Tiêu Ngọc Sương tức giận đỏ mặt, dù nàng rất ngang ngược nhưng nghe người ta mắng mình là “tiện” thì nữ nhân nào chịu nổi.
- Hừ ngươi mới là tiện nữ nhân, đồ hỗn đãn, vô sỉ lưu manh, đã lọt vào trong tay ngươi muốn chém giết gì thì tùy,
- Nhưng nói cho ngươi biết nếu ngươi, dám động vào ta Vi Thủy Các cùng Thúy Yên Môn sẽ không tha cho ngươi.
Tiêu Ngọc Sương vẫn rất hung hăng, nàng kiêu ngạo ngẩn lên cái cổ thiên nga mắng chữi uy hiếp Trần Phong.
- Ồh nói nghe xem thử làm sao mà không tha cho ta.
Trần Phong hứng thú nhìn Tiêu Ngọc Sương, tiểu nữu này cũng khá là trâu, bị bắt làm tù nhân vẫn còn hung hăn uy hiếp.
- Phụ thân ta là Các chủ Vi Thủy, ta cũng sắp được gã vào Thúy Yên Môn nếu ngươi dám tổn thương ta một sợi lông, ngươi cả nhà ngươi đừng hòng sống yên, đến lúc đó nam thì đi làm tạp dịch, nữ thì bán vào kỹ viện ngươi cảm thấy sao?
Tiêu Ngọc Sương hung tợn trợn một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trần Phong, hiện tại nàng còn chưa có ý thức được nàng đang trong hoàn cảnh nào tính cách ngang ngược vẫn không đổi, khi nàng nói ra một câu kia thì đã xác định đời nàng bắt đầu rẽ ra một hướng khác.
Trần Phong nghe thấy tức giận hai mắt đỏ ngầu, cười nhạo, mắng chữi hắn không sao, nhưng dám uy hiếp tới nữ nhân và người nhà thì hắn không thể nào tha thứ, hôm nay hắn quyết định phải dạy dỗ nàng thật tốt.
- Được, rất tốt ngươi đã thành công chọc giận lão tử, hôm nay sau khi ta cưỡng gian ngươi xong, rồi sẽ giết ngươi sau đó thoát sạch quần áo treo lên cửa thành của Vi Thủy Các để dân chung chiêm ngưỡng.
Tiêu Ngọc Sương đã biết mình nói lỡ lời rồi, nhìn xem khuôn mặt hung ác của hắn, sát khí đằng đằng nàng hoảng sợ lùi về sau mấy bước, do quá sợ hãi vấp té lăng ra đồng cỏ.
- Ngươi..ngươi là ác ma!
- Đừng, đừng giết ta, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ kêu phụ thân ban thưởng vô số bảo vật cho ngươi ô ô...
Nàng thật sợ rồi,nàng chứng kiến thủ đoạn giết người của hắn, nghĩ đến cảnh bị lột sạch rồi bị treo lên, mồ hôi lạnh chảy ròng, nàng hoảng sợ khóc lên, tâm hồn yếu đuối của một tiểu thư áo lụa quần là làm sao chống nổi, nàng sợ Trần Phong giết nàng, nàng còn chưa muốn chết nên không ngừng khóc lóc cầu xin.
Trần Phong xem xét xung quanh khung cảnh hữu tình, gió mát hoa thơm cỏ xanh bát ngát, lấy trời làm chăn lấy đất năm giường.
..Roẹt!
Tiếng xé rách vải vang lên, Trần Phong nhào tới áp lên người Tiêu Ngọc Sương, bàn tay to của hắn vươn tới bộ váy rách nát của Tiêu Ngọc Sương bắt đầu từ cổ áo trực tiếp bị xé xuống.
Nội y phấn hồng bên trong cũng khó trốn khỏi số mệnh, lập tức hiện ra bộ ngực bộ ngực đầy đặn run run của nàng, hai hạt anh đào đỏ hồng như ngọc nhô lên cao ngạo.
