Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 128: Chương 128: Hải Tặc




Bên ngoài thuyền, bốn chiếc thuyển hải tặc nhanh chóng ép sát thuyền của Lạc gia, trên mỗi chiếc thuyền hải tặc có gần trăm tên hải tặc.

- Cường đạo Nam Hải.

Mọi người trên thuyền Lạc gia cả kinh kêu lên, tại Nam Hải này ác danh của đám cường đạo này đã đi sâu vào lòng người, những kẻ này là những kẻ cùng hung cực ác, không việc ác nào không làm, liếm máu trên lưỡi đao mà sống, không thế lực nào ở Nam Hải ra khơi mà cầu nguyện gặp được họ.

Tu luyện giả trên đại lục chỉ cần không phải cừu hận không thể hóa giải, như vậy chắc chắc sẽ không liều mạng, như vậy không đáng, phân ra thắng bại mọi người liền phủi mông rời đi mỗi người một nơi.

Trừ phi có thực lực hoàn toàn nghiền ép, nếu không phải cẩn thận chó cùng rứt giậu, bị đối phương trước khi chết cắn lại mình một cái.

Nhưng đám Hải tặc tại Nam Hải này lại khác, bọn họ đều là hạng người hung ác vô cùng, cho dù chống lại đối thủ mạnh hơn mình cũng dám, cũng đám chiến đấu với bất cứ giá nào, khiến đối thủ cho dùng thắng cũng phải trả cái giá khá nặng phải trả.

Đám người này là những kẻ bị truy nã khắp Nam Hải, coi thường sinh mệnh, bao gồm mình, tuy thực lực họ không cao, nhưng thắng ở số đông và rất đoàn kết.

Bởi vì khi thấy Hải tặc ép sát, sắc mặt đám người Lạc gia cực kỳ khó coi, không nghĩ tới lần này đi về lại xui xẻo như vậy, gặp phải đám cường đạo này.

Lạc Thủy Nhu cùng Lạc Thủy Hàn đứng trên lan can tòa lâu ba tầng, nhìn về đám Hải Tặc, Lạc Thủy Nhu cao giọng nói.

- Chúng ta là người Lạ gia của Hải Âu Đảo xin các vị cho chút mặt mũi, chúng ta sẽ dâng lên một phần hậu lễ.

Đám hải tặc này tu vi cao nhất cũng chỉ là Hóa Thần trở xuống mà thôi, nhưng Lạc Thủy Nhu cũng không muốn khai chiến với bọn họ, huống chi bên mình có những đệ tử tu vi yếu kém, mà nhân số bên bọn họ gấp mấy lần bên này.

- Tốt, chúng ta cũng chỉ muốn phát tài thôi, lưu lại tất cả tài phú của các ngươi, còn có nữ nhân, rồi có thể cút.

Trên thuyền hải tặc truyền tới một thanh âm, âm sầm lại thập phần trầm thấp, nhưng lại truyền rõ mồn một vào tai mọi người.

Đám người Lạc gia ghe ngữ khí ngông cuồng như vậy đều giận tím mặt, những hải tặc này cũng quá mức đi, lại muốn cướp sạch tài phú của bọn họ nữa.

Hơn nữa, còn phải lưu lại nữ nhân nữa.

Lạc Thủy Nhu, chính là nữ nhân, là ái nữ của gia chủ đại nhân à, nếu để nàng ở lại, bọn họ còn có mặt mũi trở về sao.

Tuy tức giận nhưng không dám nói gì đưa ánh mắt nhìn lên Lạc Thủy Nhu phía trên cao, cùng lúc này Trần Phong cùng tam nữ cũng đi ra ngoài, cả đám cũng treo lên thang lâu, đi lên cao nhất đứng cạnh Lạc Thủy Nhu quan sát xuống dưới.

- Các ngươi lên đây làm gì?

