Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 38: Chương 38: Diệt Sát




Một cự kiếm khổng lồ từ trên không cắm xuống, sinh ra từng đạo vết rách không gian.

Một kiếm đi xuống, tám người mở mắt trừng trừng, áp lực đè xuống làm họ không thể di chuyển mảy may, nếu cấp tốc rời bỏ vị trí trận pháp thì họ sẽ cũng bị phản phệ từ lực lượng của những người còn lại.

Lữ Hàn Phi ánh mắt lấp lóe khó có thể tin, lúc trước hắn vẫn còn tự tin nhưng bây giờ hắn có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Theo hắn nhìn trong mắt, một tiểu tử yếu kém hắn có thể tùy ý chà đạp, bây giờ có thể đánh ra công kích vượt qua hai đại cảnh giới, làm hắn chỉ còn lại tuyệt vọng.

Vù...vù...vù.

Cự Kiếm mang theo lực lượng chém vỡ thương khung, ầm ầm áp xuống, tám người bị khí thế khóa lại không thể nhúc nhích.

- Không, không thể nào!

Lữ Hàn Phi nhanh chóng lấy ra một tấm ngọc bội lập tức bóp nát, hoảng sợ hét.

- Phụ thân, cứu ta aaaa.

..ẦM!”

..ÂM!”

...ẦM”

Tuyệt Sát Liên Hoàn Trận của tám người nhanh chóng vỡ nát, cự kiếm như một ngọn núi ầm ầm mà áp xuống.

..Ầm ầm!”

Mặt đất chấn động, nhanh chóng sinh ra vết nứt như mạn nhện kéo dài, cây cối xung quanh bị dư chấn gãy đổ nát, phía xa Tiêu Ngọc Sương hoảng sợ nhìn xem cũng bị chấn bay ra xa đụng vào một thân cây hôn mê bất tĩnh.

Những võ giả đi xem theo những thanh kiếm bay đi đâu, vừa tới thì thấy một màn này cũng là không kịp né tránh, những cường giả chưa có khả năng phi hành thì té rơi vào vết nứt mặt đất, trông khá là chật vật.

- Thật là đáng sợ!

- Đây là Kiếm Kỹ của một cường giả Luyện Hư.

Những cường giả từ trong kẽ đất lao ra mặt đất, con ngươi lóe ra thật sâu kiên kỵ cùng sùng bái.

Vừa rồi một kiếm định càn khôn, đã khắc sâu vào trong trí não của những võ giả cấp thấp như họ, họ nhìn thanh niên đứng giữa hư không như là thần linh, ước ao có một ngày mình cũng được như vậy.

Thái Cực Kiếm Ý Vạn Kiếm Quy Tông là môn vũ kĩ Linh Cấp trung phẩm, đây là một tuyệt chiêu uy lực sẽ tăng theo sức mạnh của người thi triển, nhưng cần thời gian ngưng tụ kiếm ý để hình thành chiêu thức, không thích hợp cho giao tranh chính diện.

Trần Phong ở trong trận pháp nhận công kích, đây cũng là một cơ hội cho Trần Phong ngưng tụ kiếm ý, với tu vi Nguyên Anh hậu kì của Trần Phong, đồng thời sử dụng hết tất cả lực lượng, uy lực của Vạn Kiếm Quy Tông có thể tăng đến Luyện Hư hậu kì, nếu hắn ngưng tụ đủ 1000 kí tự Đế Văn có thể lên đến viên mãn.

Đại đại chấn động đình chỉ, những vết rách không gian nhanh chóng biến mất, mặt đất cũng không còn rạn nứt, tất cả đều yên tĩnh trở lại, nhìn vào nơi hạ xuống cự kiếm thì đó đã thành một cái hố đen ngòm đường kính hơn 20 met, đám người Lữ Hàn Phi đều bị diệt sát, Nguyên Anh cũng không kịp chạy trốn, hồn phi phách tán.

Cự Kiếm được ngưng tụ từ vạn thanh kiếm từ dưới hố đen bay lên, nhanh chóng khếch tán bắn ra bốn phương tám hướng chỉ còn lại mỗi Ám Dạ Phần Thiên Kiếm ở lại nhưng nó đã gãy làm hai còn nhiều vết nứt nữa, nó là một kiện Thiên Cấp pháp khí của hắn dùng từ khi đến thế giới này, mà giờ không chịu được áp lực đã hủy, xem ra phải tìm một cái bền hơn.

