Trần Phong cực tốc phi hành, xuyên qua Hoành Vân sơn mạch hai giờ sau hắn xuất hiện trước một tòa thành có ba chữ to tướng “Thương Minh Thành”
Thương Minh Thành, cũng là đế đô của Lam Vân Đế Quốc, tại đây là nơi sinh sống của đa số phàm nhân không thể tu luyện, còn được gọi là thế tục giới, Tông Môn tu tiên không được phép vào lãnh thổ của Đế Quốc mà sử dụng vũ lực làm thương tổn hay lợi ích của phàm nhân, nếu không sẽ bị toàn bộ Tu chân giới đuổi giết.
Nơi này được bốn đại gia tộc cùng nhau chưởng quản Trừ Hoàng Thất họ Triệu đó là, Hạ gia, Lưu gia, Hàn gia và lấy Trần gia cầm đầu
Các gia tộc hợp tác với nhau trông coi Thương Minh Thành, rất là hòa thuận ít khi xảy ra tranh chấp, vì các gia tộc đều thông hôn với các gia tộc còn lại, vậy nên xảy ra hiện tượng tranh chấp một nhà độc đại là chuyện không thể nào xảy ra, huống chi phía trên còn có hoàng thất nhìn chằm chằm vào.
Lúc này trước cổng thành xuất hiện hai thân ảnh, một nam, một nữ
Nam anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt có chút non nớt, nhưng mịn màng trắng noãn như thiếu nữ đúng với cái tên Tiểu Bạch Kiểm, mày kiếm hẹp dài, hai con ngươi sáng ngời có thần nhưng lại mang theo vẻ tang thương mà có chút bí ẩn giống như hố đen không ngừng hút người khác.
Nữ là một tiểu cô nương 13-14 tuổi, toàn thân một bộ váy lục, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, đôi mắt to linh động, tuy không có nhan sắc như thiên tiên, nhưng cũng là vạn người có một.
Bọn họ không phải ai khác là Trần Phong và Cổ Cẩn Huyên từ Hoành Vân sơn mạch trở về.
Lúc này Trần Phong vận chuyển “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” áp chế cảnh giới xuống còn Trúc Cơ trung kì, một tay nắm Cổ Cẩn Huyên mắt nhìn về hướng cửa thành.
- Ca ca đây là nhà của ngươi à?, trông còn lớn hơn cả Thanh Hạ Thành..! Cổ Cẩn Huyên hiếu kỳ quan sát xung quanh mở miệng hỏi
- Đó là đương nhiên rồi, chúng ta vào thôi!.
- Hai người đều là dáng vẻ bất phàm, đi lại trên đường lớn khiến cho một vài thiếu nữ hoài xuân liên tục ghé mặt đưa tình, Cổ Cẩn Huyên vẫn tò mò quan sát xung quanh, đôi mắt lấp lánh dị quang, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.
- Kia chẳng phải Trần gia tam công tử sao, cả tháng nay toàn bộ Đế Quốc truy tìm tung tích hắn đấy.
- Ừ phải rồi, ta nghe nói hôn thê từ nhỏ của Trần công tử đã về thăm nhà, nghe nói là nàng từ nhỏ được Cự Kiếm Môn nhìn trúng đưa đi bồi dưỡng nay về chắc là muốn từ hôn đây.
Hai người đi trên đường vô số tiếng nghị luận chui vào tai Trần Phong làm hắn khẽ nhíu mày, hắn nhớ từ nhỏ có một vị hôn thê là Hạ Ức Mộng tộc nhân Hạ gia và là cháu của Hạ Thanh Thanh mẫu thân hắn.
Từ nhỏ đã được Hạ gia và Trần gia quyết định hôn sự đợi khi cả hai thành niên sẽ tổ chức hôn lễ, nàng là thiên tài với Tam hệ vũ giả, Kim, Thủy, Mộc và là Thuân Âm Chi Thể giúp nữ tính lĩnh ngộ và tu luyện nhanh chóng.
Bên trong Trần Gia lúc này.
- Tướng Quân! Phu nhân… là tam công tử, chúng tôi nhìn thấy Trần Phong công tử!
Một gã ăn mặc kiểu gia bộc thở phì phò cùng lúc chạy tới, vừa tiến vào cửa liền bắt đầu hô to
Tiếng hô to liên tục truyền khắp cả Trần gia, ngay cả đám thủ vệ ngày thường im như bàn thạch, mắt luôn nhìn thẳng đều đối mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
Biến mất đã hơn một tháng, trong lòng tất cả mọi người đều biết Trần Phong mười phần đã bị hại, chẳng nhẽ những phán đoán này đều là giả?
