Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 129: Chương 129: Một nắm tay tru diệt




- Người si nói mộng!

Lạc Thủy Nhu nghe xong thì hoàn toàn minh bạch, tên Hoàng Kim Triết này đúng thực là đã nhiều lần bị nhà nàng từ chối sính lễ.

Mặc dù hắn là con trai cưng của Gia chủ Hoàng gia, nhưng cho dù là một nữ nhân bình thường không có gia thế cũng không muốn gả cho hắn, huống chi là nàng.

Hắn từ nhỏ đã ăn chơi trác tán, thiên tư bình thường, còn thường xuyên kéo theo hộ vệ trong nhà đi ra ngoài cưỡng bức dân nữ, quậy phá lung tung khiến cho toàn thể Hải Âu đảo đều đặt cho hắn một cái tên Hoàng Tặc, đương nhiên chỉ là gọi sau lưng hắn, nếu ai dám gọi thẳng mặt hắn thì nhất định kẻ đó ngại mệnh mình quá dài.

- Nói nhiều vô ích! Người đâu bắt lấy nàng ta, ta muốn người sống rõ chưa.!

Hoàng Kim Triết khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nói với hai lão giả bên cạnh.

- Vâng.!

Cả hai đồng loạt kêu lên, mặc dù bên trong mắt hai người xẹt qua một tia khinh thường nhưng cũng nhanh chóng biến mất, cả hai người đồng loạt hướng tới chỗ Lạc Thủy Nhu đánh ra, tuy nhiên họ cũng không hề dùng toàn lực, dù gì nàng cũng là thiên kim của Lạc gia, xảy ra sai lầm nguy hiểm tính mạng họ cũng không gánh nổi.

- Động thủ!, nhanh chóng giải quyết tiết kiệm thời gian cho chúng ta khởi thành.

Trần Phong nhẹ giọng nói, Nhan Như Ngọc răm rắp nghe theo, phi thân lên lao chiến chiến trường.

- Bảo vệ tiểu thư!

Mắt thấy công kích của hai cường giả Luyện Hư Kỳ sắp tới, những người Lạc gia cũng kinh hãi gần chết, nhưng không ai chịu lùi bước, vây Lạc Thủy Nhu vào bên trong.

- Tránh ra, đừng để lão phu đại khai sát giới!.

Hai tên lão già quát lạnh, một tay vung lên đánh bay mấy cường giả muốn bảo vệ Lạc Thủy Nhu ra, một tay hóa thành trảo, chưởng mang ngưng tụ chộp tới Lạc Thủy Nhu, ý muốn phong ấn một thân tu vi của nàng.

Cả đám bị đánh bay, nhìn thấy hai lão già công kích đến,muốn cứu viện cũng lực bất tòng tâm, thì bỗng lúc này dị biến phát sinh.

- Cút!!!

Một tiếng quát yêu kiêu vang lên, chỉ thấy hai chưởng mang theo uy lực kinh người của hai lão giả sắp đánh tới Lạc Thủy Nhu, thì một đạo ánh sáng hỏa hồng sắc từ xa xa bay đến, hóa thành một cây trường thương, va chạm với công kích của hai lão già kia.

Không những vậy đạo ánh sáng kia như một trường thương rực lửa kia còn đem chưởng ấn của hai vị cao thủ Luyện Hư kia hoàn toàn đánh tan, mà uy lực không hề giảm chút nào mà trực tiếp phân ra thành hai đánh vào người của hai tên lão già.

Cả hai lão giả kia khi nhìn thấy hai thanh trường thương nóng bỏng thì kinh hãi thất sắc, không kịp làm ra né tránh, nhanh chóng đem Nguyên Lực toàn thân tạo thành một cái hộ tráo phòng ngự trước người.

Nhưng mà hai cái hộ tráo lại mỏng manh giống như hai tờ giấy không hơn không kém, nhanh chóng bị trường thương đâm xuyên nháy mắt vỡ nát thành từng mãnh, lực lượng tan rã hòa vào thiên địa.

Kế tiếp là thân thể của hai vị lão giả cũng nhanh chóng bị xuyên qua lưu lại hai cái lỗ máu to bằng miệng chén trên ngực, mắt thường nhìn xuyên từ lỗ máu phía trước ngực của hai lão già, để thấy khung cảnh biên rộng bao la phía sau.

Nhất thời hai cường giả Luyện Hư đồng thời ngã xuống, thân thể như diều đứt dây rơi thẳng xuống mặt biển bắn lên vô số bọt nước, tuyệt khí bỏ mình.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, kể cả phe Lạc gia hay là phe cường đạo Nam Hải cũng vậy, họ thấy gì, hai vị cường giả Luyện Hư một đòn cũng không tiếp được, bị xuyên thủng ngực, hồn quy thiên địa.

- Ây da, không ngờ hai tên này lại yếu như vậy a, một chiêu của bản cô nương cũng không tiếp được, thật nhàm chán.

