Sau khi Trần Phong bước vào Nguyên Anh, bị Hệ Thống hố cho một trận bởi vì hắn quá nghèo, tâm tình buồn bực một mình ly khai khỏi Cửu Tôn Tháp, dù bên trong thích hợp gia tăng tốc độ tu luyện, Nhưng Trần Phong thích ra ngoài, lịch luyện du ngoạn chán kiểu ngồi một chỗ mà vận công này nọ
Cổ Cẩn Huyên thì ở lại trong tháp chơi đùa với Hiên Viên Bạch Long, quên hết trời đất, nàng đặt cho nó cái tên Tiểu Bạch Bạch
Trần Phong tăng tốc hướng về Thương Minh Thành, đối với đường đi thì Hằng nhi đã cung cấp rõ ràng, hắn không nhanh không chậm mà xuyên qua Hoành Vân sơn mạch, một đường gặp yêu thú là chém giết không bỏ sót, vơ vét một tí exp để đột phá
Xác của chúng thì ném vào Cửu Tôn Tháp cho Hiên Viên Bạch Long, tiểu Bạch Long cũng rất háu ăn đưa vào bao nhiêu yêu thú cũng nhanh chóng bị nó ăn sạch sẽ, Trần Phong chém giết yêu thú hết nữa ngày trong Cửu Tôn Tháp thời gian cũng trôi qua gần một tháng, nó đã đạt đến Nhị Cấp thần thú, thân hình cũng dài ra không ít.
Đang đi trên đường Trần Phong bắt gặp phía trước có gần hai mươi người, vài con ngựa kéo theo một chiếc kiệu xe xa hoa, nhìn phục sức thì Trần Phong đã biết lũ người này là ai, hiện tại hắn đang buồn bực cần đánh người, giết yêu thú hoài không có ý nghĩa, vì vậy hắn đi nhanh lên trước chặn đường đoàn người lại bắt đầu gây sự
- Đường này ta mở, cây này ta trồng, các ngươi dám đi qua đây mà không hỏi ý kiến của bổn đại gia, xem ra các ngươi đây là sống thiếu kiên nhẫn!!
Trần Phong nhảy ra giữa đường kiêu ngạo mà khiêu khích đoàn người, một đám dừng lại nhìn Trần Phong như một thằng ngu diễn trò
- Có chuyện gì?
Từ trong kiệu xe đi ra một thanh niên tay phe phẩy quạt xếp nhìn đám người hỏi, vô ý hữu ý liếc về Trần Phong, hắn không phải ai khác đó là Lâm Kiệt
- Tiểu tử ngươi từ đâu đến?, tại sao chặn đường bọn này? ngươi không cần cái mạng nhỏ của mình sao? thấy công tử nhà ta không quỳ xuống mà hành lễ
Trong đó một tên đại hán khôi ngô bước ra, bộ mặt khinh thường nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới thấy chỉ là Trúc Cơ nên khinh thường nói
- Đường này do ta mở, các ngươi muốn qua mỗi người 500 hạ phẩm linh thạch, hoặc 50 trung phẩm linh thạch đều được, còn có công tử ngươi là thứ đồ gì cũng đáng để cho ta hành lễ
Trần Phong vẫn thái độ kiêu ngạo hoàn toàn không để đám người vào trong mắt, hắn đoán chắn chắn đây là đám người Lâm Kiệt, vì gần hai mươi người đều là Kim Đan trung và hậu kì, chỉ có tên thanh niên trong kiệu xe là Nguyên Anh hậu kì
- Tốt cho một tiểu tử cuồng ngạo, nghe cho kỹ công tử của chúng ta là Lâm Kiệt, là đệ tử hạch tâm của Cự Kiếm Môn, ở chung quanh đây mấy vạn dặm ai không biết Cự Kiếm Môn, xem ra ngươi đây là chán sống.
Đại hán ưỡn ngực lên, lớn giọng nói cứ như hắn mới là Lâm Kiệt
Hóa ra là tên cầm quạt này là Lâm Kiệt, Trần Phong trong lòng động đậy thoáng phát, quan sát tên thanh niên đứng trên kiệu xe, hôm nay đã gặp tên này ở đây thì giải quyết toàn bộ luôn một thể, giết người bịt đầu mối, lỡ sau này đi tìm cũng khó khăn
- A thì ra là Lâm công tử, tại hạ nhất thời không biết xin ngài thứ lỗi
- Không sao, kẻ không biết không có tội, ngươi chắc chưa tới 20 cũng đạt Trúc Cơ trung kì, thế nào có hứng thú đi theo làm tùy tùng của ta?
Lâm Kiệt thu lại quạt xếp, một thân trang phục cao quý, khí chất nho nhã lễ độ hướng Trần Phong chiêu mộ, lúc này Trần Phong dùng “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ trung kì, cao thủ Độ Kiếp cũng khó mà nhận ra
- Ta đây lang bạc tứ hải, không thích làm chó cho người khác, cho nên không có hứng thú, mặc kệ ngươi là Lâm Kiệt hay là thứ gì không cần biết, thế nào có chịu giao ra linh thạch rồi ta sẽ để cho các ngươi đi?
