Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 37: Chương 37: Vạn Kiếm Quy Tông




Lúc này Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng rời khỏi thành, hướng về Cự Kiếm Môn mà phi hành, theo hắn nghĩ những tên nhị thế tổ này sẽ không dễ dàng bỏ qua.

..Vù“..vù.

Lúc này cả hai đang đi qua một đoạn đường vắng, đã cách tòa thành vài dặm, rốt cục đúng như suy nghĩ của hắn, phía sau một trận gió lạnh cuồn cuộn hướng về Trần Phong cùng Hạ Ức Mộng đập tới, để cho hai người dừng bước lại, rốt cục có người xuất hiện.

Phía trước, có ba đạo bóng người song song mà đứng tu vi toàn bộ là Hóa Thần trung kì, bọn họ đứng chắp tay đứng giữ hư không, trên người đều lộ ra từng đạo từng đạo mãnh liệt hàn ý, lúc nhìn về hướng Trần Phong hai người, con mắt của bọn họ lóe ra hàn mang trêu tức.

- Hai vị, các ngươi chuẩn bị đi nơi nào?

Đột nhiên, không trung một đạo trêu tức tiếng vang lên, Trần Phong nhìn về phía sau không ai khác là Lữ Hàn Phi và Tiêu Ngọc Sương cùng năm tên cường giả Hóa Thần sơ kì.

- Nàng thả lòng tâm thần, ta bảo vệ nàng an toàn.

- Ừm..ngươi phải cẩn thận.

Trần Phong cũng cảm thấy không ổn rồi, toàn bộ đều là cường giả Hóa Thần Kỳ, riêng tên Lữ Hàn Phi đã là Hóa Thần hậu kì, hắn cũng không có nắm chắc đánh bại tất cả, hiện tại hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kì, còn Hạ Ức Mộng bên cạnh nàng chỉ vừa đột phá Nguyên Anh, nên phải thu nàng vào Cửu Tôn Tháp, hắn mới yên tâm sáng khoái đánh một trận

- Này này,tên xú nam nhân, ngươi đem tiện nhân kia đi đâu, trả lại vòng cổ trân châu cho ta.

Tiêu Ngọc Sương vừa đến thấy Hạ Ức Mộng đang đeo cái vòng cổ nàng thích tự nhiên biến mất, nàng căm tức nhìn về Trần Phong hai mắt như phun ra lửa, nàng ở trong tông môn là lá ngọc cành vàng, muốn gì cũng được, nào ngờ đi tới đây đồ yêu thích loại bị đoạt bảo sao không tức.

- Câm mồm, tiện nữ nhân đừng để lão tử bắt được, nếu lọt vào tay lão tử ta không hiếp ngươi nằm liệt giường ta không phải Trần Phong.

Tất cả điều này do nàng ta mang lại, nếu bắt được Trần Phong thề phải dạy dỗ cho một bài học, nàng chưa làm gì quá đáng tội không đáng chết, chỉ là mồm miệng ác độc nên hắn nghĩ sẽ không giết nàng ta, hắn cũng không có nhẫn tâm đi giết nữ nhân

Nghe Tiêu Ngọc Sương mắng Trần Phong càng thêm tức giận, vì sao nàng cùng Hạ Ức Mộng là nữ nhân mà một cái chanh chua một cái thiện lương như vậy.

- Ngươi..ngươi đồ vô sỉ, hạ lưu.

Tiêu Ngọc Sương bao giờ chịu qua nhục nhã như vậy, nghe hắn mắng ác độc như vậy nàng tức giận tay run run sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Trần Phong.

- Chậc chậc! không ngờ ngươi cũng có pháp bảo chứa vật sống, khà khà xem hôm nay bổn thiếu gia có lời.

Lữ Hàn Phi nào quan tâm đến Tiêu Ngọc Sương nữa, hắn nhìn Hạ Ức Mộng tự nhiên tiêu thất, hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức tạch lưỡi cười ha ha,không gian trữ vật không thể nào chứa vật sống, hắn từng nghe qua những không gian trữ vật chứa được vật sống đều là bảo bối vô giá, có tiền cũng không mua được.

Nếu hắn có được kiện bảo vật đó, nhìn thấy nữ nhân thuận mắt có thể bắt về mang theo tất cả bên cạnh, ngày đêm hưởng lạc mà không ai phát hiện thì tuyệt vời biết bao nhiêu, nghĩ tới đây trong mắt hắn bắn ra dục vọng tham lam không hề che dấu.

- Tiểu tử giao ra bảo vật không gian và nữ nhân kia, hôm nay bổn thiếu gia cho ngươi chết toàn thây.

