Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 36: Chương 36: Thiên Nguyệt Cầm




- --Trung Châu, Thiên Thánh Cung

Đây là một trong những thế lực đứng đầu đại lục, bọn họ chuyên tu âm luật và linh hồn lực,khả năng vượt cấp chiến đấu là chuyện dễ dàng, nhưng phòng ngự yếu không khác các tu sĩ bình tường, đây là lý do bọn họ chỉ đứng sau Đan Tông và Vạn Kim Các

Thiên Thánh Cung cũng được truyền thừa từ thời Đại Lục Thiên Nguyên còn nguyên khối, nghe nói có cường giả nữa bước Chân Tiên Cảnh tọa trấn, nước sâu không thể dò, nên toàn thể Thiên Nguyên Đại Lục không ai dám trêu chọc.

Nơi này đại thụ như rừng, những ngọn núi cao chọc trời quanh phương viên vài dặm vắng vẻ không một bóng người, phía trên đỉnh núi tiên vân lượn lờ, xuyên qua làn mây ở giữa ngọn núi xuất hiện một đình đài lâu các, trông như là nhân gian tiên cảnh.

Trong đình viện, có một nữ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, hàng lông mày lá liễu, trong ánh mắt là một màn thủy vụ, bắn ra làn thu ba duyên dáng yêu kiều, vóc người cao gầy nóng bỏng, đôi song phong căng tròn ngạo nghễ và thêm khuôn mặt tuyệt sắc yêu diễm mà lại yếu đuối.

Khóe miệng nàng hé mở một nụ cười yếu ớt lạnh nhạt, như có như không đọng ở khóe môi, giữa hai hàng lông mày là vẻ bi thương nhàn nhạt, khiến cho nàng tăng thêm vài phần kiều nhược, làm cho người ta vừa nhìn đã có một loại cảm giác đau lòng, trong lòng bồi hồi không dứt.

Nàng đang ngồi trên một cái ghế đá, trước mặt là cái bàn có đặt một cây Cổ Cầm, từng ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp lướt qua những dây đàn, phát ra những âm thanh trầm bổng, đầu ngóng về phương xa tựa hồ như đang nhìn về cố hương.

- Nguyệt Cầm, con có sao không?

Trong hư không, một tuyệt đại giai nhân không một tiếng động lặng yên xuất hiện sau lưng nử tử nọ, nàng một thân bạch sắc cung trang cao quý, dáng người và dung mạo thì không còn gì có thể tả cứ như là Thần Nữ, cao quý thánh khiết làm cho ai cũng sinh ra lòng kính ngưỡng.

- Sư phụ, có lẽ ta nên đi khắp nơi lịch luyện một phen.

Nử tử ngừng tiếng đàn, ôn hòa trả lời vị mỹ nữ cung trang kia, nàng không ai khác là Thiên Nguyệt Cầm, Thánh nữ của Thiên Thánh Cung, tu luyện một trăm năm cũng vừa đột phá tiến vào Đại Thừa Kỳ.

Nàng được mọi người công nhận là thiên tài bậc nhất Thiên Nguyên Đại Lục, từ nhỏ nàng được Thiên Nhược Tuyết, Cung chủ của Thiên Thánh Cung mang về làm đệ tử thân truyền, nàng được Thiên Nhược Tuyết dốc lòng thương yêu và bồi dưỡng, tình cảm còn thân hơn cả thân sinh.

Cũng từ hơn tháng trước, U Nguyên Bí Cảnh cách 100 năm cấm chế suy yếu mở ra một lần, nó được liệt vào Tứ Đại Cấm Địa của Trung Châu tuy rất nguy hiểm, nhưng kèm theo có là vô số cơ duyên truyền thừa từ hàng vạn năm qua còn chôn dấu.

Vì vậy vô số thế lực cử người tiến vào U Nguyên Bí Cảnh, Thiên Thánh Cung cũng không ngoại lệ, Thiên Nguyệt Cầm mang theo đoàn đội tiến vào bí cảnh tìm tới cơ duyên, cũng tìm ra không ít thứ tốt.