Cặp tuyết lê trắng mọng vươn cao, thêm vào hai điểm đỏ xuyến, đẹp không gì tả được! ướt lượng một bàn tay cũng nắm không hết, có lẽ nàng có bộ ngực sữa đầy đặn nhất trong những nữ nhân của Trần Phong
–Ngươi… ngươi muốn làm gì!
Tiêu Ngọc Sương kinh hoàng không thôi, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, thân phận của nàng cao quý, trước giờ chưa có ai dám thô lỗ như vậy, nhưng gặp phải cưỡng gian… với trạng thái của nàng hiện giờ thì làm sao chống cự?
Hai mắt Trần Phong đỏ rực nhìn chăm chú vào hai cái bánh bao mê người kia, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, đó là ra sức phát tiết một hồi.
Thân thể mềm mại trắng bóng trước mắt làm cho hắn càng thêm đói khát! Trần Phong không chút do dự nhào tới, hai tay bắt lấy cặp ngực chín mọng, đầu lưỡi tham lam liếp láp nhũ hoa đỏ hồng.
–Tên khốn nạn, đồ bỉ ổi, thả ta ra!
Tiêu Ngọc Sương ra sức giãy giụa chống cự, nhưng hiện tại nàng bị thương vừa khỏi,với lại chỉ là một Kim Đan Kỳ làm sao có thể chống cự bạo lực của Trần Phong, chỉ có thể mặc cho nam nhân này tận tình đùa bỡn bầu ngực quý báu của nàng.
Bốp...
Trần Phong vỗ một cái vào mông nàng phát ra thanh âm vang dội hắn cười gằn nói.
- Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút đi!
Trần Phong bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Sương, nhãn thần không chút thương tiếc hay cảm tình nào, nói vô cùng tàn bạo
- Đừng quên, đây là do chính bản thân ngươi lao đầu vào, chẳng liên quan gì tới lão tử! Nếu ngươi không có chút nhan sắc, ai thèm yêu thích tới nữ nhân tâm hồn xấu xí điêu ngoa như ngươi!
- Ngươi… ngươi nói ai xấu xí, điêu ngoa?
Tiêu Ngọc Sương cố kèm nén, trừng mắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện tại Trần Phong đã chết mấy chục lần.
- Với loại đức hạnh như ngươi mà cũng dám tự cho mình là mỹ nữ? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nói ngươi xấu xí là còn dễ nghe rồi!
Tiêu Ngọc Sương cảm thấy ủy khuất, nhưng không còn cách nào đành cố nén đau đớn do hắn hành hạ miệng không ngừng mắn chữi.
- Ngươi…, ta… A a a…….. A …. Ta.. Nhất định sẽ ….. A…. Giết ngươi!
- Giết ta? Ngươi không có cơ hội đâu! Ngươi có thể sống tới ngày mai hay không còn phải xem vận khí của ngươi thế nào!
Trong người Trần Phong như bị lửa nóng thiêu đốt, hắn không thèm quan tâm Tiêu Ngọc Sương chửi bới, hai tay mạnh mẽ nhào nặn cặp tuyết nhũ mềm mại, cây côn th*t nóng hổi của hắn cách một lớp y phục, cứng rắn chọc vào bắp đùi trắng mịn thon dài của nàng.
- Bỏ ta ra! Tên hạ lưu, quân khốn nạn… Đừng… đau! A! Đừng cắn nữa! Đừng bóp nữa!
Tiêu Ngọc Sương đau đớn thét lên, thân thể như rắn uốn éo dưới thân Trần Phong, cố gắng thoát khỏi hắn, nhưng không làm nên tác dụng gì.
Rất nhanh, Trần Phong liền không thỏa mãn chỉ là xâm chiếm hai cái bánh bao ngoại cỡ, một tay hắn dò xuống, bắt đầu xé rách nửa phần váy kèm theo chiếc nội khố hồng phấn bên dưới, một tay hắn thăm dò vào khe suối ướt át của nàng, tay không ngừng vân vê hạt đậu tròn căn cứng.