Những tên khác đều cười lạnh nhìn vào Trần Phong, phảng phất đã đem hắn trở thành con dê đang đợi làm thịt.

Trần Phong nơi nào còn có thể không hiểu ý tứ của bọn họ, hắn lấy ra Ám Dạ Phần Thiên Kiếm gác trên vai, một mặt nghiêm nghị nhìn đám người, chiến ý bắt đầu thiếu đốt, đây là lần đầu hắn đối địch với nhiều người như vậy, phải chiến một trận mới được, nếu hắn muốn bỏ chạy thì không ai đuổi kịp.

- Muốn đánh thì bước lên, nói nhiều như vậy làm gì.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Phong, Lữ Hàn Phi nụ cười trên mặt không khỏi càng tăng lên, hắn nghĩ tên này đang sợ hãi, một khi chém chết tên này hắn sẽ có được kiện bảo vật kia, hắn chỉ vào Trần Phong khinh thường nói

- Trần Phong, ngươi làm sao cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đối mặt ta đi, ngươi tuy rằng thiên phú yêu nghiệt, thế nhưng so với ta ngươi kém quá xa quá xa, nhưng ngươi dám đắc tội ta, nếu ta động thủ sẽ làm bẩn tay, bởi vì ngươi chỉ là một con giun dế trong mắt ta mà thôi, tất cả cùng lên phế tứ chi hắn là được rồi.

- Thiếu gia ngươi yên tâm một Nguyên Anh nho nhỏ mà thôi, cần gì tất cả chúng ta lên, một mình A Tam lên là đủ, haha một tiểu tử chưa dứt sữa cũng chính diện khiêu chiến bọn ta, thật là không biết sống chết.

Một tên cường giả bước ra khinh thường nói, tu vi Hóa Thần trung kì bạo phát tùy ý vung ra một chưởng đánh tới Trần Phong.

- Đây là các ngươi tự tìm đường chết, vốn ta không muốn gây sự, nhưng phiền phức lại đưa tới cửa vậy để, nếu ngại sống lâu hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

- Tịch Diệt Tam Thiên.

- Đệ nhị thức, Diệt Sinh Linh.

Thoại âm vừa rơi xuống Trần Phong nhếch môi cười một tiếng, Ám Dạ Phần Thiên Kiếm chém ra một luồng kiếm quang, toàn thân hắn kích khởi Đế Văn, Trần Phong biết đối với một tên Hóa Thần trung kì không nên khinh thường, nên chiêu này hắn muốn sử dụng toàn lực.

Một đạo kiếm quang chém đến, A Tam cảm thấy tê cả da đầu, hắn cảm nhận được sự uy hiếp từ đạo kiếm quang kia,hắn nhanh chóng kết ấn,hai tay vận chuyển nguyên lực tạo thành tấm chắn trước người

Nhưng dù có hộ thuẫn lại ngay cả tư cách làm chậm luồng kiếm quang lại một chút cũng không có. Giống như đậu hũ bị trực tiếp cắt đứt, một chùm máu tươi bắn lên, luồng kiếm quang không hề dừng lại tiếp tục bay qua

Sắc mặt A Tam lập tức trở nên vô cùng đặc sắc giật mình, phẫn nộ, sợ hãi đều dung hợp cùng một chỗ! Hắn làm sao có thể nghĩ đến, Trần Phong lại có thể dễ dàng chém xuyên qua hộ thuẫn, chém đứt hai tay hắn đang che chắn trước mặt!

..Phụt..

..Ô..aaa

Có thể chém đứt tay hắn, nghĩa là cũng có thể chém đứt cổ hắn!

Đây là ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu A Tam, vòi máu tươi thứ hai bắn lên trời, đầu lâu của A Tam bay lên cao cao, trên mặt hãy còn mang theo vẻ khó tin lại mang theo sợ hãi mãnh liệt.

- Làm sao có thể!?

Nguyên Anh một kiếm trảm Hóa Thần.

Đám người của Lữ Hàn Phi đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ khó tin, tuy rằng A Tam khinh thường Trần Phong, không toàn lực ứng phó, nhưng ít nhất cũng dẫn động năm phần lực lượng!

Với tuyệt đối nghiền ép của Hóa Thần đối với Nguyên Anh, dù là năm phần lực lượng cũng đủ để đem Trần Phong trọng thương, làm sao lại bị một chiêu của đối phương liền tiếp không được liền bị miểu sát.

