Lâm Hằng cũng không ngờ, vừa tới muốn mở miệng cáo tội Trần Phong, kết quả còn chưa nói hết, đã bị Trần Phong đánh cho u mê.
- Lâm..Lâm trưởng lão, các vị đại nhân phải đứng ra làm chủ cho đệ tử a, Trần Phong tên này hắn khinh người quá đang!
Lâm Hằng lúc này hoàn hồn, cảm thấy nóng rát trên mặt luôn mồm mở miệng cầu xin, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
- Câm miệng, nơi này là nơi nào, còn khóc lóc thì ra thể thống gì, cường giả thà đổ máu không được rơi lệ.
Lâm Khôn tức giận mắng, dù gì tên này cũng là cháu hắn thuộc dòng họ Lâm, khóc lóc thế này thì mặt mũi đi quét rác.
Lâm Hằng sợ hãi lập tức câm mồm, những người ở đây đều yên tĩnh hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Trần Phong xem tiếp tục diễn biến, Lâm Khôn âm nhu nhìn về phía Trần Phong nói
- Trần Phong, ngươi còn hỏi dựa vào cái gì? chỉ bằng ngươi tại đây, ra tay đánh người là đủ để vi phạm môn quy, dựa vào điểm này ta liền trị tội ngươi.
- Trị tội ta? dựa vào cái gì lúc ta vừa tiến vào, ngươi mở miệng ngậm miệng là để cho ta quỳ xuống nhận tội, còn hắn đi vào chỉ chào một cái, cái rắm cũng không phóng, còn ở đó chỉ chỏ người khác, đó là hắn quả thật không xem Lâm trưởng lão ngươi ở trong mắt, ta động thủ giúp ngươi bắt hắn quỳ xuống nhận sai, là vì giữ gìn tôn nghiêm của Chấp Pháp Điện, và cả tôn nghiêm của toàn bộ Cự Kiếm Môn nha.
- Ta có công như vậy, cũng giữ gìn mặt mũi cho Lâm trưởng lão đây, làm cho môn phái chúng ta ngày càng phát triển loại bỏ thành phần cặn bã, mọi người nói xem ta có lỗi gì, ta có làm ra tội lỗi gì mà phải chịu sự trừng phạt như vậy, công bằng ở đâu?
Trân Phong ưỡn ngực kiêu ngạo ngẩn lên cái cổ giọng nói khàn khàn, âm thanh chính nghĩa lẫm nhiên, vang vọng trong đại điện yên tĩnh.
...Bốp...
Lúc này phía trên Môn chủ Lưu Diệp không nhịn được vỗ mạnh tay vào đùi của Đại trưởng lão ngồi kế bên, làm hắn đau nhe răng trợn mắt
- Hahaha, đúng ngươi đây là giữ gìn tôn nghiêm cho toàn bộ Cự Kiếm Môn ta, ta thân là Môn chủ cũng cảm thấy chí lí, cái này tại thời cho qua, tiếp tục phẩm phán.
Mọi người nhìn Lưu Diệp cảm thấy sợ hãi, ngày thường Môn chủ uy nghiêm bá đạo, mà hôm nay lại nói cười vui vẻ, không để ý đến người khác, theo bọn họ thấy cái đạo lý này của Trần Phong là ngang ngược tới cỡ nào, hoàn toàn không nói lý lẽ, nhưng ai bảo hắn là Môn chủ, muốn thiên vị cho Trần Phong thì mọi người cũng hết cách.
Các trưởng lão, cuối đầu không dám nhìn lấy tư thế hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn của Trần Phong,mà sợ cười ra thành tiếng, bởi vì Trần Phong bản năng nói ngựa chết thành ngựa sống quá cường hãn, một vài trưởng lão bụm miệng bờ vai run rẩy, đã sắp khống chế không được.
Lâm Khôn sau khi nghe Trần Phong nói, tức giận công tâm xém phun ra một ngụm máu, tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân phát run, phẫn nộ chỉ vào Trần Phong gào thét
- Ngươi...ngươi đây là ngươi nói hưu nói vượn, coi như muốn giữa gìn tôn nghiêm của Chấp Pháp Điện, thì cũng là việc của người Chấp Pháp, không tới ngươi một đệ tử làm thay.