- Cầu xin ngươi! Đừng, đừng đến… a! Dừng lại đi!
Tiêu Ngọc Sương lập tức la hét cầu xin, đùi ngọc vẫy đạp lung tung, nhưng vậy cũng chỉ rối thêm mà thôi. Hắn chỉ dùng sức một cái, nàng toàn thân đã bị lột thành con cừu trắng nhỏ, cái hoa huy*t không lông hồng hào hiện ra, gò mu béo mập nhô cao, phía bên dưới theo ngón tay Trần Phong không ngừng ma sát, từng dòng d*m thủy chảy ra làm ướt cả tay hắn.
Tiêu Ngọc Sương nhìn thấy cái tiểu huyệt đang rỉ nước lênh láng của mình, trong lòng vạn phần xấu hổ. Nàng đường đường là một thiên chi kiều nữ, không ngờ lại bị một tên boại hoại ác ma cưỡng gian! Đáng khinh hơn là, nàng vậy mà bị kích thích rỉ nước!
Nàng cảm thấy mình vô cùng xấu hổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng cảm thấy động tác của Trần Phong thoáng dừng lại, nhưng ngay sau đó là cảm giác nói hổi ập đến! Một vật cứng rắn mà nóng rực như lửa chạm đến hai mép thịt đang khép kín của mình.
Nàng lập tức hốt hoảng không thôi, tay chân khua loạn đánh lên người Trần Phong, nhưng nàng hiện tại ngay cả sức để tự sát còn không có, chứ đừng nói kẻ trước mặt nàng lại Trần Phong
Con côn th*t kinh khủng dí sát vào tiểu dâm huyệt, Tiêu Ngọc Sương lập tức biết điều gì sắp đến!
- Đừng! Đừng mà! Xin ngươi! Đừng làm ta… không muốn, không muốn… Đừng!
Tiêu Ngọc Sương lệ rơi đầy mặt cầu xin Trần Phong, lúc này nàng không còn là kiêu ngạo, ương ngạnh cao quý, hay là thiên tài Kim Đan Kỳ gì cả, mà chỉ là một nữ nhân yếu đuối và dâm tiện.
Trần Phong không nói một lời, cầm côn th*t cạ đi cạ lại vài cái, rốt cuộc tìm được khe thần thánh, hai cánh hoa từ tù bị tách ra, hắn dùng sức thật mạnh ưỡn eo một phát tận căn đâm vào.
- A!aa..aa
Tiêu Ngọc Sương phát ra tiếng kêu thảm thiết tràn đầy khuất nhục, sau đó chống cự dữ dội,nàng vung tay vung chân đánh lên người Trần Phong, nhưng thân thể nàng mịn màng như lụa, không mang chút lực nào đánh lên người hắn, càng như vậy chỉ càng làm cho hắn có khoái cảm cưỡng gian.
Trần Phong cảm thấy mình đã xuyên phá qua cái gì đó, nhìn xuống thì mới biết nàng vẫn còn là xử nữ, hắn cũng không ngờ với tính cách ngang ngược của nàng, mà còn là vợ sắp cưới của Lữ Hàn Phi mà vẫn còn giữ thân trong sạch.
Hắn cũng chẳng quan trọng việc nữ nhân có còn trong trắng hay không, nếu yêu thì hắn sẽ thủ hộ nàng cả đời, dù ra sao đi nữa bởi vì hắn từng là một con người hiện đại, Trần Phong nghĩ bắt nàng cưỡng gian phát tiết một phen, hắn cứ tưởng nàng đã không còn xử nữ nên không chút nào thương hương tiếc ngọc.
- Đinh! phát động nhiệm vụ sử thi Tiên Thiên Chi Thể (tiến độ 1/16)
- Nhiệm vụ công tử phải tìm ra và song tu cùng 16 loại thể chất trời sinh của Thiên Thể Bảng, nếu làm đủ sẽ có trợ giúp cực lớn trên con đường võ đạo sau này.
