Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 17: Chương 17: Chém Giết Lâm Kiệt




Trần Phong khai mở, Đế Thiên Chiến Thân, hư ảnh Đế Hoàng sau lưng hiện ra, bàng bạc thiên địa linh khí hội tụ, liên tục rót vào cơ thể Trần Phong

Lúc này, Trần Phong khí thế tăng lên gấp mười lần, một mái tóc hoàng kim bồng bềnh theo gió, hai con ngươi bắn ra kim mang khiếp người, làm ai cũng phải có xúc động quỳ xuống cúng bái

- Đây là vũ kỹ gì, thật là đáng sợ!

- Ta cảm thấy không khí xung quanh, thật là ngột ngạc, khó thở vô cùng.

Cả đám người lúc này không dám động đậy, dù chỉ một chút một đám rơi vào trong rung động thật sâu khó mà cưỡng lại được chỉ biết thấp giọng thì thầm với nhau, đầu cũng không dám ngẫn lên nhìn thẳng Trần Phong.

- Ra tay toàn lực, không được nương tay! Ai có thể giết chết kẻ này ta thưởng một kiện Địa Cấp pháp khí.

Lâm Kiệt thấy đoàn người mình đã mất dũng khí chiến đấu, nổi giận gầm lên đưa ra điều kiện, một khi những người này thất bại, phỏng chừng cái mạng của hắn cũng gặp nguy hiểm.

Cả đám người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu hưng phấn như uống thuốc lắc, Địa Cấp đối với bọn họ là một chí bảo, nếu như bọn họ có thể lấy được một cái, đây là tuyệt đối quét ngang cùng cấp, tuyệt đối vô địch, cùng cảnh giới không ai cho thể chống lại

- Thiết Tỏa Kim Thương...

- Kiếm Đoạn Trường Ca...

- Vô Địch Toàn Phong Cước...

vv.......

Toàn bộ nhao nhao thi triển vũ kỹ, tất cả lấy ra tất cả thủ đoạn của mình, thế nhưng Trần Phong cũng không yếu, sau khi biến thân khủng bố vô song, cứng rắn tiếp nhận tất cả công kích Oa! cạc cạc...Đến lượt ta!

Trần Phong cười khằng khặc, hắn cầm Ám Dạ Phần Thiên Kiếm lao vào đám người như hổ lạc bầy dê, một kiếm đi qua mà một bộ phận của cơ thể người bay lên cao, vừa sải bước ra là Khinh Vân Tế Nguyệt triển khai, từng đạo tàn ảnh lướt nhanh mà qua thu gặt tính mệnh của những đối tượng xấu số

- Tịch Diệt Tam Thiên, Song long tại thiên

Trần Phong bay lên giữa không trung,toàn thân Đế Văn lập lòe hai tay cầm kiếm ngưng tụ Nguyên lực chém ra Đệ nhất thức và Đệ nhị thức của Tịch Diệt Tam Thiên có tên là Song Long Tại Thiên đó là tên mà Trần Phong tự đặt cho hai chiêu kiếm liên tục của mình

Một đạo kiếm khí khổng lồ hình chữ X từ trên không lao xuống, một Lam một Lục sắc đan chéo vào nhau chém xuống đám người phía dưới.

Kiếm khí chấn động cửu thiên, tất cả những nơi đi qua vật cản đường đều bị hóa thánh bột mịn. Toàn bộ vũ khí của đám người bị đánh nát, thân thể chia năm xẽ bảy

Đạo kiếm quang va chạm mặt đất tạo ra một rảnh mương dài hơn mười trượng, tất cả đều bị diệt sát trong một kiếm này chỉ có Lâm Kiệt tu vi đương đối cao bị đánh thổ huyết bay ngược ra sau, va vào một thân cây rồi dần dần trượt xuống

Lâm Kiệt nằm dưới gốc cây, hắn đã mất đi một cánh tay kiếm khí tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, chấn đoạn từng cái kinh mạch làm cho hắn muốn đứng dậy cũng không nổi

Phải nói một kiếm này Trần Phong đã phát động 800 cái Đế Văn và gần như mười thành Nguyên lực của Nguyên Anh sơ kỳ, mà không được một kích miễu sát được Lâm Kiệt chứng tỏ tên này cũng không phải dạng tầm thường

- Khục..khục....Đừng! ta và ngươi không thù không oán, ta là con trai của Chấp Pháp Trưởng Lão, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.