- Ây da...aa mọi người nhìn xem Lâm trưởng lão gào thét, âm thanh còn mang theo sát khí, còn bổ sung năng lực nguyền rủa, ta có cảm giác đau đầu quá, Dương sư huynh mau mau dìu ta, ta sắp toàn thân bất lực, ngã chết tại chỗ a.
Nói xong Trần Phong làm ra bộ dáng lung lay sắp đỗ, có thể ngã bất cứ lúc nào, Dương Vũ Phi cũng đi sang đỡ còn không quên phối hợp diễn.
- Lâm trưởng lão, ngươi cũng quá độc ác a, có phải ngươi dùng Linh Hồn công kích, ta thấy hắn toàn thân nguyên lực đảo lộn.
Lúc này trên cao Lưu Diệp làm sao không nhìn ra manh mối, buồn cười nhưng cố gắn nhịn, Lưu Diệp giả ra khuôn mặt nghiêm trang nhìn xuống dưới
- Lâm trưởng lão, chuyện này cho qua, tiếp tục thẩm vấn, còn Trần Phong ngươi hãy nghiêm chỉnh nói ra sự thật.
Lâm Khôn tức đến lỗ mũi muốn bốc khói, cắn răng nhắm mắt duy trì bình tĩnh tiếp tục hỏi.
- Ta hỏi có phải ngươi vô cớ đánh Lâm Hằng, còn đoạt đi động phủ của hắn.?
Trần Phong thu hồi dáng vẻ, hắn cũng biết không nên làm quá sẽ phản tác dụng, liếc qua Lâm Hằng lạnh nhạt nói.
- Lâm Hằng đổi trắng thay đen, nhiễu loạn nhân tâm, lúc đó ta đang lập động phủ thì lúc này hắn lao xuống trêu chọc nữ nhân của ta, còn muốn cướp đoạt nơi ta đã chọn, nên ta đã ra tay dạy dỗ đuổi hắn đi
Trần Phong nghiêm túc kể ra từ đầu tới cuối việc Lâm Hằng tự ý đi trêu chọc hắn.
- Chuyện này là thật?
Lâm Khôn nhíu mày nói.
- Bẩm, Lâm trưởng lão lời Trần Phong tất cả là thật, ngài có thể hỏi các đệ tử xung quanh Kiếm Minh Sơn.
Dương Vũ Phi cũng đứng ra biện hộ cho Trần Phong.
- Hừ...nói bậy, ta dù có trêu chọc nữ nhân ngươi, nhưng ngươi cướp đi động phủ của ta, ngươi đã nhận ra tay đánh người cái này không sai đi!
Lâm Hằng, biết đuối lý đành cãi chày cãi cối, chen vào nói không cho đường thoát.
- Ngươi câm mồm, nếu như tông môn không có quy định giết người sẽ bị phạt, lão tử đã đem ngươi chém thành chín chín, mười tám khối, Dương sư huynh đã nói như thế ngươi còn chối cãii
- Loại rác rưỡi vô sỉ như vậy nếu không giáo huấn một hồi, thì có phải ảnh hưởng đến uy nghiêm Cựu Kiếm Môn, ta nghĩ mọi người ở đây đều là người sáng suốt.
Trần Phong nói vậy làm mọi người đều gật đầu đồng ý, Dương Vũ Phi đại diện cho toàn đệ tử Cự Kiếm Môn xếp top 1 Thiên Bảng đương nhiên lời nói rất có trọng lượng.
- Trần sư đệ, là chín chín, tám mươi mốt.
Dương Vũ Phi nhắc nhỡ.
- Dương sư huynh ngươi sai rồi, của ta là 9+9= 18 chứ không phải 9x9, ta lười nào có rảnh dùng nhiều thời gian như vậy để chém hắn.
Trần Phong phản bác lại, hắn không cho là đúng, tên Lâm Hằng này chém vài nhát cũng chết rồi, cần gì tốn công chém thành 81 mảnh, 18 mảnh cũng là giới hạn cao nhất của Trần Phong dành cho hắn.