Từ ngày Trần Phong biến mất Trần Khiếu Thiên bởi vậy liền nổi trận lôi đình, tiến hành tra xét phạm vi siêu lớn trong phạm vi cả Thương Minh Thành, kinh động toàn bộ Đế Đô gà bay chó nhảy, lại không chút thu hoạch.
Bởi vậy cùng lúc cả đế quốc rà soát tại Thương Minh Thành, các thành trấn gần đó cũng tra hết thảy, nhưng tương tự cũng không chút thu hoạch,. Cuối cùng, Trần gia tam thiếu biến mất, ngay cả một sợi lông đều không tìm được, cho dù Trần gia là cỡ nào không muốn thừa nhận, nội tâm cũng biết khả năng lớn nhất là hắn đã bị hại, ngay cả thân thể cũng bị hủy đi hoàn toàn.
Hương hỏa Trần gia đoạn tuyệt, Trần Khiếu Thiên bởi vậy mà than ngắn thờ dài suốt ngày suốt đêm, mà hy vọng cuối cùng của Trần lại rơi lên người nghĩa tử Trần Hạo được nhận nuôi mười năm trước.
Trong mười năm sau đó, hắn dốc hết tâm huyết với Trần gia, đồng thời dần dần hiển lộ ra tài năng kinh người, liên tiếp lập công lao cho Trần gia, đối với người đệ đệ rất là chiếu cố.
Chỉ là,nghĩa tử dù ưu tú hơn đi nữa, chung quy vẫn là nghĩa tử, máu chảy cơ thể không phải là huyết mạch thuần chính của Trần gia, Trần Mộng Kỳ thì sớm muộn cũng gả ra ngoài nên không có khả năng tiếp quản gia tộc, còn lại chỉ là một đám lão già, trưởng lão đời trước làm sao mà chấp chưởng gia tộc.
Trần gia tuy rằng rất tin yêu nghĩa tử này, đối xử như người trong nhà, nhưng nếu thật sự phải trao cả một gia nghiệp khổng lồ vào tay một người ngoài… thì làm sao có thể can tâm.
Hậu viện Trần gia bỗng lao ra một bóng người, hắn bước mau tới trước mặt người đó, một tay xách tên gia đinh lên nhìn chằm chằm hắn hung tợn nói.
- Ngươi nói gì? Nói một lần nữa cho ta! Nếu dám gạt lão tử, có tin lão tử hiện tại xé xác ngươi không?
- Là tam công tử… Lúc nãy tôi ở trên đường nhìn thấy một người giống Trần Phong công tử y như đúc… Khả năng… Khả năng là công tử đã trở về.
- Mau nói, hắn ở đâu? Hạ Thanh Thanh vội vã xông lên, thanh âm run rẩy hỏi,
Hơn một tháng nay vì nhớ con nàng đã tiều tụy đi rất nhiều, từ nhỏ nó đã không ra khỏi nhà tự dựng mất tích làm mẹ sao không lo lắng cho được, dù đã gần 40 tuổi nhưng do nàng là tu sĩ Kim Đan nên nhìn sơ qua chỉ tầm 25 tuổi.
Hạ Thanh Thanh cũng từng là đệ nhất mỹ nữ của Thương Minh Thành, được Hoàng đế Triệu Minh ban hôn cho Trần Khiếu Thiên trong một lần lập công lớn.
- Phu nhân… Ngay gần cổng thành theo dự đoán chắc đang đi về Trần gia.
Thanh âm gã vừa dứt thì Hạ Thanh Thanh đã xông nhanh về phía cửa, ngay cả nói đều không kịp nói thêm một câu.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp tới gần, đây là một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt sáng sảo, mang thẻ một vẻ âm trầm, đằng sau hắn theo sát một người ăn mặc kiểu tùy tùng. Còn chưa đến gần, hắn đã lớn tiếng nói.
- Nghĩa phụ, hài nhi nghe nói Phong đệ đệ trở về rồi, có thật không vậy?
Ta không rõ, có thể là thật Hạo nhi cùng ta đi xem thử!.
Nói xong Trần Khiếu Thiên đuổi theo Hạ Thanh Thanh.
- Không thể nào là hắn! hắn đã chết chắc là do nhầm lẫn! Trần Hạo lẩm bẩm một mình khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trong đôi mắt toàn là sát khí.
Lúc này Trần Phong và Cẩn Huyên đang đi trên đường, từ xa xa xa có một bóng người đang chạy như bay, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Trần Phong.
Hạ Thanh Thanh hai tay tóm chặt thân thể hắn, phảng phất như chỉ sợ hắn biến mất ở trước mắt mình, nàng ngơ ngác ngắm hắn một hồi, rốt cuộc không nén nổi kích động run rẩy khóc thành tiếng.
- Phong Nhi… Ngươi là Phong Nhi!?