- Thưởng Đột phá một tiểu cảnh giới, một lần chỉ định rút thưởng Thần Thông, Huyết Mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân, Thiên địa dị vật Hồng Liên Nghiệp Hỏa( Thiên Hỏa), 10 triệu Danh Vọng.
- Thời gian không giới hạn.
Khi vừa xuyên phá tấm màng mỏng, Hằng nhi nhanh chóng đưa ra thông báo, hắn nhìn xem phần thưởng hận không thể hú dài một tiếng, nhưng làm lại rất khó, thế giới có bao nhiêu nữ nhân phải đi đầu tim đúng người có thể chất trời sinh mà song tu, nhưng điều hắn có là thời gian a.
Trần Phong nhanh chóng vứt phiền não qua một bên, cảm nhận được sự co rút bên trong, từng vách thịt non mát lạnh không ngừng bóp lấy thân côn th*t của hắn, hắn cảm thấy đây là lần đầu hắn được thưởng thức cảm giác khoái cảm mà kỳ lạ như vậy, hông gồng lên đẩy đầu khấc đánh sâu vào bên trong!
Cảm giác mát lạnh này chắc có lẽ là do Thủy Linh Mị Thể của nàng, làm hắn hưng phấn không thôi, một cảm giác sướng khoái mới lạ xông thẳng lên đầu, hắn bắt đầu nhịp nhàng cắm rút.
Tiểu huyệt nhỏ bé lần đầu được cây côn th*t khủng bố của Trần Phong khai thông, lập tức tỏ ra khó mà chống đỡ. Sắc mặt nàng từ đỏ bừng kiều diễm chuyển thành trắng bệch, bên trong nàng cảm nhận như đang có một khúc gỗ đang cháy mà cắm thẳng vào.
Thân dưới nàng giống như bị xé rách, thân thể phảng phất bị Trần Phong dùng bảo bối cường ngạnh chẻ đôi, nàng hai mắt đẫm lệ gần như muốn ngất đi.
- A… ư… hu hu… ưm… ư… hức… hức..
Con côn th*t thô to, dài nóng nhấp nhả như điên trong khe suối của nàng, hai cánh hoa được nong rộng đến không còn kẽ hỡ, từng trận nóng rát đánh úp tới Tiêu Ngọc Sương, khiến nàng dần dần trở nên ngu ngơ, trong miệng chỉ còn biết rên rỉ.
Tiêu Ngọc Sương giống như điên cuồng mà nghênh đón theo từng động tác của Trần Phong, hoàn toàn không phát giác ra cơn đau và máu chảy ra từ chỗ tư mật của mình, trong đầu của nàng chỉ còn lại cảm giác thoải mái và sung sướng cực độ.
Thứ cứng rắn nóng như lửa kia lắp đầy, hung mãnh không ngừng liên tục cắm rút, khiến nàng hoàn toàn say sưa, thanh âm rên rỉ ngày càng phóng túng hơn, đúng là nàng có thể chất hệ Thủy mỗi lần Trần Phong cắm đến tận căng, là kèm theo đó một lượng lớn chất lỏng mát lạnh từ bên trong nàng trào ra, chạy dọc theo côn th*t hắn ra vào mà rơi tí tách xuống mặt cỏ.
Không lâu sau, thân thể nóng rực của nàng liền co rút lại một hồi, đột nhiên ôm lấy tấm lưng trần của Trần Phong đang dùng sức ra vào bên trong nàng, kêu lên một tiếng tựa như tan nát cõi lòng.
- A!...đừng..ta có cảm giác aaa..đừng nhấp nữa! Van xin ngươi ưm...aa
Cả người nàng căng cứng, kèm theo đó từ sâu bên trong hoa tâm một dòng âm tinh mát lanh bắn thẳng ra, Tràn Phong cảm giác đây là lần sung sướng nhất của hắn từ khi biết chuyện nam nữ, hắn chẳng những không dừng lại, cố ý dừng lực cắm thêm vài phát sâu vào tận tử cung nàng.