Trần Phong nhún vai, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt khinh thường mà nhìn xem Lâm Kiệt, hắn quyết định hôm nay cho tên này đi theo lũ ngu ngốc kia, cũng là một cơ hội thử sức mạnh Nguyên Anh sơ kỳ của hắn
Trần Phong tin chắc, sức chiến đấu hiện giờ của hắn có thể đối kháng với Nguyên Anh viên mãn vì hắn đã thử trên người yêu thú rồi, còn tên kia Nguyên Anh hậu kì căn bản không cho Trần Phong tý uy hiếp nào
Lâm Kiệt nghe Trần Phong buồn lời châm chọc, sắc mặt biến dị thường khó coi, từ nhỏ hắn được tông môn bồi dưỡng, không ai dám làm trái ý của hắn, hôm nay hướng một tên Trúc Cơ nho nhỏ đưa ra cành ô liu mà lại bị cự tuyệt, còn bị khinh thường, nhục nhã này làm sao hắn chịu được
- Xem ra ngươi thật không muốn cái mạng nhỏ của mình, chỉ là ngươi có biết hậu quả khi làm trái ý của ta? Thức thời quỳ xuống dập đầu xin tha thứ, Bổn công tử, sẽ cho ngươi chết một cách toàn thây
- Cút mẹ ngươi đi, xem lại mình là thứ gì, rác rưỡi mà thôi còn cho mình là Thiên Vương Lão Tử, không giao ra linh thạch ngày mai tất cả các ngươi đừng hòng thấy ánh mặt trời
Trần Phong phỉ nhổ một bãi nước bọt lấy chân chà chà xuống đất, đưa lên một ngón tay giữa hướng về Lâm Kiệt khiêu khích
- Được được, rất tốt, ngươi đã thành công chọc giận ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!.. Lâm Kiệt giận quá hóa cười bóp nát cây quạt xếp, hai mắt thiêu đốt hỏa diễm nhìn về phía Trần Phong
- Công tử, một con sâu cái kiến mà thôi, không cần ngài phải ra tay, Hồ Hán này sẽ cho hắn sống không bằng chết!! Đại hán vừa nãy đứng ra,chắp tay nói với Lâm Kiệt xin đi giết giặc
- Cũng được, ngươi đừng một quyền mà đập chết hắn, bẻ gãy hai tay, hai chân móc mắt, cắt lưỡi là được rồi!.. Lâm Kiệt cắn răng hung ác nói
Tên Hồ Hán cười gằng một tiếng, lao lên phế bỏ Trần Phong, tu vi Kim Đan hậu kì bạo phát. Ở bên trong tông môn hắn là một tên đệ tử bình thường hôm nay đi theo tùy tùng của Lâm Kiệt có cơ hội này phải nhanh chóng phát huy, để ngày sau còn ôm được bắp đùi tên Lâm Kiệt này mỗi tháng sẽ có nhiều linh thạch hơn để tu luyện
Nhưng đó là cách nghĩ từ phía hắn mà thôi, trong lúc hắn xin dẫn đầu giết giặc thì số của hắn đã tận rồi.
Thấy Hồ Hán bộc phát tu vi, Trần Phong cũng muốn một chiêu giải quyết, nơi này cũng có gần hai mươi tên Kim Đan tiết kiệm thời gian mới là vương đạo
Trần Phong mở ra Tử Lôi Toái Thể, sức phòng ngự được tăng gấp mấy lần, bao quanh nắm tay lôi điện lập lòe từ trong các kinh mạch 800 Đế Văn toàn diện phát sáng
Một luồng lực lượng cường đại ngưng tụ trên nắm tay, Trần Phong sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt cấp tốc xuất hiện trước người Hồ Hán trong lúc hắn đang lao lên, một đấm kinh thiên động địa đánh vào trên ngực Hồ Hán kèm theo đó là tiếng không khí xung quanh bị áp súc
...”Bùmmmm...
Một tiếng nổ mạnh vang lên, nắm đấm của Trần Phong lúc tiếp xúc với ngực của Hồ Hán sinh ra một lực lượng hủy diệt, chạy khắp toàn thân hắn
Chỉ thấy khi tiếng nổ vừa xảy ra, toàn bộ thân hình của Hồ Hán nổ tung hóa thành một đám huyết vụ, từ từ rơi xuống đất, hình thần đều diệt, chết không toàn thây
Một đấm này của Trần Phong sử dụng lực lượng của 800 Đế Văn và sức mạnh thân thể, chưa dùng tới Nguyên lực của tu vi Nguyên Anh, một quyền có thể đánh nổ một cường giả Kim Đan hậu kì.
Đám người lúc này toàn bộ hóa đá, im lặng không nói một lời, giống như thời gian đọng lại một khắc này.
- Sư huynh, ngươi đấm ta một cái coi có phải ta đang nằm mơ
- Cờ mờ nờ, Kim Đan hậu kì bị một tiểu tử Trúc Cơ một quyền đánh thành mưa máu, cmn ta đây là đang làm mơ sao?