Phải nói, đám người Lữ Hàn Phi chết có chút bi kịch, nếu đổi lại Lữ Hàn Phi và Trần Phong đánh tiêu hao chiến, rồi thêm bảy tên còn lại trợ giúp mà không sử dụng Liên Hoàn Tuyệt Sát Trận, cho Trần Phong thời gian ngưng tụ kiếm ý, tuyệt đối có thể đem Trần Phong ngược thảm, dù gì hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kì.

Trần Phong nhìn phía xa xa, thấy có vô số cường giả nhìn xem bên này,nhưng không ai dám lên bắt chuyện, vì họ cũng nhớ uy lực kinh khủng của một kiếm vừa rồi, hắn nhìn xuống thấy Tiêu Ngọc Sương đang ngất dưới gốc cây.

Tiêu Ngọc Sương là đóa hoa bên trong nhà ấm, nhưng thiên phú tu luyện cũng không tồi 20 tuổi vừa mới tấn thăng Kim Đan, nàng đứng gần chiến trường nhất, nên bị dư ba tác động đến bị đánh bay ra, đồng thời kiếm khí cắt qua làm y phục nàng rách rưới nhiều chỗ, da thịt trắng hồng bị cắt ra từng đạo vết thương mờ nhạt, máu tươi cùng tùy theo đó mà chảy ra.

Trần Phong lao xuống một tay xách nàng lên, hắn muốn dạy dỗ nữ nhân này một bài học, con gái điêu ngoa là không tốt, hắn không thích loại này.

- Đinh! Phát hiện thể chất hiếm có Thủy Linh Mị Thể.

Lúc Trần Phong bắt lấy Tiêu Ngọc Sương, âm thanh của Hằng nhi vang lên, làm hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng chưa kịp hỏi trên bầu trời đã vạch ra một vết nứt hư không.

Thấy cảnh này Trần Phong kinh hãi, đây là một Luyện Hư Kỳ cường giả, hắn nhớ tới trước khi chết Lữ Hàn Phi có bóp nát ngọc bội truyền tin cầu cứu phụ thân hắn, nhưng chắc do quá xa nơi này thời gian trôi qua một phút hắn mới chạy tới.

Trần Phong không chút suy nghĩ, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, hắn nhanh chóng ném Tiêu Ngọc Sương vào trong Cửu Tôn Tháp.

Đồng thời phân phó Hằng nhi giúp mình chộp luôn vài cái không gian trữ vật của đám người Lữ Hàn Phi, hắn đã biết giá trị của Linh Thạch nên không thể bỏ lỡ, có thể đổi thành Danh Vọng, nếu hắn không cần cũng có thể cho Mộng Kỳ, Huyên Huyên các nàng tu luyện.

Hắn nhanh chóng bay lên, Khinh Vân Tế Nguyết cùng Sí Diệm Viêm Long Dực triển khai thoát cái biến mất tại chỗ, từng cái cường giả ngốc như con gà hoàn không biết gì xảy ra đã thấy giữa không trung nứt ra một khe đen ngòm, bên trong là một bóng người.

Trần Phong vừa biến mất, trong hư không tối đen bước ra một người trung niên nam tử.

- Ôi!

Một tiếng than khẽ, một trung niên không giận tự uy xuất hiện, đó là một văn sĩ trung niên cao ráo, mặt như ngọc, nhưng để râu dài, nhìn qua rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Lữ Vân Sơn đương nhiệm môn chủ Thúy Yên Môn, không hổ danh là người cầm quyền môn phái hạng hai của Tây đại lục, vô luận là khí chất hay là uy nghiêm đều vượt qua Lưu Diệp của Cự Kiếm Môn, một thân tu vi đạt đến Luyện Hư viên mãn.

Hắn nhìn về phía chiến trường, hắn có thể cảm nhận khí tức yếu ớt của con trai hắn đang dần tiêu tán, nhìn xem cường giả vây xem xung quanh, hắn cách không chộp tới một người,nắm cổ áo hắn gằn giọng nói.

- Là ai ở đây vừa mới chiến đấu?

Người kia cách không bị Lữ Vân Sơn nắm lấy cổ áo, tay chân run lập cập, răng va vào nhau ken két rung động không dám rên một tiếng, đợi sau khi Lữ Vân Sơn hỏi lần hai hắn mới hít sâu trả lời.

- Là một tên thanh niên, nhìn tầm khoảng chưa tới 20, nhưng lúc chúng ta đến chỉ lấy có một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống rồi thành ra như vậy, ngoài ra không còn biết gì.