Lạc Thủy Hàn nhìn thấy đám Trần Phong đi lên không nhịn được khó chịu, bực dọc hỏi.

Trần Phong cùng tam nữ cũng không quản tới hắn, tiếp tục quan sát trận hình bên dưới, những người Lạc gia cũng đã tụ tập lại cùng một chỗ, lấy ra vũ khí của mình tùy thời cũng có thể chiến đấu.

- Này, các ngươi điếc sao? Ta đang nói chuyện với các ngươi!

Lạc Thủy Hàn gào to, hắn đang khó chịu, vậy mà đám người này lại không thèm để hắn vào mắt., đây là đang nhục nhã hắn, một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao chịu nổi.

- Câm mồm!

...Ba..

Nhan Như Ngọc không chút lưu tình, một bàn tay liền đi qua, thân mật dán trên mặt Lạc Thủy Hàn, còn chưa dừng lại ở đó, một cái chân thon dài vung lên, một cước đá ngay vào bụng dưới của Lạc Thủy Hàn.

Lạc Thủy Hàn bị ăn một bạt tai như trời giáng, còn bị bồi thêm một cước, thân hình hắn như viên đạo pháo bắn thẳng xuống thuyền.

Trong lúc bay máu tươi cũng từ trong miệng hắn phun ra kèm theo vài cái răng tạo mình một vòng cung đầy hoa mỹ,

..ẦM...

Một tiếng đổ nát trầm đục vang lên, sàn gỗ trên boong thuyền bị làm ra một cái lỗ thủng, nhìn hắn nằm bất động bên dưới ai cũng bất ngờ, không biết còn sống hay đã chết.

- Đánh tốt!!

Hồ Ngọc Mị vỗ tay khen hay, ngay cả đơn thuần như nàng cũng chướng mắt Lạc Thủy Hàn, huống chi mấy người Trần Phong.

- Các vị, chuyện này không liên quan tới các ngươi, nếu tình huống không ổn các ngươi có thể rời đi..

Lạc Thủy Nhu trong lòng âm thầm khiếp sợ, nàng trước đó đã biết đám người này bất phàm, kết một cái thiện duyên cho họ ở lại, vừa rồi một tát của Nhan Như Ngọc ngay cả nàng cũng không thể phản ứng được.

Lạc Thủy Nhu tuy khiếp sợ cũng không suy nghĩ nhiều, không quản sống chết của ca ca, nói với đám người Trần Phong một câu rồi phi thân xuống boong thuyền.

- Như Ngọc nàng thật ác độc, xem ra hắn không chết cũng còn nữa cái mạng a.

Trần Phong nhìn Nhan Như Ngọc giả bộ sợ hãi nói, nữ nhân này thật hung ác.

- Đương nhiên rồi, ta đã một cước phế đi đan điền của hắn, trừ khi có linh đan diệu dược, bằng không cả đời này hắn chỉ là một phế nhân.

Nhan Như Ngọc kiêu ngạo ngẩn lên cái cổ, nàng đã sớm nhìn tên này không vừa mắt, thuận tiện cho hắn ăn một giáo huấn nho nhỏ.

Trần Phong sống lưng đều lạnh, xem ra sau này không thể đắc tội nàng, bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Trong đám hải tặc bên dưới, tu vi cao nhất chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, Lạc Thủy Nhu tin có thể cầm xuống đối phương, nhưng nhân số địch nhân quá đông, nàng không thể chiếu cố hết được.

Nhưng nàng cũng là người quyết đoán, đã không thể thương lượng chỉ có thể động đao kiếm mà thôi.

- Các vị nếu không nể mặt mũi, vậy cũng chỉ dùng nấm đấm để nói chuyện!

Lạc Thủy Nhu nghiêm nghị quát, khí tức toàn thân tràn ra, đáp trên thuyền song song đối mặt với đám hải tặc.