Đám người sau khi qua cơn sợ hãi nhao nhao nghị luận cứ tưởng mình nằm mơ, xoa xao mắt nhưng một lúc mở mắt ra thì tên Hồ Hán ấy đã biến mất khỏi thế gian họ mới tin là thật.
Lâm Kiệt cũng là thận trọng nhíu mày, phải biết hắn là Nguyên Anh hậu kì muốn đánh nổ một Kim Đan hậu kì cường giả, hắn phải tốn thời gian ngưng tụ toàn thân Nguyên lực, rồi mới tung ra một quyền
Còn tên này sự dụng thân pháp, mà tiếp cận nhanh chóng đánh ra làm người ta không có cơ hội hoàn thủ, làm hắn cũng cảm thấy bất an, nhưng vẫn lãnh ngạo nói.
- Ngươi là ai?, ngươi làm cho ta rất hứng thú, chắc ngươi không chỉ là Trúc Cơ, hôm nay để Lâm Kiệt ta lãnh giáo một tý cao chiêu của các hạ
- Ta là người đã giết tên 6 tên ngu ngốc đến từ Cự Kiếm Môn mà các ngươi cần tìm đây, có lẽ hôm nay bọn chúng muốn có thêm bạn đồng hành nữa rồi haha!
Trần Phong ngữa mặt lên trời mà cười haha, không thèm để Lâm Kiệt vào trong mắt
- Là ngươi! hừ.. tốt lắm đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, bây giờ ngươi lại đưa tới của hôm nay ta phải cho ngươi biết kết cục dám động vào Cự Kiếm Môn, một Kim Đan viên mãn cũng dám lớn lối
Lâm Kiệt sắc mặt tối sầm lại, không ngờ tên này không biết sống chết còn dám chặn đường khiêu khích, hôm nay hắn quyết tâm phải chém chết tên này, nếu như để hắn chạy còn gì là mặt mũi
Lâm Kiệt nhảy xuống kiệu xe, đạp không khí mà đi, chân không chạm đất rất là tiêu sái hướng về phía Trần Phong đi đến, khí thể từ từ bạo phát, khi còn cách Trần Phong hai trượng hắn dừng lại nói
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dập đầu cầu xin tha thứ, theo bên cạnh ta làm một con chó vâng lời, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Trần Phong móc móc lỗ tai, cười lạnh nói
- Muốn chết thì đến đây đánh một trận, nói nhiều như vậy làm gì, cho dù ngươi có nhận ta làm cha thì hôm nay ngươi cũng không thoát khỏi cái chết!
Lâm Kiệt tức giận, trong tay xuất hiện một thanh loan đao, quét ngang càn khôn nhanh như chớp chém tới cổ họng Trần Phong
Trần Phong lấy ra Ám Dạ Phần Thiên Kiếm đón đỡ thế công như lôi đình vũ bão của Lâm Kiệt
Hai người trong nháy mắt nhanh chóng đánh thành một đoàn, Trần Phong bị hắn bức lui vài bước, Lâm Kiệt cũng cảm thấy tay cầm đao tê rần, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, nhìn về đám người hô lên
- Tên này khó đối phó, toàn bộ lên, đồng loạt ra tay cho ta!
- Tuân lệnh Lâm công tử! Phía sau gần hai mươi người rút ra vũ khí đồng loạt tấn công Trần Phong
- Haha Lâm công tử tu vi lợi hại, da mặt cũng dày lợi hại không kém, hơn ta hai cái tiểu cảnh giới cũng dùng chiến thuật biển người, Trần Phong ta bội phục ngươi đầu rạp xuống đất!
Trần Phong ngữa mặt lên trời cuồng tiếu, đưa lên một ngón tay cái khen
- Hừ,miệng lưỡi sắc bén, miễn chém giết người là được, kết quả mới quan trọng, quá trình xảy ra làm sao không cần biết, lịch sử là do người thắng viết nên
Lâm Kiệt bộ mặt âm trầm không quan tâm nói, tu vi Nguyên Anh hậu kì toàn lực khai phát cùng, gần hai mươi tên tu sĩ lao lên, thế như phô thiên cái địa
Từng cổ lực lượng kinh khủng, đánh về phía Trần Phong trong nhảy mắt đánh bay hắn ra xa, Trần Phong hai chân cắm trên mặt đất, trượt dài một lúc đụng phải một thân cây mới chịu ngừng lại
Tuy Trần Phong sức chiến đấu cường hãn, nhưng hắn còn chưa mở Chiến Thân, chỉ có Tử Lôi Toái Thể làm cho phòng ngự hắn tăng lên mấy lần, nhưng bị gần hai mươi tên cường giả hợp lực công kích cũng chấn động khí huyết cuồng cuộn
Sau vài lần thích bị ngược đãi, Trần Phong cũng hết kiên nhẫn hắn muốn chấm dứt cuộc chiến này, nhanh chóng lau trên miệng máu tươi, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía đám người Lâm Kiệt nói
- Đã đánh đủ rồi chứ? tiếp theo tới bổn đại gia cho các ngươi biết thế nào là sức mạnh, đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.
Chiến Thân “Mở”
-