Lữ Vân Sơn ném ngưới kia qua một bên, bắt lại những người khác ai cũng nói như vậy hắn cũng phải đành thôi.

- Kiếm sao? xung quanh đây cũng chỉ có Cự Kiếm Môn, hình dáng chưa tới 20 mà có thực lực Luyện Hư Kỳ, xem ra nội tình cũng rất sâu a, phải hảo hảo điều tra một phen.

Lữ Vân Sơn liếc nhìn chiến trường một vòng không khỏi thở dài lẩm bẩm, hắn có thể đến kịp lúc trong nháy mắt Lữ Hàn Phi vừa bóp nát ngọc bội, lúc đó hắn cảm ứng được vị trí của con trai hắn, nhưng vì muốn ma luyện tính cách chịu đựng cùng kiên nhẫn cho con trai.

Hắn xem ra con trai ngày thường kiêu ngạo, bây giờ truyền tin cầu cứu thì chắc đã đụng phải đối thủ đáng gờm, mượn đối thủ mài giũa ý chí của con trai, nên đã trì hoãn một phút thời gian.

Cả toàn Tây đại lục này, những thiên tài cùng thế hệ làm sao qua được con trai hắn, các Luyện Hư Kỳ cường giả đều là trưởng lão của các tông môn, ai rảnh thời gian đi ức hiếp một cái hậu sinh vãn bối.

Nên Lữ Vân Sơn nghĩ không ai có thể lấy mạng của Lữ Hàn Phi, cùng vì quá tự tin nên hắn đã không kịp nhìn thấy nhi tử lần cuối, Lữ Vân Sơn có hai đứa con, Lữ Hàn Phi là nhi tử thứ hai, còn đại ca hắn cũng là thiên tài yêu nghiệt cách đây một năm cũng vượt qua phụ thân hắn, tiến vào Luyện Hư viên mãn nên đã đi xông xáo phương trời khác.

- Hừm.. Cự Kiếm Môn chờ đó, đợi xong Tây Mạc bí cảnh, thù này không báo ta không phải họ Lữ.

Lữ Vân Sơn xé rách hư không bước vào, trước khi đi còn tuyên thệ một câu, nhưng hắn là người đứng đầu một môn phái xử lý và hành động cực kỳ bình tĩnh, dù có tực giận nhưng hắn vẫn để trong lòng,không hề phát tiết lửa giận hay gào khóc, đó cũng là thể hiện ra phong phạm của một cường giả đỉnh cấp.

-

Trần Phong sau khi chạy trối chết được một lát, hắn sợ tên kia đuổi theo đành tiến vào bên trong Cửu Tôn Tháp, lúc này sau khi sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông, nguyên lực của hắn cũng gần như cạn kiệt không thể tiếp tục phi hành.

- Hằng nhi, Thủy Linh Mị Thể là cái gì?

Lúc nay Trần Phong vừa vào Cửu Tôn Tháp hắn nằm vật ra một đồng cỏ xanh mướt hỏi Hằng nhi, hắn không dám về gặp Trần Mộng Kỳ, là do vừa nãy trong lúc nguy cấp ném Hạ Ức Mộng vào trong Cung điện luôn, hắn dò xét một vòng thì nhìn thấy hai nàng đang nói chuyện với nhau.

Hắn không khỏi thở dài, không biết làm sao đi đối mặt với Hạ Ức Mộng a, đã có thê tử còn dụ dỗ nàng, Trần Phong nhìn lại cách đó không xa là Tiêu Ngọc Sương vẫn trong trạng thái hôn mê, toàn thân cũng là bê bết máu trông khá thê thảm.

Theo thực lực hắn đề thăng, Trần Phong có thể cảm thấy phiến thiên địa này linh khí cung càng nồng đậm thêm một ít, diện tích càng mở rộng ra.

- Thủy Linh Mị Thể là một loại thể chất hiếm có của thế giới tu luyện, nó được xếp thứ 9 trong các loại Tiên Thiên Thể Chất, nữ tu sở hữu thể chất này có thiên phú cực cao về tu luyện Thủy hệ thuộc tính, đồng thời nếu công tử song tu luyện hóa nguyên âm của người mang thể chất này, công tử sẽ có lợi ích lớn trong lĩnh ngộ và hấp thu Thủy hệ lực lượng, dần dần sẽ sinh ra dị thuộc tính Băng.