Lâm Kiệt thống khổ liên tục thổ huyết yếu ớt cầu xin Trần Phong tha thứ, Trần Phong yêu nghiệt làm cho hắn không nghĩ đến cả việc báo thù, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

- Có phải ta muốn gì ngươi cũng cho?

Trần Phong, từ trên cao híp mắt nhìn Lâm Kiệt, Lâm Kiệt thấy hắn dao động vội vàng bồi thêm

- Đúng, cái gì ta cũng cho ngươi, nếu ngươi giết ta sẽ ngươi sẽ bị toàn bộ Cự Kiếm Môn đuổi giết, Ta đáp ứng ngươi coi như có đào ba thước đất ta cũng tìm ra, chỉ cần ngươi thả ta một con ngựa!

- Điều kiện của ngươi rất mê người, đáng tiếc ta không có hứng thú, thế nên nhổ cỏ không nhổ tận gốc lòng ta khó yên!

Trần Phong làm ra một bộ dáng rất là tiếc hận thở dài thườn thượt, đồng thời Ám Dạ Phần Thiên Kiếm xoẹt ngang cổ Lâm Kiệt, cái đầu lăng lông lốc xuống đất, máu tươi phun trào.

Từ trong cơ thể, Nguyên Anh của Lâm Kiệt thoát ra bay lên cao còn không quên hung tợn uy hiếp

- Tiểu tử ngươi được lắm, cứ chờ Cự Kiếm Môn truy sát đi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi hoàn trả gấp bội

Nói xong không chút do dự định dùng tốc độ nhanh nhất chạy về tông môn báo cáo

- Ngươi nghĩ có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? nằm mơ!

Trần Phong vừa nói một luồng Hồn lực đạt Tứ Tượng Cảnh bắn nhanh mà ra, đánh lên Nguyên Anh đang chạy trốn của Lâm Kiệt, làm hắn kêu lên thảm thiết

- Không! ta không cam lòng aaaaaaaaa........aaaaaaa

Sau khi diệt sát Lâm Kiệt, Trần Phong lấy ra Lôi Đình Chân Hỏa tạo thành một biển lửa khổng lồ, đốt tất cả xác chết hóa thành tro tàn, sau đó sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt, cấp tốc đạp không mà đi

- -----------------------------------

Thất Minh Sơn.... Cự Kiếm Môn

Đây là một ngọn núi to lớn hùng vĩ, vì nó được hợp thành từ bảy đại sơn phong, gọi chung là Thất Minh Sơn, đây là địa bàn của Cự Kiếm Môn một trong các bá chủ của Tây đại lục, có cường giả Luyện Hư viên mãn tọa trấn, đệ tử được tính từ hàng vạn

Có không ít đệ tử tu vi Hóa Thần, trưởng lão đều là Luyện Hư Kỳ cường giả, nên không ai sợ mình sống đủ lâu mà đi trêu chọc bọn họ

Trong một ngọn chủ phong, có ghi bảng là Chấp Pháp Điện

Lúc này bên trong Chấp Pháp Điện có ba lão già đang ngồi đánh cờ, cả ba tuổi tầm 60 thân thể cường tráng nhưng đầu tóc bạc phơ, vừa uống trà vừa đánh cờ.

- Lâm huynh dạo này Chấp Pháp Điện của ngươi vắng vẻ nhĩ

Trong đó một lão già mặt mũi hiền từ quanh thân tỏa ra mùi đan dược, hiển nhiên đây là một Luyện Dược Sư hắn cười cười nói với lão già có một vết sẹo trên mắt.