Theo bọn họ điều tra biết Trần Phong chỉ là một Nguyên Anh sơ kì, tên kia tùy ý vung ra một quyền là đủ đánh Trần Phong thành thịt vụn, nào ngờ một chiêu cũng không tiếp được, làm cho cả đám bắt đầu sợ hãi và e dè.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết, lại dám giết người của ta.?

- Tất cả đồng loại ra tay, phải chém chết hắn.

Những tên cường giả còn lại nghe vậy liền xông lên, đứng đầu một tên thanh nên cầm một cái cự phủ gào thét.

- Chết đi!

- Phán Quyết Chi Nhận.

- Tàng Đao Phệ Hồn...

Từng đợt công kích xé toạt không khí hùng hổ lao tới, uy lực không thể khinh thường, Đòn công kích của Hóa Thần trung kì nhưng khí thế toát ra không thua gì Hóa Thần hậu kì, Trần Phong kinh hãi không dám đón đỡ, vội dàng dùng Khinh Vân Tế Nguyệt cùng Đại Thiên Cơ Thuật né tránh.

- Tất cả tránh ra, để ta đến đối phó hắn.

- Ta xem ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào.

Lữ Hàn Phi cũng không ngồi xem được nữa,hắn tế ra một thanh bảo kiếm đành gia nhập vòng chiến, con ngươi xoay ngang, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng run rẩy lên, hắn nhìn Trần Phong như nhìn người chết, sát ý phun trào, tu vi Hóa Thần hậu kì hiện lộ không bỏ sót.

Bảy tên cường giả Hóa Thần Kỳ cũng không dám ho một tiếng lui ra sau, bảy người vây công mà không bắt được một tên Nguyên Anh đúng là sự sỉ nhục.

- Thanh Diệp Huyễn Ảnh!

Lữ Hàn Phi khẽ quát một tiếng, bóng người của hắn như cùng là một đạo tàn ảnh không ngừng qua lại, trường kiếm trong tay của hắn cũng như là một cành tơ liễu, mềm mại phất động, Trần Phong thấy tốc độ của hắn làm kinh ngạc sơ ý bị rạch ra một vết thương.

- Tốc độ thật nhanh!

Trần Phong trong lòng không khỏi hơi khiếp sợ, đột nhiên một đạo lạnh lẽo sát ý từ phía sau lưng truyền đến, làm sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, vội vàng thi triển Đại Thiên Cơ Thuật may mắn né tránh một đòn chí mạng, nhưng sau lưng đã bị vạch ra một vết thương.

Nhìn thấy Trần Phong vẫn né tránh được tuyệt chiêu của mình, Lữ Hàn Phi sắc mặt càng thêm khó coi, hắn không ngờ tên này lại yêu nghiệt như vậy, hắn không cam lòng.

- Bạt Kiếm Thuật!

Lữ Hàn Phi sắc mặt càng khó coi, trường kiếm trong tay vẽ ra một đường vòng cung chém ra một luồng kiếm khí, thế như lôi đình cắt không khí trảm tới Trần Phong uy thế như muốn một kích tất sát.

- Toái Thể “Mở”

- Chiến Thân “Khai”

- Đệ nhị thức, Diệt Sinh Linh, Phá!

Trần Phong cảm thấy một chiêu này của Lữ Hàn Phi có thể uy hiếp tính mạng của hắn, hắn không dám chậm trễ, sử dụng tất cả thủ đoạn, đánh ra Tịch Diệt Tam Thiên, chiêu thứ hai, Ám Dạ Phần Thiên Kiếm chém ra một đạo kiếm quang màu xanh lam hướng về trước va chạm vào Bạt Kiếm Thuật của Lữ Hàn Phi.

- ẦM ẦM..

Hai luồng kiếm quang va vào nhau, sinh ra một tiếng nổ mạnh, cả hai người bị dư uy vụ nổ chấn bay ra xa, bị thương cũng không nhẹ.

- Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào Hóa Thần bị thương, đây cũng không biết là ngươi vinh hạnh hay là ta thất bại đây, tiếp đến ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này, ngươi phải biết ngươi chỉ là giun dế mà thôi, chúng ta có thể tùy ý bóp chết.

Lữ Hàn Phi lau máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhìn Trần Phong bằng ánh mắt giết người lạnh lùng nói, có thể đây là sỉ nhục lớn nhất cảu đời hắn, là một thiên tài nhưng đánh ngang tay với một Nguyên Anh Kỳ.

- Dẹp mẹ ngươi đi, mắt chó coi thường người khác, lão tử gặp quá nhiều thứ tự cho là đúng như bọn bại não các ngươi rồi, nếu ta và ngươi cùng cảnh giới một ngón tay cũng đủ đè chết ngươi.