Nhưng không may đụng phải một đầu Yêu Thú vừa đột phá Cửu Cấp đang trông chừng một cây linh dược quý hiếm, đoàn đội của Thiên Nguyệt Cầm mang theo đều bị chém giết hơn nữa, có chạy cũng không thoát.

Thiên Thánh Cung chủ tu âm luật và Linh Hồn, bất đắc dĩ Thiên Nguyệt Cầm sử dụng bí pháp cấm kỵ, nâng cường độ Linh Hồn Lực từ Thất Tinh Cảnh lên tới Bát Hoang Cảnh, sau từng tiếng đàn vang vọng kèm theo là sóng Linh Hồn công kích, đầu Cửu Cấp Yêu Thú đã bị nàng giết chết.

Nhưng cái giá phải ra là Linh Hồn nàng rơi vào trạng thái suy yếu, có thể tan rã bất cứ lúc nào, cả đoàn đội chỉ còn lại một nữa đành đưa Thiên Nguyệt Cầm tìm lối ra của bí cảnh trở về Thiên Thánh Cung cứu chữa.

Về tới Thiên Thánh Cung, vô số bảo vật tẩm bổ linh hồn được các cao tầng cho nàng phục dụng, nhưng kết quả cuối cùng là Linh Hồn Bài của nàng cũng vỡ vụn.

Nhưng ngay sau đó, nàng đã tỉnh lại không có một chút suy yếu làm cả Thiên Thánh Cung sôi trào, cùng từ lúc Thiên Nguyệt Cầm tỉnh lại, tính tình biến đổi rõ rệt, nàng càng trầm mặc ít nói, lúc nào cũng muốn yên tĩnh, ngồi đánh đàn một mình, đôi mắt u sầu trông về phương xa, không còn điên cuồng tu luyện như trước.

Thiên Thánh Cung cũng không ai suy nghĩ nhiều, sợ là nàng linh hồn trọng trương nặng sinh ra dị biến, nên tính cách thay đổi một tí thôi, nên ai cũng không dám nói gì.

- Nếu đã như vậy, ta cũng không cấm cản, con cứ đi tìm mục tiêu của mình, nhớ lấy còn có một người vừa là sư và là mẹ đang chờ ngươi.

Thiên Nhược Tuyết u oán thở dài, nàng cũng không biết Thiên Nguyệt Cầm sau khi tỉnh lại đã trải qua cái gì, lúc nào cũng u sầu nhìn về phương xa, hỏi thì không nói nàng cũng hết cách, thôi thì cho nàng đi ra ngoài sẽ giảm bớt thì sao.

- Đa tạ sư phụ thành toàn, khi nào con tìm được thứ mình muốn con sẽ trở về.

Thiên Nguyệt Cầm nói xong cầm lên cây Cổ Cầm xé rách hư không biến mất, trong hư không khóe miệng nàng câu ra một nụ cười rạng rỡ thì thầm.

- Phong chờ ta, dù có cách biệt phương trời ta cũng sẽ tìm ra ngươi.

- ----------------------

Ặx. Xi! Chuyện gì đây? không lẽ có người đang nói xấu ta? Trần Phong vừa định dẫn hai nữ đi về thì hắc hơi một cái, phải biết từ khi Trúc Cơ thì tong cơ thể tu sĩ sẽ bài trừ tạp chất, không thể nào gây ra phản ứng như vậy, điều này làm Trần Phong khó hiểu nên nghĩ hẵn là ai đó đang chữi mình.

- Trần sư đệ, chờ ta với!.

Dương Vũ Phi vừa ra khỏi cửa Chấp Pháp Điện thì thấy đoàn người chuẩn bị rời đi,hắn nhanh chóng tiến lại chào hỏi.