- Ui, ui nữ nhân mà suốt ngày đánh đánh giết giết, không bằng lên giường đánh với đại gia đi, bảo đảm sẽ cho mỹ nhân dục tiên dục tử, hắc hắc!!

Trên thuyền hải tặc, một đại hán râu ria đầy mặt, cởi trần lộ từng cơ bắp bước ra, nhìn thấy Lạc Thủy Nhu xinh đẹp động lòng người, tà hỏa nổi lên, cười dâm tà, ô ngôn ếu ngữ liền phun ra.

- Haha..., tiểu kỹ nữ này ngực cũng thật lớn, mông lại vểnh như vậy. không phải muốn nam nhân đều điên lên hết đấy chứ, mau mau mau, mau bắt tiểu kỹ nữ này trước, các huynh đệ xếp hàng chơi nha.

Vài âm thanh phụ họa cũng vang lên, cả đám hải tặc nói xong, cười lên càn rỡ không gì sánh được.

Lạc Thủy Nhu mặt lạnh như băng, nàng tuy rằng xinh đẹp xuất chúng, nhưng ở Hải Âu Đảo từ trước đến giờ không ai dám trêu chọc nàng, nam nhân giở thói lưu manh đùa giỡn trước mặt nàng đều đã chết.

- Chuẩn bị chiến đấu!

Lạc Thủy Nhu ngữ khí lạnh lùng ra lệnh, tất cả đệ tử Lạc gia đều phi thân lên lơ lửng giữa không trung, ngay cả đám hải tặc cũng vậy, vì khi nếu chiến đấu trên thuyền thì thuyền sẽ bị nổ nát.

- Các huynh đệ, giết sạch những thứ vô dụng này trước, sau đó sẽ chậm rãi chơi nữ nhân.

- Giết!

Hải tặc trên thuyền cũng lớn tiếng quát lên, đồng loại phi thân lên kết thành một trận doanh hơn trăm người, ánh mắt nóng rực đánh giá các nữ đệ tử của Lạc gia.

Cả đám bùng phát toàn bộ tu vi, nguyên lực đa dạng màu sắc tràn ngập trên không trung, đây là ác chiến sinh tử, tự nhiên vừa lên là phải xuất ra chiến lực mạnh nhất, nếu không có chết cũng không có chỗ kêu oan.

- Giết!

- Giết!

Nhân mã hai bên đều rống lớn, gặp những Hải Tặc cùng hung cực ác, những người Lạc gia cũng không mang lòng may mắn, chỉ có đường liều mạng, bộc phát toàn bộ chiến lực., hai bên bắt đầu giương cung bát kiếm.

- Tiểu bại hoại, chưa ra tay sao?

Nhan Như Ngọc nhìn xem Trần Phong đang quan sát cuộc chiến, hơi nghi hoặc hỏi, nếu không ra tay không chừng người Lạc gia sẽ chết hết, bên phe địch nhân quá đông, căn bản Lạc gia không có phần thắng.

- Không vội! Hôm nay cũng đừng mong có một tên nào có thể rời khỏi, nàng xem có trò vui nhìn.

Trần Phong thốt ra một câu mang đầy sát khí, rồi nhìn thẳng về phía trước, Nhan Như Ngọc cùng các nàng khó hiểu cũng nhìn theo hướng Trần Phong.

- Dừng tay!

Ngay khi hai bên muốn động thủ, một tiếng quát từ phương xa vọng lại.

Từ đằng xa bay tới ba bóng người, dẫn đầu là một nam thanh niên, bên cạnh là hai lão già mặc hắc bào.

Nam thanh niên dáng người thư sinh nho nhã, cũng khá là tuấn mỹ, hắn đạp không mà bước lên đứng đầu đám Hải Tặc, hắn đứng giữa không trung hai tay chắp sau lưng, phong độ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn lấy đám người Lạc gia.

- Là ngươi?

Lạc Thủy Nhu nhìn thấy thanh niên kia sửng sốt hồi lâu, nhưng rất nhanh hồi phục tâm tình.