Hằng nhi giải thích.

- Vậy thôi hết tác dụng nữa rồi à?

- Hết!

Hằng nhi trả lời ngắn gọn mà đủ ý nghĩa, làm hắn cũng lắc đầu.

- Cho ta xem thông tin nào.

Trần Phong phân phó, không biết chém giết hêt chín tên Hóa Thần Kỳ thu hoạch được bao nhiêu kinh nghiệm, sớm ngày đột phá hắn còn phải đi tìm hai lão bà còn thất lạc về nữa.

Ký chủ « Trần Phong ».

- Chủng Tộc: Nhân Tộc!”

- Tu Vi: Nguyên Anh hậu kì (exp 125,600/ 130,000)

- Công Pháp / Vũ Kỹ: “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết”(??), Tịch Diệt Tam Thiên, Tử Lôi Toái Thể Quyết (??), Thái Cực Kiếm Ý Vạn Kiếm Quy Tông, Diệt Thế Hỏa Liên

- Thân Pháp / Hồn Kỹ: Khinh Vân Tế Nguyệt, Thương Mệnh Tiêu Hồn

- Hồn Lực: Tứ Tượng Cảnh

- Huyết Mạch: Phàm nhân

- Thần thông: Đại Thiên Cơ Thuật

- Thiên Địa Dị Vật: Lôi Đình Chân Hỏa

- Pháp Khí/Bảo: “Cửu Tôn Tháp” (??), Sí Diệm Viêm Long Dực, Bàn Long Kiếm

- Danh Vọng: 1,120,000 điểm

- Hành Trang: một rần rút thưởng ngẫu nhiên vũ kĩ, một lần rút thưởng ngẫu nhiên pháp khí.

Xem ra chém một tên Hóa Thần tầm hơn 1000exp, còn Ám Dạ Phần Thiên Kiếm của hắn đã hỏng mất rồi, điểm danh vọng thì chắc danh tiếng lan ra gần đây từ 800 ngàn lên ngưỡng hơn một triệu rồi, hắn cảm thấy đi gây sự sẽ nhanh chóng có danh vọng, bởi vì nhiều người sẽ biết đế hắn mà sinh ra ngưỡng mộ lẫn đố kỵ từ đó hắn trở thành đại tài phiệt từ nào không hay a.

Trần Phong cảm thấy hứng thú với Thủy Linh Mị Thể,hắn nhìn xem Tiêu Ngọc Sương tóc đen chảy dài, thân thể thướt tha, dù nàng mặc trên thân bộ váy dài hơi rộng thùng thình, dù đã bị rách nhiều chỗ nhưng không che giấu được dáng người lồi lõm, hai cặp tuyết lê kiêu ngạo mà đứng thẳng, cái mông nhỏ cũng hơi nhếch lên, chứng tỏ tuổi thanh xuân.

Trên người nàng mang theo từng đạo vết thương do kiếm khí gây ra, nhuộm cũng đỏ một kiện váy dài, lúc này nàng đang trong trạng thái hôn mê, Trần Phong nhìn kỹ khuôn mặt nàng, càng xem thì càng mê say, phải nói lúc nàng không chua ngoa đanh đá thì nhìn vào đáng yêu thiện lương không kém gì Hạ Ức Mộng.

Bàn tay hắn như có ma quỷ xui khiến, sờ vào trên gương mặt mịn màng của Tiêu Ngọc Sương, Đế Văn trong kinh mạch hắn phát sáng từng dòng nguyên lực tinh thuần tràn ra, mỗi khi cánh tay hắn đi qua nơi nào, nơi đó vết thương liền đóng vảy rồi khép lại.

- A.aaaaaaa

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Tiêu Ngọc Sương vết thương chữa khỏi, tỉnh lại thấy Trần Phong đang âu yếm vuốt ve mặt mình nàng kinh hãi hét lớn, ngồi dậy che ngực lùi về sau như con thỏ nhỏ sợ bị làm thịt.

- Hắc hắc, tiện nữ nhân bây giờ ngươi đã lọt vào trong tay ta, ngươi nói xem ta muốn làm gì.

Trần Phong xoa xoa tay cười đê tiện, hắn đã nghĩ nếu bắt nàng vào đây rồi, nàng phải thuộc về mình nên dạy dỗ nàng không còn tính cách chanh chua ngang bướng kia, để nàng ngoan ngoãn nghe lời thì đây là một chuyện rất có thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.