- Ồ, Hạ sư muội cùng tiểu Huyên cũng ở đây sao? các ngươi định đi đâu đấy?

Dương Vũ Phi chạy tới trước mặt ba người, nhưng nhìn chăm chú vào Hạ Ức Mộng với ánh mắt thương yêu cùng mê say, nhưng thấy Hạ Ức Mộng đang hạnh phúc ôm lấy cánh tay Trần Phong, trên không mặt nước mắt chưa khô làm lòng hắn đau đớn không thôi.

Từ vài năm trước, Dương Vũ Phi đã có ý với Hạ Ức Mộng, nhưng nàng là đệ tử thân truyền của Thái thượng trưởng lão, khi ấy hắn chỉ là một đệ tử nội môn thân phận quá khác biệt.

Vì cố gắn truy đuổi nàng hắn đã cố gắn trèo lên Thiên Bảng đệ nhất, tu vi sắp đột phá Hóa Thần viên mãn, hắn thấy thời cơ đã tới định bày tỏ cùng nàng nhưng chưa có dịp cùng nhau nói chuyện nên thôi.

Giờ đây thấy người trong lòng mình yêu mến, đang trong tay người khác cảm giác đó làm hắn như không còn có hi vọng sống.

Cổ Cẩn Huyên nhìn thấy cảnh này cũng đã hiểu được đôi phần chuyện gì xảy ra, hai tròng mắt loạn chuyển, nhanh chóng cười hì hì nói.

- Hi hi, Dương sư huynh, Trần Phong ca ca cùng Hạ tỷ tỷ đã có hôn ước từ trước, nên lần này Trần Phong ca ca tiến nhập Cự Kiếm Môn là vì mang Hạ tỷ tỷ về nhà đó.

- Uy, này Đại ca ca nhanh chóng dẫn Hạ tỷ tỷ ra thành đi dạo đi, lâu lắm rồi hai người không ở chung một chỗ, à Dương sư huynh, ngươi dẫn Huyên Huyên đi uống rượu nữa nha.

Cổ Cẩn Huyên kín đáo hướng về phía Trân Phong nháy mắt, ý bảo nhanh chóng rời đi.

Dương Vũ Phi nghe hai từ “hôn ước” thì chết đứng tại chỗ, tim như bị cái gì đó cắt qua, nhưng hắn cố nén đau đớn trong nội tâm cười nói

- Được rồi, các ngươi đi trước, một lát nữa ta cũng dẫn Huyên Huyên đi chơi.

- Vậy chúng ta trước, sau này hẹn Dương sư huynh cùng nhau uống rượu.

Trần Phong cũng thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng cùng Hạ Ức Mộng rời đi, chỉ còn Dương Vũ Phi đứng tại chỗ, và Cổ Cẩn Huyên nhìn lấy bóng lưng hai người.

- Dương đại ca, có phải ngươi thích Hạ tỷ tỷ?

Cổ Cẩn Huyên quay sang nhìn Dương Vũ Phi đang thất thần hỏi.

- Ừ, ta phấn đấu tới ngày hôm nay là vì nàng nào ngờ...

Dương Vũ Phi thờ dài nói, phảng phất già đi thêm mấy tuổi, bỗng có ai đó vỗ nhẹ vai của hắn, hắn xoay người lại thì thấy Môn chủ Lưu Diệp đang mỉm cười nhìn hắn.

- Đệ tử, bái kiến Môn chủ.

Dương Vũ Phi chắp tay nói.

- Vũ Phi, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cái gì của mình là của mình, không phải thì không thuộc về mình, đôi khi có tình cảm với một người là nhìn đó được hạnh phúc, hãy nhớ giữ vững bản tâm cũng mình mới là chân chính một cường giả.

Lưu Diệp nhẹ mỉm cười, nhìn Dương Vũ Phi ý vị thâm trường, hắn cũng thu hết tất cả vào trong mắt,nên cần nhắc nhở Dương Vũ Phi một chút, tên này là một người chịu khó sau này ắt thành đại sự, không nên vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

- Đa tạ Môn chủ chỉ bảo, đệ tử sẽ khắc nghi trong lòng,sau này ta sẽ cố gắn không phụ sự kỳ vọng của người.