- Hoàng Kim Tiết, Hoàng gia các ngươi không ngờ lại ngang nhiên cấu kết Hải Tặc vây công thuyền của bổn cô nương, chẳng lẽ các ngươi muốn dẫn tới hai nhà đại chiến sao?

Lạc Thủy Nhu lạnh lùng nói, nàng còn tưởng mình xui xẻo gặp phải Hải Tặc, nhưng không ngờ mọi việc đều là âm mưu.

Hoàng gia là một trong tam đại bá chủ của Hải Âu Đảo, mà Hoàng Kim Triết này lại là nhi tử nhỏ nhất và duy nhất của Hoàng gia chủ, bởi vì trong nhà trước hắn có vài cái tỷ tỷ, hắn là nam tử duy nhất, nên cả nhà đều sủng hắn như lên trời.

Hắn cũng không phụ lòng bọn họ, tuy không làm ra việc gì xấu, nhưng suốt ngày đi hái hoa bắt bướm, trêu chọc con gái nhà người ta, một thân tu vi vừa đột phá Hóa Thần cũng do từ đan dược đắp lên mà thành.

...Bốp...Bốp...Bốp..

Ngay khi Lạc Thủy Nhu nói ra, thì một tràng tiếng vỗ tay vang lên, Hoàng Kim Triết vẫn mỉm cười như cũ, nhìn Lạc Thủy Nhu tán thưởng, nói.

- Oa ha ha không ngờ nha, Lạc muội muội vậy mà còn nhận ra ta, ta thực vinh hạnh a.

- Không hổ danh là minh châu trong tay Lạc lão gia tử, nhanh như vậy đã đoán ra được.

Lạc Thủy Nhu nhìn hai lão già kia, trong lòng cũng âm thầm bất an, nàng biết hôm nay khó tránh khỏi một kiếp, sống chết trước mắt, nàng cũng không cần khách sáo, ánh mắt liền nhìn về phía tòa lâu ba tầng, ngỏ ý nếu không ổn mời đám người Trần Phong xuất thủ.

Trần Phong nhìn nàng mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lạc Thủy Nhu lúc này mới bình phục tâm tình một ít.

- Hừ bớt nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?

Có được ánh mắt cổ vũ của Trần Phong, Lạc Thủy Nhu nhìn Hoàng Kim Triết không có thèm đôi co với hắn, nàng hừ lạnh một tiếng trực tiếp hỏi.

–Hắc hắc không phải hôm trước ngươi nói ta phế vật sao? Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết cảm giác bị một phế vật cưỡi lên.

Hoàng Kim Triết cười tươi, đưa đôi tặc nhãn không ngừng quét tới quét lui trên thân thể mềm mại của nàng, mất đi bộ dáng công tử văn nhã, miệng bắt đầu phun ra uế ngữ.

Lạc Thủy Nhu nghe mấy lời ô uế của hắn không khỏi lửa giận bốc cao, nếu không phải bên cạnh tên kia còn có hai lão già kia, thì nàng đã nhảy lên chém chết tên này rồi.

- Ta nhiều lần đưa sính lễ tới Lạc gia cầu thân, không phải luôn bị cha con các ngươi từ chối sao, hôm nay ta sẽ đem ngươi gạo nấu thành cơm để xem Lạc lão đầu kia còn nói được gì nữa không.

Hoàng Kim Triết cất tiếng cười to sau đó từ từ nói ra, hắn cũng đã thèm nhỏ dãi Lạc Thủy Nhu nhưng không dám ra tay, hắn nhận được tin tức lần này Lạc Thủy Nhu dẫn đội ra khơi, liền mang theo hai vị Trưởng Lão Luyện Hư Kỳ, rồi thuê vô số huynh đệ Hải Tặc chặn đường, nhân số đông đảo, thì há sở không thể cầm xuống một nữ nhân Hóa Thần viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.