- Aizz dạo này đệ tử rất an phận ta cũng là nhàm đến phát chán đây, không như Lý huynh Đan Dược Điện bên kia ngày ngày người ra tấp nập thật là náo nhiệt đến ta cũng phải ghen ghét

Lão già này một bộ, áo bào xám tro, tóc trắng không râu, có một sẹo dài từ chóp mũi đến mắt trái nhìn hắn vô cùng uy nghiêm đáng sợ

Hắn là Lâm Khôn trưởng lão của Cự Kiếm Môn, cai quản Chấp Pháp Đường, mọi sự vụ đệ tử phạm lỗi hay xung đột với nhau không có cách giải quyết sẽ được đưa tới đây cho lão xử lý, và hắn cũng là lão tử của tên Lâm Kiệt xấu số kia

- Khà khà, hai người các ngươi đều là lão đầu cả rồi còn so sánh việc hơn thua, chúng ta vì sự phát triển của Cự Kiếm Môn mà làm việc

Một lão già còn lại cũng ra mặt giản hòa, bỗng lúc này ngoài cửa có người vừa chạy vừa la thất thanh.

- Bẩm...bẩm báo Lâm trưởng lão linh hồn bài, hồn bài...của

Hắn vừa chạy vừa nói năng không rõ, khi vào tới bên trong đã hai tay chống đầu gối thở hồng hộc.

- Ngươi không phải là đệ tử trông coi linh hồn bài sao? hớt ha hớt hải chạy tới đây gọi ta làm gì?

Lâm Khôn nhíu mày, vẻ mặt không vui hắn cũng cảm thấy bất an trong lòng, tên tiểu tử nhà mình nói là ra ngoài lịch luyện không lẽ có chuyện xảy ra.

- Bẩm báo, Lâm trưởng lão, linh hồn bài của Lâm công tử Lâm Kiệt đã vỡ vụn!

Hắn hít sâu một hơi khó khăn nói ra một câu, mà hắn cứ cảm thấy như có gì đó bóp lại cổ họng, hắn là một đệ tử trông coi linh hồn bài cũng các đệ tử tông môn, Hôm nay nghe tiếng vỡ vụn lệnh bài, là biết có đệ tử vẫn lạc, nhìn tới nhìn lui xem xét, thì phát hiện hàng lệnh bài đệ tử đời thứ 3 Lâm Kiệt đã vỡ vụn

Hắn kinh hãi một mặt chạy như ma đuổi ra khỏi nơi canh giữ đến Chấp Pháp Điện báo cáo...

- Cái gì, là ai? ta muốn đưa hắn chém thành muôn mảnh!

Lâm Khôn rống giận một tiếng, vung tay xé rách hư không bước vào.

Hắn dò xét theo khí tức yếu ớt còn sót lại của Lâm Kiệt thì cuối cùng cũng xuất hiện trên bầu trời của chiến trường

Ngay lúc thời điểm hắn đuổi tới nơi này, thì Trần Phong đã quất ngựa truy phong hơn nữa canh giờ, hắn quan sát bốn phía không có một xác người nào, chỉ thấy xung quanh cháy đen một mảnh, một rảnh mương kéo dài đến hơn mười trượng

Hắn phát hiện dưới gốc cây có một miếng ngọc bội, cầm lên xem xét thì ra đó chính là chiếc ngọc bội bình an, mà từ lúc Lâm Kiệt chào đời Lâm Khôn đã đeo cho hắn

- Kiệt nhi, phụ thân có lỗi với ngươi, trước khi mẹ ngươi qua đời đem ngươi giao cho ta, ta thật là vô dụng! Thù này không báo, ta thề không làm người, kẻ này sự dụng thuộc tính lôi cùng hỏa, dù chân trời góc biển ta cũng phải tìm ra ngươi.

Lâm Khôn ôm miếng ngọc bội mà khóc rống, tiếng rống chấn động thương khung, truyền ra ngàn dặm hư không, cách đó xa xa Trần Phong nghe thấy đều có cảm giác rợn cả người, nhanh chóng điều động nguyên lực cấp tốc bay nhanh mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.