Trần Phong nhìn hắn cười khẩy, bĩu môi khinh thường nói,một kích này qua đi đối với Trần Phong cũng gây trọng thương nhẹ, cảm giác ngũ tạng đều lệch vị trí, nếu cùng cảnh giới thì mười cái Lữ Hàn Phi cũng không đủ cho hắn giết.

Lữ Hàn Phi tức giận đỏ ngầu hai mắt, Trần Phong sát muối vào vết thương của hắn,hắn là một Hóa Thần hậu kì, bị một tên Nguyên Anh cho trọng thương thì nếu cùng cảnh giới thì không phải tùy ý mạc sát, nếu không chém giết Trần Phong hắn còn mặt mũi nào sống trên đời, tu luyện hơn trăm năm đều trên thân chó hay sao.

- Kết trận! Tuyệt Sát Liên Hoàn Trận

Lữ Hàn Phi trầm giọng quát, hắn cũng không nhịn được nữa, bằng mọi cách phải đem Trần Phong bóp chết, hắn nhìn về phía bảy tên cường giả Hóa Thần Kỳ kêu gọi.

- Giết!

- Giết hắn! vì A Tam báo thù.

Vài tên cường giả đứng ra gào to.

Thấy Trần Phong đánh với họ thì trơn trượt như cá chạch, còn lại bảy cường giả Hóa Thần Kỳ mà không chém giết được Trần Phong làm bọn họ cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục lớn biết bao nhiêu, nên đành phải nghe theo Lữ Hàn Phi liên thủ kết trận pháp đánh giết Trần Phong

..Vù vù!

Trong thiên địa, chẳng biết lúc nào, có vô số ánh sáng nở rộ, phóng lên cao.

Những ánh sáng này, lộng lẫy lập loè, nở rộ vô tận sức mạnh to lớn lặng yên đến, bao trùm Trần Phong vào giữa

Từng cái cường giả, cũng đứng đứng ở xung quanh Trần Phong, gương mặt âm trầm ở dưới chân bọn họ, từng cái cổ quái phù văn sáng lên, phong tỏa ngăn cản tứ phương hư không, làm Trần Phong không cách nào di chuyển được.

Vô số đạo phù văn dung hợp vào một chỗ, trận pháp này Tuyệt Sát Liên Hoàn Trận, chính là trận pháp chiến đấu thành danh của Thúy Yên Môn, những đệ tử nội môn đều được học qua trận pháp này, trận pháp sẽ vây khốn kẻ địch vào giữa làm hắn không thể động đậy, sau đó là từng đợt tấn công luân phiên của những người kết trận

Trận này một khi thành hình, uy lực vô hạng, có thể tiêu hao chết cường giả cao hơn một đại cảnh giới so với trung bình lực lượng của những người thi triển, vì trận pháp này mà Thúy Yên Môn nằm trong top đầu của thất đại môn phái, không ngờ lần này đánh giết một cái Nguyên Anh Kỳ mà phải thi triển ra.

- Các vị huynh đệ, khu động trận pháp, tru diệt tiểu tử này, Lữ Hàn Phi ta ban thưởng các ngươi một món Địa Cấp vũ kĩ.

Lữ Hàn Phi làm trung tâm trận pháp, đối với Trần Phong hắn đã có ý quyết giết, người này nếu trưởng thành đối với hắn là một loại uy hiếp, nếu sau này tên kia đột phá Hóa Thần và cao hơn nữa thì làm sao.

Kèm theo hắn giọng nói rơi xuống, tất cả khởi động đại trận, vô số đạo trận phù văn ánh sáng mãnh liệt kèm theo lực lượng nghiền ép, hướng Trần Phong cuốn tới, muốn đem Trần Phong đánh thành tro bụi.

Keng keng...

Sau hai tiếng chấn kích, Trần Phong hoảng sợ lùi lại mười mấy bước, nhưng đụng phải vòng phòng ngự trận pháp bị bắn ngược lại, trong ngực khí huyết sôi trào, phun ra một ngụm máu tươi

- Xem ra phải sử dụng toàn lực rồi!.

- Đế Thiên Chiến Thân toàn diện “Mở”

Trần Phong lau máu tươi khóe miệng, nếu hắn không dùng ra toàn lực có khi sẽ trọng thương, Đế Hoàng hiện ra từng dòng thiên địa linh khí thông qua hư ảnh Đế Hoàng hấp thu truyền vào trong cơ thể Trần Phong, đôi mắt hoàng kim của hắn ngước lên lạnh lùng nhìn đám người đang khu động trận pháp nói.