- A...ức… hức…tha… tha…cho đi… ư… Ư… xin… cầu… xin… ư… ư… ư… ngươi…. Hức… hức… ư… ưm… ư…hu..hu
Trần Phong nhanh chóng rút nhanh côn th*t ra khỏi tiểu huyệt Tiêu Ngọc Sương, nàng thân thể gồng lên cứng ngắc, giang rộng hai chân ưỡn lên cái tiểu huyệt hồng hào, hai mép môi bị Trần Phong nong ra còn chưa kịp khép lại thì từ bên trong một dòng nước mát lạnh trào ra bắn thẳng lên người Trần Phong làm cả người hắn ướt đẫm.
Sau đó thân thể nàng liền mềm nhũn, hai mắt mơ hồ phảng phất như đã kiệt sức nên chết ngất đi vậy, không còn chút sức nào, thân thể trở nên mềm nhũn.
Thế nhưng, Trần Phong vẫn không thương tiếc, đôi bàn tay nâng cao cái mông cong vểnh của Tiêu Ngọc Sương lên, thắt lưng vẫn điên cuồng đưa đẩy như cũ, thanh âm ướt át khi da thịt chạm vào nhau vang lên không ngừng
Tiêu Ngọc Sương từ ban đầu là giãy giụa cho đến từ bỏ, chỉ là không ngừng rơi lệ, rồi đến sợ hãi cầu xin, cuối cùng chết lên chết xuống. Nam nhân rong ruổi trên người nàng như có được tinh lực vô tận, đòi lấy nàng một lần lại một lần, làm sao cũng không đủ.
Nàng không chịu được mà ngất đi.
Tiêu Ngọc Sương thật sự hôn mê, không có chút phản ứng, mặc cho Trần Phong vẫn mãi miết dùng cây côn th*t thô to không ngừng ra vào tiểu huyệt chặt khít mát lạnh của nàng.
Qua khoảng mười phút sau, hai tay của Trần Phong bỗng nhiên dụng lực, trực tiếp nhấc Tiêu Ngọc Sương đang hôn mê lên, đặt nàng ta nằm úp sấp lại, Trần Phong trực tiếp nâng hai chân của Tiêu Ngọc Sương lên, bắt đầu công kích từ phía sau.
- A.aa!
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Sương bỗng nhiên ưm một tiếng, hai mắt mở ra, cơn đau nhức và xung kích truyền tới từ hạ thân trực tiếp khiến nàng thét lên
Nàng chấn kinh sợ hãi phát hiện, Trần Phong đang điên cuồng trùng kích trong cơ thể của mình, khi nàng hoàn toàn dùng hết chút sức lực quay đầu lại, ngay lúc nhìn thấy cây côn th*t đang điên cuồng cắm rút phía sau nàng, nàng cuối đầu nhin xuống dưới mỗi lần rút côn th*t ra lại kéo theo d*m thủy đi ra và cái tiểu huyệt hồng phấn của nàng đã biến thanh màu hồng đỏ thắm, tiếng thét lần này lại càng vang dội hơn, tràn ngập kinh hoàng
Sau đó, đầu lệch sang một bên, trực tiếp hôn mê lần hai!
Bất lực chịu đựng, Trần Phong quá mạnh mẽ, cây côn th*t hắn giống như có ma lực, khiến nàng vừa đau vừa sướng, hai loại cảm xúc trái ngược truyền đến, để nàng nhất thời đầu óc mờ mịt, không suy nghĩ được gì.
Hơn mười phút sau, Tiêu Ngọc Sương lại tỉnh lại lần hai
Trong nháy mắt này, khiến cho đôi mắt của nàng thoáng hiện vẻ mê ly, nhưng trong nháy mắt đã bị thù hận cường liệt thay thế, nàng chậm rãi khép mắt lại, không có nước mắt, không có giãy dụa, không có phản kháng, chỉ có thù hận, là thù hận cực kỳ sâu, thù hận mạnh mẽ tới mức khiến nàng cam chịu nhục, cố gắng sống sót
Bởi vì nàng biết, nàng căn bản không cách nào có thể ngăn nam nhân trước mắt tiếp tục làm nhục mình, cũng thế, nàng không chút nghi ngờ nếu mình cố ý mắng chữi, giãy giụa, sau khi hắn đã phát tiết xong thì nhất định sẽ hủy thi diệt tích!