Bên trên không ít người nghe hai người to nhỏ đối thoại, bật cười thành tiếng, đây thật sự là một cuộc thẩm vấn đi vào lịch sử a.
- Lâm Hằng những gì hắn nói đều là sự thật?
Lâm Khôn mặt mày u ám, hắn muốn nhanh chóng kết thúc buổi kiện cáo này, hôm nay xem như là bộ mặt hắn quét rác, ném tới tận nhà bà ngoại rồi.
- Thưa Lâm trưởng lão, Hằng đệ thường ngày rất ngoan ngoãn, nhưng do gia tộc cầm đoán việc nam nữ nên mới đi trêu chọc người ta, cũng đã bị dạy dỗ rồi, nhưng hắn lần đầu bị đánh tránh khỏi tính tình tiểu hài tử, mong Lâm trưởng lão suy xét.
Lâm Hà cũng là một người ngay thẳng không phải tiểu nhân, biết đệ đệ mình mắc lỗi, dù sao lời nói của Dương Vũ Phi cũng rất có cân lượng nên đứng ra nói giúp.
- Được rồi, theo ta xử lý, Lâm Hằng trêu chọc người ta trước, cũng bị Trần Phong đánh nhiều lần, chuyện này kết thúc ở đây.
- Còn về Trần Phong, ngươi giải thích thế nào về việc đánh Chấp Pháp đệ tử?
Lâm Khôn cũng đưa ra quyết định, nếu còn lâu dài đi xuống hắn có mà tức chết.
Trần Phong bước ra liếc nhìn Hoàng Tung nói.
- Cái này thì ngươi nên hỏi Chấp Pháp sư huynh đây, ta là đệ tử hạch tâm của môn phái, hắn là đệ tử Chấp Pháp nho nhỏ, thân phận chúng ta cách xa nhau, nhưng hắn lại ra oai hò hét trước mặt ta, còn đòi bắt muội muội ta đuổi ra ngoài.
- Trong môn có quy định, đệ tử hạch tâm được đem theo nha hoàn hay người hầu để sai vặt, ta đem theo hai người thân để chăm lo cuộc sống hằng ngày, còn ta cũng an tâm tu luyện, mà hắn đòi đuổi ra ngoài theo mọi người thấy đây có phải là đáng đánh.
Lâm Khuôn nhắm suy nghĩ một chút, làm ra quyết định hắn không muốn gặp Trần Phong lần nào nữa, cứ phải nhìn thấy khuôn mặt Trần Phong là hắn cảm thấy tức muốn phun máu.
- Nếu đã như vậy, chuyện này không ai có lỗi chỉ là tranh chấp nhỏ cũng phiền tới ta nơi này, tất cả giải tán.
Trần Phong nào cho hắn được như nguyện nhìn về Hoàng Tung nói.
- Vị sư huynh Chấp Pháp này, à nhầm sư đệ trong môn quy có nghi, bất kính với sư huynh /tỷ cấp trên phải cuối đầu xin lỗi, phạt một tháng tài nguyên tu luyện, nếu như chuyện này bỏ qua không phải là làm nhục uy nghiêm của Cự Kiếm Môn ta.
Trần Phong lời lẽ độc ác, nhưng tất cả không sai đều có trong nội quy tông môn, huống chi mỗi lần định tội người khác, còn đem tôn nghiêm Cự Kiếm Môn ra làm bĩa đỡ đạn làm người không thể phản bác.
Nhưng trong lòng bọn họ thầm nhủ, Trần Phong càng là bất kính với trưởng lão tội càng nặng, nhưng có Môn chủ chống lưng không ai dám nói gì.
- Trần Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta cũng bị ngươi đánh trọng thương chuyện này xem như hòa.
Hoàng Tung cắn răng nói, đã bị trọng thương mà còn mất một tháng tài nguyên tu luyện thì có khóc ra nước mắt.
- Hoàng Tung, ngươi bất kính với sư huynh thì hãy cuối đầu xin lỗi, xét thấy ngươi bị thương miễn trừ một tháng tài nguyên tu luyện, chuyện này kết thúc tại đây.
Lưu Diệp đứng dậy mở miệng nói, Hoàng Tung cũng không có cách nào đành xin lỗi, chuyện xem như là kết thúc mọi người lần lượt ra về.