- Hôm nay ta sẽ mượn các ngươi để thử xem vũ kĩ mới của ta.

...Xoát..Vù.

Hắn phi thân bay lên đứng giữa đại trận, Ám Dạ Phần Thiên Kiếm treo giữa không trung, quanh thân hắn tản ra nồng đậm kiếm ý, loại khí tức này làm tất cả mọi người run rẩy, Lữ Hàn Phi nhìn mà tim cũng bắt đầu gia tốc.

Trần Phong tay cầm chuôi kiếm, nhắm lại hai con ngươi, quanh thân thể phát ra thất thải hào quang lóa mắt, sau lưng hư ảnh Đế Hoàng chi uy không ngừng cung cấp lực lượng, kèm theo một mái tóc dài hoàng kim tung bay trong gió, hắn cứ như một chiến thần hàng lâm giữa thiên địa.

Cường thế kiếm ý, bao phủ bốn phía, ngoài xa vài dặm những tu sĩ cảm nhận được luồng kiếm ý kia về sau đều là ngạc nhiên cùng kinh sợ.

...Ong..ong!

Cảm nhận được kiếm ý kinh khủng, một màn hùng vĩ xuất hiện, phương viên vài dặm phạm vi xung quanh Trần Phong, tất cả kiếm của võ giả hay trong cửa hàng buôn bán đều nhao nhao bay lên.

Trần Phong đứng giữa không trung, một mảnh đen kịt toàn là những thanh kiếm từ xa bay tới, khoảng cách vài dặm võ giả mắt thấy một màn như thế đều là nín thở.

Vô số thanh kiếm lấy tốc độ ánh sáng bay tới, cấp tốc ngưng tụ sau lưng Trần Phong. dù là mảnh kiếm đã gãy, hay là những thanh kiếm nguyên vẹn, pháp khí có, bằng sắt thép cũng có căn bản đếm không hết có bao nhiêu thanh kiếm, lít nha lít nhít dày đặc một mảnh khiến người ta hoa mắt.

- Mẹ ta nha!

- Đây rốt cuộc là cái quỷ gì.

Đám người Lữ Hàn Phi và bảy tên cường giả Hóa Thần Kỳ thì cũng tê cả da đầu, những tên có mang theo kiếm cũng run rẩy một hồi rồi bay lên cao, nhưng vẫn duy trì trận pháp công kích Trần Phong.

Trần Phong cứ vậy treo lơ lửng giữa trời, hắn mở ra con ngươi chỉ thấy trong đó là điên cuồng kiếm ý.

- Thái Cực Kiếm Ý, Vạn Kiếm Quy Tông.

Trần Phong hét to một tiếng, nguyên lực trong cơ thể bạo phát, bảy loại thuộc tính năng lượng tràn ra chuyển hóa thành tinh thuần nguyên lực rót vào Ám Dạ Phần Thiên Kiếm, ngàn vạn thanh kiếm lấy nó làm trung tâm hội tụ lại thành một thanh cự kiếm khổng lồ đứng thẳng, phảng phất như đâm vào mây trời.

Lữ Hàn Phi cũng khiếp sợ không thôi, xác thực khi hắn thấy cự kiếm khổng lồ hình thành, cảm nhận được khủng bố khí tức, hắn đã nghĩ ra ý định chạy trốn rồi, nhưng hắn tự tin tám người hình thành trận pháp vây khốn, không lâu Trần Phong sẽ nằm xuống, nếu bị khí thế hù cho bỏ chạy thì còn mặt mũi gì.

- Tất cả đi chết cho ta!

Trần Phong quát lạnh một tiếng, từ ngàn vạn thanh kiếm ngưng tụ thành cự kiếm khổng lồ đâm thẳng xuống đám người Lữ Hàn Phi đang duy trì trận pháp, phát ra uy lực cường thế, không khí bị áp súc đến cực hạn sinh ra vết nứt không gian.

Không gian xung quanh sinh ra đạo đạo vết nứt, bởi vậy có thể thấy được uy lực của một chiêu này của Trần Phong, đã tác động tới hư không sinh ra vết rách, nên chắc chắn lực sát thương của nó đã đến Luyện Hư Kỳ có khi còn cao hơn.

...ẦM... ẦM...ẦM..

Một kiếm đi xuống, từng đạo vết rách tối đen được sinh ra, gió lạnh không ngừng gào thét, tám người Lữ Hàn Phi đều là nhìn lấy thanh cự kiếm khổng lồ từ từ hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.