Lưu Diệp hài lòng gật đầu, phất phất tay xoay người tiêu sái rời đi.

- Từ nay ta sẽ truy cầu mục tiêu mới haha, Huyên Huyên hôm nay Dương đại ca dẫn ngươi đi uống rượu không say không về.

Dương Vũ Phi nắm chặt nắm tay, chiến ý thiêu đốt cười to nhìn về Cổ Cẩn Huyên, hắn cũng chợt nhớ tới hắn cũng có một vị sư muội, cũng vì hắn mà quan tâm theo dõi hắn, nhưng hắn mãi đuổi theo Hạ Ức Mộng nào quan tâm tới nàng ta, giờ nghĩ lại hắn thấy mình thật ngu xuẩn, có người bên cạnh mà không giữ.

- Hì hi Dương đại ca số một, hôm nay Huyên Huyên sẽ hạ ngươi, nhưng mà nói trước không được theo được theo đuổi Huyên Huyên nha.

- Tiểu nha đầu, đối với ngươi Dương đại cả không có hứng thú, đừng lo, sẵn tiện ta giới thiện cho ngươi một vị tỷ tỷ nữa.

Hai người cất tiếng cười, dắt nhau đi về uống rượu.

- --Cự Kiếm Thành---

Một tòa thành lớn bên ngoài Cự Kiếm Môn vài dặm, nơi này là nơi giao dịch trao đổi vật phẩm tu luyện, đồ dùng hàng hóa lớn nhất thuộc địa bàn của Cư Kiếm Môn, hiện tại Trần Phong cùng Hạ Ức Mông đang đi trên đường cái.

Vì Hạ Ức Mộng muốn được Trần Phong bồi đi dạo, nên hắn đã đồng ý đưa nàng ra ngoại thành dạo chơi, hít thở không khí mới mẻ, dọc đường đi Hạ Ức Mộng vui vẻ không thôi, cảm giác trên đời mọi sự đều tốt đẹp.

Trần Phong nhìn nàng cười cố ý hỏi.

- Tiểu Mộng, có cái gì mà vui vẻ như vậy.

Hạ Ức Mộng phồng hai má, phụng phịu nói.

- Phì, ai là tiểu Mộng, người ta vẫn còn chưa gả cho ngươi đâu, ta cũng không ngờ cũng có người nguyện vì ta mà trả giá, ta rất vui vẻ.

Trần Phong cười nói.

- Nàng đã nói, nếu ta đuổi theo được thì nàng sẽ gả mà.

Nàng kiều mỵ liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, rồi lấy ra tờ giấy hôn ước nói

- Chờ sư phụ ta đồng ý đã rồi nói, tới đây chỉ là bước thứ nhất thôi, đây là giấy hôn ước bây giờ trả về nếu sư phụ đồng ý, ta..ta sẻ gả cho ngươi được chứ!

Trần Phong nhìn nàng một chút, cầm lấy tờ hôn ước xé bỏ trong sự kinh ngạc của Hạ Ức Mộng.

- Dù có nó hay không trước sau gì nàng cũng là của ta, ta xin nàng một điều.

- Điều gì?

Trần Phong nhìn nàng xấu xa cười nói.

- Chính là muốn nàng vì ta mà sinh mười đứa…tám đứa cục cưng..

Hạ Ức Mộng hung hăng nhéo trên người Trần Phong một cái làm hắn kêu la thảm thiết, nàng yểu điệu sẳng giọng.

- Nằm mơ, đợi qua cửa của sư phụ ta rồi tính hừ...

- Haha vậy nàng đợi mỗi năm sinh một đứa nha haha.