Trần Phong khoái trá bước ra đại điện dẫn Cổ Cẩn Huyên định đi về thì một bóng hình xinh đẹp chạy tới.
Nàng một bộ váy tơ tằm phiêu phiêu trong gió, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, tung tăng chạy đến như một tiên tử đến nhân gian, làm cho mọi người phải trợn mắt mà nhìn.
Đi sát theo Hạ Ức Mộng là sư phụ Ninh Cung Như, nàng cũng xinh đẹp không kém, nhưng đầy đặn và thành thục hơn nhiều, cặp ngực căn đầy chập chùng theo mỗi bước đi, dáng người yểu điệu làm người ta muốn phun máu mũi.
- Trần Phong, ngươi đã tới!
Hạ Ức Mộng vừa chạy đến trước mặt Trần Phong thâm tình nói, trong đôi mắt là lấp lánh lệ quang.
- Đệ tử Trần Phong bái kiến Thái thượng trưởng lão.
Trần Phong ôm quyền cuối đầu chào, hắn cũng biết sư phụ Hạ Ức Mộng là người có uy quyền cao nhất trong Cự Kiếm Môn nên không dám thất lễ.
- Ừm, ta đã tới.. để ngươi chờ lâu.
Trần Phong mỉm cười ôn nhu đáp lại, nữ nhân này là hắn lập kế hoạch đoạt tới tay, tuy vô sỉ tý nhưng ai thèm quan tâm quá trình kết quả mới là trọng yếu.
- Hu,... ta rất nhớ ngươi a, thời gian này ta biết ngươi rất cực khổ vì đuổi theo ta, ta xin lỗi!
Nàng không khống chế được, nhào vào lòng Trần Phong khóc để giải tỏa uất ức, từ khi rời xa hắn, lúc nhớ lại bóng lưng cô độc rời đi vào buổi chiều hoàng hôn ấy, và tất cả những nổ lực để bước vào Cự Kiếm Môn, nàng nghĩ hắn đã phải trải qua rất nhiều đau khổ.
- Không cần phải xin lỗi, nàng đã cho ta một cơ hội mà, ta đã không phụ lòng nàng chứ?
Trần Phong giúp nàng lau nước mắt, vỗ về an ũi
- Ưm không có, ta rất vui vẻ, còn có vị tiểu muội này là.
Hạ Ức Mộng nhìn Cổ Cẩn Huyên thấy lạ, vì nàng chưa từng gặp bao giờ mà hôm nay đi chung với Trần Phong.
- Chào Mộng tỷ tỷ, chào A di xinh đẹp, ta gọi Huyên Huyên là gia gia nhờ đại ca ca chăm sóc, ta đã nghe ca ca nói nhiều về tỷ, hắn cũng phải cố gắn tu luyện để được đến đây gặp tỷ đó hihi.
Cổ Cẩn Huyên nhanh nhẹn nói, nàng cũng không dại gì nhận làm nương tử của Trần Phong, còn không quên thổi phồng hắn trong mắt người ta nữa, phải nói nàng rất có đầu óc.
- Ừm, Huyên Huyên dễ thương lắm, lần sau tỷ tỷ mang cho ngươi quà gặp mặt, hôm nay đi vội không mang theo gì, thật có lỗi.
Hạ Ức Mộng cười nói, định tìm quà đem ra tặng nhưng không thấy.
- Hì hì không có gì, tỷ tỷ và đại ca ca co thể ở bên nhau là Huyên Huyên vui rồi.
Tiểu nha đầu không ngừng thổi lửa, nhếch miệng cường nói lộ ra đôi răng nanh tinh nghịch.
- Sư phụ, người về trước được không lát nữa đệ tử sẽ về.
Hạ Ức Mộng nhìn về phía sư phụ mình trông chờ hỏi.
- Được rồi! người tuổi trẻ các ngươi, đi sớm về sớm.
Ninh Cung Như đồng ý phát xoay người ra về, nhìn đến cảnh này nàng cũng cảm động, nên cũng muốn nhường không gian cho họ, và rồi ba người nắm tay nhau đi về Kiếm Minh Sơn.