Cao ngạo, ngang ngược kiêu ngạo lại thêm ương ngạnh như nàng,thế nhưng giờ khắc này, chỉ vì sự kiêu ngạo đó của mình, đã khiến nàng rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Tại giờ khắc này, nàng có một tia hối hận, không nên dây vào Trần Phong mới đúng, đồng thời cũng hối hận vì sao trước đây mình lại khinh người, ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Nhưng bây giờ thì tất cả đã muộn rồi, nàng đã mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
Nhưng bây giờ, nàng không thể chết được, bởi vì nàng muốn giết chết kẻ đã cướp mất sự trong sạch ấ của nàng, bằng không nàng sẽ không cam lòng
Lúc thù hận dâng lên đỉnh, Tiêu Ngọc Sương dường như thoáng một cái đã thành thục hơn rất nhiều, yên lặng tiếp nhận từng đợt cắm rút của Trần Phong
Dần dần, tuy rằng nàng không muốn, nhưng thân thể lại tự nhiên sinh ra phản ứng, hơn nữa loại phản ứng này khiến nàng càng thêm mất đi khống chế, càng trở nên cường liệt hơn, hầu như chỉ trong chốc lát, từ trong hoa tâm của nàng liền bắn ra dòng âm tinh mát lạnh ấy.
- Hưm...a
Trần Phong điên cuồng tăng nhanh tốc độ “Hôn Nguyên Đế Thiên Quyết” tự động vận chuyển hấp thụ nguyên âm của Tiêu Ngọc Sương chạy qua các Đế Văn trong kinh mạch của Trần Phong, bỗng nhiên hắn gầm lên một tiếng, từng dòng tinh hoa sinh mệnh bắn thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong tử cung của Tiêu Ngọc Sương.
Một loại cảm giác kỳ diệu quỷ dị đột nhiên xuất hiện trong lòng của Tiêu Ngọc Sương, nàng cư nhiên cảm giác được năng lượng trong người mình đang ngưng luyện với một tốc độ kinh người, trở nên càng lúc càng tinh thuần, càng lúc càng cường đại.
Càng khiến cho Tiêu Ngọc Sương kinh hãi chính là, nàng cảm giác được chính mình tựa như đã chạm tới linh hồn của một người xa lạ, dưới sức ảnh hưởng của khí tức từ linh hồn kia, tựa như tất cả mọi thù hằn đều bị tinh lọc, cư nhiên khiến cho tất cả sự chú ý của nàng đều dung nhập vào trong loại cảm giác huyền dịu này.
Không biết qua bao lâu, trong đầu Tiêu Ngọc Sương đột nhiên truyền tới một tiếng nổ thật lớn, trong nháy mắt từng dòng năng lượng đang tuần hoàn trong cơ thể của hai người vô cùng cường đại, lúc chảy qua cơ thể của nàng, cư nhiên trực tiếp khai phá, đánh vỡ bích chướng của nàng.
Nàng trực tiếp từ Kim Đan sơ kì lên tới Kim Đan trung kì đỉnh, sắp sửa đột phá hậu kì.
Thế nhưng, trong lòng của nàng lại hiện nên một tia nghi hoặc,“Vì sao hắn lại giúp mình tấn cấp?”, nàng biết hắn đã dùng một loại thần công song tu vô thượng nào đó, giúp nàng lên cấp, như vậy thì có lẽ hắn đã thích nàng mới giúp nàng tăng tu vi.
- Lẽ nào hắn thật sự thích mình sao? Như vậy thì tốt.