Ngay lúc này một âm thanh nữ tử thanh thúy vang lên, không biết từ lúc nào phía xa xa có một nữ nhân lỡ lửng giữa không trung, tuy dung mạo nhìn qua không quá xinh đẹp, nhưng cũng được xem là mỹ nữ hiếm có, đáng chú ý là thân hình nàng yểu điệu lại mang theo vẻ thành thục quyến rũ như mận đào, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Người này không ai khác chính là Nhan Như Ngọc, sau khi nhận lệnh của phu quân liền ngưng tụ ra lực lượng bắn thẳng đến hai tên lão già, ai ngờ bọn này yếu đuối như vậy, năm phần lực đạo của nàng cũng không tiếp được.

Từ sau nhận truyền thừa nàng đã lên đến Luyện Hư hậu kỳ, sau nhiều lần cũng Trần Phong lăn qua lộn lại, trực tiếp phá rào tiến vào Luyện Hư viên mãn, đối mắt với hai lão giả Luyện Hư sơ kỳ thì cũng là một cái nhấc tay mà thôi, hoàn toàn nghiền ép.

Mà người đương trường sau khi nhìn thấy tràng cảnh hai cường giả Luyện Hư bị một kích tuyệt sát vẫn chưa thể nào khôi phục tinh thần mà để ý tới Nhan Như Ngọc.

Chỉ có tên Hoàng Kim Triết đã khôi phục tinh thần rồi nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, đôi mắt còn bốc ra kim quang khi nhìn thấy từng đường vòng cung trên thân thể Nhan Như Ngọc.

Vốn chết đi hai lão Luyện Hư sơ kỳ hắn cũng không sợ lắm, người này thì thuộc loại điếc không sợ súng, bởi vì dù sau đó cũng là hai cái Luyện Hư sơ kỳ mà thôi, hắn biết lúc nào ra ngoài phụ thân hắn cũng cho theo một vị trưởng lão Luyện Hư hậu kỳ trở lên bảo vệ trong bóng tối.

Hống hồ gì hắn chính là con trai cưng của Hòang gia chủ, hắn không tin có kẻ nào dám đụng vào hắn, sau lưng Hoàng gia còn có gia gia hắn là lão tổ Hợp Thể chống lưng a, còn mấy cái tỷ tỷ, ai cũng là thiên chi kiều nữ, có người đã rời đi Nam Hải, gia nhập Thiên Nguyên Học Viện ở Trung Châu, tiền đồ vô hạn.

Cũng vì vậy mà hắn không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, mà sau khi nhìn thấy vẻ nóng bỏng của Nhan Như Ngọc thì lập tức bị hấp dẫn, hai mắt không ngừng dán lên người nàng, theo kinh nghiệm duyệt hoa vô số của hắn một người có dáng người hoàn mỹ như vậy, chắc chắn là một đại mỹ nữ.

Cảm nhận ánh mắt của Hoàng Kim Triết, Nhan Như Ngọc không vui, há lại để một tên hoàn khố thấp bé này nhìn vào.

- Con rệp, dám nhìn chằm chằm bản cô nương, muốn chết!

Nhan Như Ngọc cao ngạo như một con Phượng Hoàng, ánh mắt nàng lạnh lẽo liếc qua, Hồn Lực cuộn trào đánh tới Hoàng Kim Triết.

Trong lúc thất thần, bị một đòn vô hình công kích của Nhan Như Ngọc đánh trúng, Hoàng Kim Triết trong đầu ong ong kêu, hai mắt rối loạn, lảo đảo trên không trung.

- Nữ oa lớn mật, dừng tay!

Trong không trung vang lên một tiếng kêu già nua mà âm trầm, giữa không trung xuất hiện một lão già tiếp lấy thân hình lung lay sắp ngã của Hoàng Kim Triết, đôi mắt ẩn hiện sát ý nhìn vào Nhan Như Ngọc, đây chắc không ai khác là cường giả trong bóng tối bảo vệ Hoàng Kim Triết.

- Oa, làm ta sợ muốn chết! Thì ra là một lão đầu sắp chết.!!

Nhan Như Ngọc giả bộ sợ hãi, nhưng vẫn nở nụ cười khúc khích, nàng cũng hơi bất ngờ là lão này tu vi cũng là Luyện Hư viên mãn, bộ dáng khô gầy như que cũi, khí huyết không còn sung mãn, xem ra là thọ nguyên sắp hết, một chân đã bước vào quan tài, vô vọng đột phá nên được phái đi theo bảo hộ tên cũi mục này.

Đúng lúc này, Trần Phong cùng hai nữ Sở Diệu Y cùng Hồ Ngọc Mị cũng bước ra đứng cạnh Nhan Như Ngọc, quét mắt nhìn hơn trăm tên Hải Tặc cùng tên lão già kia.

- Nhanh chóng giải quyết, chúng ta mau lên đường.