Một màn hành hung như gải ngứa của nàng, Trần Phong nghe nàng mắng yêu xong không khỏi cười lên ha hả, làm cho không ít người đưa mắt nhìn qua.

Trong thành này đi tới đi lui cũng không có gì hay để mà lang thang, nữ hài tử chung quy là thích cái đẹp hay đồ trang sức, pháp bảo các loại, hắn muốn mua tặng nàng một cái làm kỷ niệm, Trần Phong xem thử Cửa Hàng Danh Vọng thì không có cái nào phù hợp đành dẫn nàng vào một tiệm pháp bảo.

Trần Phong đưa nàng đi vào cửa tiệm, xem qua không có thứ gì đẹp mắt, đành dẫn nàng đi đến khu bán kì trân dị bảo, hắn nhanh chóng được Hằng nhi thông báo phát hiện bảo vật.

- Đồ tốt... Chậc chậc thật là đẹp mắt....

Trần Phong lập tức kéo Hạ Ức Mộng bước nhanh vào một đám bảo vật dưới đáy biển tinh mỹ tuyệt luân trước mặt, nhìn vào nữ phụ vụ hỏi.

- Cô nương, những cái này bán thế nào?

- Công tử, Xin hỏi ngươi muốn cái nào? Vật phẩm khác nhau đều không cùng giá,những cái này đều là vật phẩm lấy được ở chỗ sâu trong Nam Hải, ngoại trừ đẹp bên ngoài còn ẩn chứa công năng không giống nhau.

Nữ nhân viên cung kính trả lời giới thiệu từng món.

- Cái này bao nhiêu?

Hắn cầm tùy ý lấy ra cái vòng cổ mà đã xem từ trước, vòng cổ ẩn chứa thiên địa linh khí tinh khiết cùng khí tức thánh khiết., ở giữa gắn một viên ngọc màu lam, hắn được cho biết cái này là Băng Tâm Hàm Ngọc, có lợi ích nuôi dưỡng linh hồn, tăng tốc hấp thu chuyển hỏa Thủy hệ lực lượng giúp tu sĩ hệ Thủy tu luyện và lĩnh ngộ vũ kĩ nhanh chóng.

- Công tử, cái vòng cổ này được làm từ ba mươi sáu viên ngọc trai ngàn năm, do luyện khí tông sư chọn dùng gân của Yêu Thú Lục Cấp Cấp xâu chuỗi thành, người bình thường đeo có thể kéo dài tuổi thọ, tu luyện giả đeo vào có thể an thần tĩnh tâm, giá tiền của nó... rất quý, khoảng 5000 hạ phẩm linh thạch.

Nhân viên phục vụ viên kiên nhẫn giới thiệu, hiện tại Trần Phong còn hơn 80 khối Thượng Phẩm linh thạch quy đổi ra là đủ mua rồi.

- Mộng nhi ngươi tới thử xem!

Trần Phong cườinói,kéo nàng qua một tay định lấy cái vòng cổ đeo cho Hạ Ức Mộng trong ánh mắt chờ mong của nàng.

- Oa, vòng cổ trân châu thật xinh đẹp, Lữ thiếu gia ta muốn!

Đúng lúc này một giọng nữ nũng nịu bỗng nhiên truyền đến, cơ hồ trong nháy mắt liền có người đi tới cạnh Trần Phong rồi vượt lên trước cầm vòng cổ nói.

- Cái này ta lấy trước!

Chỉ là lúc nàng sắp đụng đến vòng cổ thì Trần Phong lại nhanh tay lấy trước.

- Ngươi..ngươi đoạt vòng cổ của ta?

Thiếu nữ lập tức phẫn nộ nói.

- Đoạt của ngươi sao?

Trần Phong trừng mắt liếc nhìn thiếu nữ, nàng này nhan sắc lẫn dáng người không thua kém gì Hạ Ức Mộng, nhưng cái điệu chua ngoa làm Trần Phong cảm thấy chán ghét.