Tiêu Ngọc Sương bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía người đang ôm nàng, hôn nàng, gương mặt kề sát, trong nháy mắt, mắt của nàng liền hiện lên vẻ hận thù cường liệt, hầu như không hề do dư, nàng muốn thừa dịp gần gũi thế này để xuất thủ bất ngờ, đánh giết hắn.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn vào gương mặt đáng ghét của hắn nàng không cách nào xuống tay được, nàng nghĩ hắn lợi hại như vậy, lỡ đâu không đánh chết được hắn thì có lẽ nàng sẽ phải chết.
Mặc dù không cam lòng, khuất nhục, hận không thể lập tức chém chết hắn, tại giờ khắc này, lại không thể không cúi đầu chịu thua, làm bộ thỏa hiệp, nếu có thể có được một cơ hội sống sót thì đợi ngày sau báo thù.
Cố nén hận thù trong lòng, nàng làm ra biểu tình hết sức điềm đạm đáng yêu và tràn ngập hoảng sợ kèm theo đó một chút ôn nhu dịu dàng nói.
- Không, tướng công buông tha tiện thiếp đi, thiếp nguyện ngoan ngoãn làm nữ nhân của ngươi, không bao giờ ngang ngược càn rỡ nữa… chỉ cần chàng không làm hại ta… việc gì thiếp cũng chấp nhận.
...Bốp! bốp..
- Việc đó nói sau, xoay người lại.
Trần Phong mặc kệ nàng cầu xin xoay người cho nàng quỳ bốn chân hắn từ sau cắm tới, bên trong nàng gắt gao siết chặt côn th*t Trần Phong làm hắn sướng tới tận tâm khảm, nhất thời lại cử động càng thêm mãnh liệt.
- Ưm...aaa...tốt..hảo..tướng..công a..A!
Tiếng kêu của Tiêu Ngọc Sương tăng cao dị thường, lắc lư theo động tác của Trần Phong, bầu ngực căng tròn trắng nõn điên cuồng đong đưa, Trần Phong thuận thế từ phía sau hai tay chộp tới mà vân vê xoa bóp, cư nhiên không nói thêm bất kỳ lời nào nữa!
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người hoàn toàn không nói gì nữa, hoàn toàn lâm vào trận đại chiến điên cuồng!
Tiêu Ngọc Sương lúc này cư nhiên không nhắm mắt lại mà là mở to mắt, một tay che miệng để không phát ra tiếng kêu dâm đãng, ngoái đầu ra sau nhìn động tác của Trần Phong, không bao lâu sau, lại bắt đầu chủ động nghênh hợp, điên cuồng giãy dụa cặp mông trắng ngà co giãn.
Rõ ràng là nàng vì muốn giữ lại mạng sống, tạm thời cố chịu khuất nhục, dùng thân thể chinh phục Trần Phong
Rốt cuộc, lúc Tiêu Ngọc Sương tới đỉnh lần nữa thì hắn cũng bắn ra lần thứ hai
Hắn cuối xuống hôn nàng thật sâu, lúc này Tiêu Ngọc sương ý loạn tình mê chủ động chủ động vươn đầu lưỡi thơm tho say sưa quấn quít với Trần Phong.
- Buông tha cho thiếp có được không? sau này người ta sẽ hầu hạ chàng thật tốt… làm nữ nhân của chàng, tuyệt đối không dám nghĩ tới chuyện gì khác, người nam nhân đầu tiên của thiếp, thân thể của thiếp đều đã là của chàng rồi….A
Tiêu Ngọc Sương còn chưa nói xong thì Trần Phong dùng lực ưỡn eo một cái côn th*t đi sâu tận gốc đâm vào tử cung làm nàng hét lên sung sướng, cả người run rẩy.
- Kỹ xảo diễn của ngươi quá tệ! Chút tư tâm của ngươi mà cũng muốn qua mắt ta?
Trần Phong cười nói, hắn làm sao không nhìn ra sự căm thù của nàng, nghe nàng nói mới gọi là ngu ngốc, hiện tại hắn phải bắt đầu dạy dỗ nàng từ từ khi nào can tâm phục tùng mới thôi.