cũng may cho Trần Hạo chết một cách quá đơn giản, nếu là bình thường thì Trần Phong sẽ cho hắn sống không bằng chết.
Trần Phong rời khỏi nơi ở của Trần Hạo nhưng trong lòng hắn vẫn còn buồn bực, nên ra khỏi Trần gia tiến về Hoàng Cung xử lý luôn tên đồng phạm là Nhị Hoàng Tử.
Trần Phong một mình lẽn vào Hoàng Cung, thi triển Khinh Vân Tế Nguyệt bóng hình mờ mờ ảo ảo, nhanh như chớp giật ẩn hình dưới ánh trăng.
Lẻn qua vô số phòng ngự của thị vệ Hoàng Cung, nhờ Hằng nhi tìm đến Nhị Hoàng Tử, Trần Phong sử dụng Hồn Lực nhanh chóng làm cho Nhị Hoàng Tử mê muội ném vào trong Cửu Tôn Tháp.
Dò hỏi Hằng nhi nữ nhân có huyết mạch với Nhị Hoàng Tử, một lát sau đã có kết quả Trần Phong xuất hiện trong hậu cung của Hoàng đế Triệu Minh, tìm đến gian phòng của một Quý Phi.
Quý Phi này không phải ai khác đó là mẹ của Nhị Hoàng Tử Triệu Càn, tên là Quách Tú cũng là một thiên kim tiểu thư của một quan lại trong triều, sau này được gả cho Triệu Minh sinh ra Triệu Càn lên rất được sủng ái.
Trần Phong nhanh chóng lẻn vào bên trong, đặt Triệu Càn nằm cạnh Quách Tú cởi sạch y phục của bọn họ, cho mỗi người một viên Long Phụng Đại Hoàn Đan.
Hắn nhanh chóng thúc dục Hồn lực thức tỉnh hai người, lúc này xuân dược đã ngấm, cả hai nào còn lý trí lao vào nhau quấn quít mà điên cuồng giao hoan.
Trần Phong cũng không muốn xem đến cảnh này, nhanh chóng chạy ra ngoài kinh động đến toàn bộ cao thủ trong Hoàng Cung, ngay cả những Cung Phụng trưởng lão của Lam Vân Đế Quốc tu vi Hóa Thần cũng nhanh chóng xuất binh đuổi theo.
Trần Phong chạy đến gian phòng của Quách Tú, rồi sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt ẩn hình, vô thanh vô thức rời khỏi Hoàng Cung tiến về Trần gia.
Một lát sau, toàn bộ thị vệ Hoàng Cung tìm đến cung điện của Quách Quý Phi trong đó có cả Hoàng Đế Triệu Minh và các vị Cung Phụng trưởng lão.
Nghe bên trong phát ra những tiếng phóng đãng rên rĩ, tiếng thở dốc của nam nhân, cả đám sắc mặt quái dị đưa mắt nhìn nhau không dám nói một lời.
Hoàng Đế Triệu Minh thì giận dữ đến đầu bốc khói,hắn đường đường là người cai quản một cái thế tục giới, vậy mà bị chụp mũ xanh lên đầu bảo sao không giận, hắn một cước đạp văng cửa phòng, khi thấy tình cảnh trên giường hắn không thể tin vào mắt mình.
Quách Quý Phi ngày thường đoan trang hiền thục, đang làm dưới thân của nhi tử mình Triệu Càn mà rên rĩ sung sướng, không quan tâm đến sự có mặt cũng đám người bên ngoài kễ cả hắn.
Hắn liên phân phó các Cung Phụng trưởng lão, kéo hai ngươi họ ra, các lão già cũng là sắc mặt cổ quái, không được tự nhiên nhưng cũng đành phải làm theo. Những thị vệ hay cung nữ, thái gám biết chuyện này đều bị giết người diệt khẩu.
Màn loạn luân, đồi phong bại tục như vậy nếu như được truyền bá ra ngoài, mặt mũi Hoàng Đế một nước để ở đâu, sao còn năng lực mà duy trì Đế Quốc, vì vậy bí mật này đã được vĩnh viễn chôn vùi cùng những người đã chết.
Sáng hôm sau, Hoàng Đế phóng ra tin tức, Nhị Hoàng Tử Triệu Càn âm mưu phản nghịch, bị cắt chức đày ra biên ải vĩnh viễn không được đặt chân vào Lam Vân Đế Quốc, còn Quách Quý Phi phạm tội đồng lõa bị nhốt vào lãnh cung mãi mãi đến khi chết.
Trần Phong cũng không muốn một phát giết chết Triệu Càn, vì hắn chỉ là đồng phạm không phải hung thủ tội không đáng chết, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nên Trần Phong muốn thêm một tý kích thích nên mới giở ra nhiều trò như vậy, cho Triệu Càn thân bại danh liệt là được rồi.
Còn về phần Quách Tú, Trần Phong cũng cảm thấy hơi có lỗi, vì nàng cũng chẳng liên quan gì trong chuyện này, nhưng thế giới này là vậy không có thực lực thì tìm ai kêu oan bây giờ.
Đó là một mặt tàn nhẫn của thế giới mạnh được yếu thua này.