Trần Phong lạnh nhạt nói, hiện tại cường giả Luyện Hư viên mãn hắn hoàn tòa không đặt vào trong mắt, lên cấp càng cao, chênh lệch một tiểu cảnh giới càng thêm cách biệt, muốn chiến vượt cấp là rất khó.

Nhưng sau khi hắn đột phá Luyện Hư, trong cơ thể đã có tổng cộng 5000 Đế Văn, giúp hắn có thể giữ nguyên trạng thái vượt cấp chém giết của mình.

- Hỏa Hỏa, phụ giúp ta giải quyết đám kia!

Trên tay Trần Phong có một đạo ánh sáng bay ra, Hỏa Hỏa xuất hiện bên cạnh hắn, trong mắt tiểu nha đầu bốc lên ngọn lửa hồng sắc, Hỏa Diễm Chi Lực đầy trời, nhanh chóng ngưng tụ ra gần trăm Hỏa Diễm Nhân, tu vi đều là Hóa Thần Kỳ trở lên, có vài cái lại đạt đến Luyện Hư Kỳ.

- Cái gì? Những người này rốt cuộc là ai?

Đám Hải Tặc cùng lão già kia nhìn tinh cảnh này đều há to mồm, những người có mặt tại đây đều phát mộng, đây là có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời đầu óc của họ chưa kịp suy nghĩ đã thấy Trần Phong vung tay ra lệnh tấn công, Hỏa Hỏa cũng điều khiển gần trăm Hỏa Diễm Nhân xông vào đám Hải Tặc.

- Lạc gia các ngươi được lắm, chuyện hôm nay Hoàng gia nhớ kỹ.

Lão già Luyện Hư viên mãn kia bỏ lại một câu ngoan thoại, quyết đoán rút lui, nếu ở lại lão cũng chưa phải đối thủ của Nhan Như Ngọc, khí tức trên người nàng làm lão không sinh ra nữa điểm chiến ý, huống hồ bên cạnh còn có Hoàng Kim Triết lão không thể không thối lui.

Nhìn lão bộ dáng gầy như que cũi sắp chết đến nơi, nhưng thân pháp cực kỳ thâm diệu, phi thân ra phía xa lấy một khoảng cách an toàn, một tay hắn xách lên Hoàng Kim Triết, một tay vung lên xé mở hư không chuẩn bị bỏ chạy

- Muốn chạy, nào có dễ dàng như vậy!

Trần Phong nào để cho lão dễ dàng chạy trốn, ai bảo đám người này phá hỏng chuyện tốt của hắn, không thể tha thứ, trong miệng hô to.

- Không Gian Thiết Cát.!!!

Bàn tay hắn vung lên giữa hư không, cổ tay xoay chuyển hướng về vị trí lão già, nắm tay bóp lại, không gian xung quanh lão già sinh ra vặn vẹo, tạo thành một không gian riêng biệt giam giữ lào già vào bên trong.

- AAAA...AA...Cường giả, Đại...!!

Lão già nhanh chóng bị không gian vặn vẹo giam cầm, phát ra từng âm thanh thảm thiết, từng mảnh lưỡi đao hư không nhỏ li ti cắt qua người lão cùng Hoàng Kim Triết, da thịt nhanh chóng bị cắt nát, máu tươi chảy đầm đìa, muốn chạy cũng không thể chạy thoát vì đã bị không gian giam cầm, lời nói chỉ tuôn ra một nữa liền im bặt.

Qua vài cái hô hấp, trong hư không bóng hình lão già cùng Hoàng Kim Triết đã biến thành cặn bã tiêu tán giữ hư không.

Trần Phong đầu cũng vã mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập hơn hẳn, dù Hồn Lực hắn đã có bước đột phá, tuy hắn hiện tại chưa toàn lực sử dụng Không Gian Thiết Cát, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao.

Nếu dùng toàn thực thì lão già kia trong nháy mắt cũng đã bị cắt thành cặn bã chứ không phải trải qua mấy cái thời gian hô hấp.

- Phu quân, ngươi không sao chứ.?

Trần Phong thở ra từng ngụm lớn, Nhan Như Ngọc cùng Sở Diệu Y long lắng, phân biệt hai bên mà đỡ lấy hắn.

- Không sao, nghĩ ngơi một lát là được!

Trần Phong xua tay, trở về nghĩ ngơi, tu vi Hồn Lực hắn vừa đột phá, cũng muốn thử lại Không Gian Thiết Cát, xem mình có thể khống chế được không, kết quả dù không toàn lực thi triển hắn cũng không chịu nổi.

Sau hai lần thử nghiệm Thần Thông này, trong lòng Trần Phong thầm nhủ xem ra sau này chưa đủ thực lực, vẫn không nên tùy ý thi triển ra Không Gian Thiết Cát thì hơn, nhất là trong sinh tử chi chiến, cái đồ chơi này quá mức tiêu hao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.