- Biết rõ cái gì là thứ tự đến trước đến sau không? Tránh ra.

- Ngươi muốn chết.!

Thiếu nữ lập tức phẫn nộ quát

- Nhân viên phục vụ, cái vòng cổ ta mua.

- Vị huynh đệ này, tại hạ Thiếu chủ Thúy Yên Môn Lữ Hàn Phi, Tiêu cô nương nhìn trúng cái vòng cổ này, xin để lại cho nàng.

Nhân viên phục vụ còn chưa nói lời nào, thì một gã thiếu niên phong thần tuấn lãng chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, đằng sau là gần mười tên cường giả Hóa Thần Kỳ, khi nói tới ba chữ “Thúy Yên Môn” thì vẻ mặt càng thêm cuồng ngạo.

- Nhường cho nàng? Dựa vào cái gì? còn Thúy Yên Môn là thứ gì?

Trân Phong khinh thường nói, hắn đã đắc tội hai cái tông môn, thêm một cái cũng không sợ nhiều, đồ hắn nhìn trúng ai cũng đừng hòng đoạt, đến một cái giết một cái, đến hai cái chém một đôi.

Lữ Hàn Phi nghe thế thì sững sờ, thật không ngờ hắn là thiếu chủ của một trong môn phái đứng đầu thất đại tông môn mà bị khinh thường, nhưng cũng không tức giận mà cười nói với Trần Phong.

- Vị này chắc là đệ tử của Cự Kiếm Môn, ngươi có biết chúng ta là ai!?

- Mặc kệ các ngươi!, đây 50 khối Thượng phẩm linh thạch, chúng ta đi.

Trần Phong lấy ra linh thạch ném cho nữ nhân viên, cầm vòng cổ nhanh chóng kéo Hạ Ức Mộng ly khai, hắn sợ nếu nói nhiều thêm một tý bọn tự cho là cao cao tại thượng này, hắn sẽ không nhịn được đánh người.

- Lữ thiếu gia, ta biết tên này, hắn là Trần Phong từng trèo lên 100 bậc Lăng Thiên Thê còn dám đánh cả Nhạc Tử Phong.

Lúc này phía sau một tên đệ tử đi lên nói, hắn cũng đã từng tham gia khảo hạch nên được chọn vào Thúy Yên Môn, do tài ăn nói nên đã bám được bắp đùi của thiếu chủ Thúy Yên Môn.

- Xem ra có chút thú vị, ta nghe nói lúc đó Nhạc Tử Phong bị trọng thương nên bị một Nguyên Anh nho nhỏ đánh, thật là mất mặt, tất cả bám theo làm cho hắn biến mất, thiên phú tên này không tồi phải bóp chết ngay lập tức,còn nữ nhân kia nhìn cũng không kém bắt về.

Lữ Hàn Phi nhe răng cười âm độc nói, gần mười tên Hóa Thần Kỳ nhanh chóng bám theo hai người.

- Dám đoạt đồ của bổn tiểu thư hừm..

Thiếu nữ bên cạnh bộ mặt chanh chua,vung vẩy nắm đấm hậm hực nói

Nàng là Tiêu Ngọc Sương, nữ nhi của Các chủ Vi Thủy Các xếp top 3 trong thất đại môn phái, do được nuông chiều từ bé, cứ thích là làm mặc kệ tất cả, lần này được ra ngoài du ngoạn nàng càng cao hứng không kiên nễ gì.

Nàng cùng Lữ Hàn Phi đã đính hôn với nhau, hai thế lực lớn xác lập quan hệ thông gia, lập kế hoạch diệt trừ tất cả tông môn còn lại xưng bá Tây đại lục, lần này cao tầng hai bên cử ra bọn họ đi bái phỏng từng tông môn, xem xét nội tình, xong nhiệm vụ trở về sẽ cho hai người làm hôn lễ, đây cũng coi như là một trận lịch lãm của hai người, nhưng nào biết lần này một đi không trở lại.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.