Trần Phong cũng ngạc nhiên đánh giá nàng, dung nhan của Hạ Thanh Thanh chỉ kém Thanh Nguyệt Tâm một tí, nhưng không có sự lạnh băng mà là sự diệu dàng ôn nhu
Hai tòa ngọc phong cao cao thẳng đứng, một bộ y phục xanh nhạt, tóc dài búi lên cao cao, sinh ra nét đẹp quyến rũ của phụ nữ thành thục, làm cho Trần Phong cũng mê say.
Phía sau cũng đuổi kịp, tương tự khóa chặt ánh mắt lên khuôn mặt Trần Phong trước tiên, trong lòng cũng từ cơn kích động lúc ban đầu mau chóng biến thành thất vọng.
Người này và con trai hắn bộ dạng giống như nhau… Không, ngoại trừ dáng người hơi cao chút đỉnh, nhìn qua càng chín chắn hơn, thật sự là y như đúc..
Mà con trai hắn là mất tích một tháng về trước có một sự ngây ngô của thiếu niên, hiện giờ một tháng không thấy, nó làm sao trưởng thành đến như vậy, hắn nghi hoặc mở miệng hỏi.
- Chàng trai trẻ, ngươi tên gì?
- Hằng nhi cho ta xem thông tin của họ!. Trần Phong trong đầu phân phó hệ thống.
- Đinh!” Tính Danh « Trần Khiếu Thiên ».
“Chủng tộc: Nhân Tộc!”
“Tu vi: Nguyên Anh trung kì ( exp 105,240 / 120,000)
“Công pháp /vũ kỹ: “Hóa Viêm Quyết.Liệt Hỏa Chưởng, Hỏa Tinh Quyền”
“Hồn Lực: Tam Tài Cảnh
“Thần thông: Không
''Huyết mạch: Phàm nhân
''Pháp Khí /Bảo: Hỏa Vân Xích Kiếm.
- -----------------------------------------
- Đinh! Tính Danh « Vũ Linh Lung ( Hạ Thanh Thanh) »
“Chủng tộc: Nhân Tộc!”
“Tu vi: Chân Tiên Cảnh tầng 1 ( exp 12,550,000 / 13,024,895)
“Công pháp /vũ kỹ: “Hóa Viêm Quyết, Thất Bộ Thi Tâm Kinh, Lưu Quang Phi Ảnh, Loạn Kiếm Mị Vũ, Vân Lưu Thủy Trảm, Âm Dương Huyền Pháp
“Hồn Lực: Cửu Cung Cảnh
“Thần thông: Linh Quang Thủ Hộ
''Huyết mạch: Tiên Nhân
''Pháp Khí /Bảo: Khinh Doanh Phượng Vũ Kiếm, Tử Ngọc Chu Sa, Hồng Long Lân Giáp, Huyền Băng Thôn Hồn Khải, Cực Đống Bá Long Thương.
- Cái gì? không nhầm chứ Hằng nhi, mẫu thân tiện nghi của ta là Tiên Nhân sao?
Khi thấy bảng thông tin của Hạ Thanh Thanh, Trần Phong kinh hãi ngốc tại chổ không ngừng hỏi thăm Hằng nhi sợ nàng làm ra sai sót.
- Đúng! chính xác 100% không nhầm lẫn, có thể nàng là đoạt xá trọng sinh, hoặc có thể là dịch dung thành Hạ Thanh Thanh để trốn tránh một điều gì đó, áp chế tu vi xuống còn Kim Đan trung kì để không bị thiên địa bài xích, và nếu một khi nàng bộc phá lực lượng chiến đấu sẽ nhanh chóng bị kéo lên Tiên Giới không có cơ hội ra một đòn nào.
- Vũ Linh Lung này cũng chính là mẫu thân thân sinh của công tử, vì huyết mạch tương tự nhau, nhưng có biến về chất là một Tiên một Phàm
- Vậy nàng đã thành Tiên có huyết mạch Tiên Nhân tại sao ta là huyết mạch Phàm Nhân?
- Có lẽ lúc sinh ra công tử nàng chưa đặt chân vào Tiên Cảnh! hoặc do phụ thân công tử là Phàm nhân!
Trở lại với hiện tại Trần Phong đang ngốc như con gà gỗ vì tin tức này quá rung động, không ngờ mẫu thân tiện nghi của hắn lại thâm tàng bất lộ, nhưng hắn có thể thấy rõ sâu trong mắt nàng là sự quan tâm và lo lắng từ tận đáy lòng.
Thấy Trần Phong ngây ngốc nhìn mình, lại nghe Trần Khiếu Thiên hỏi một câu không có dinh dưỡng, Hạ Thanh Thanh tức giận quay sang trừng mắt hắn
- Ông bị điên à, con trai về cũng nhìn không ra! nàng dùng tay vuốt nhẹ mặt Trần Phong, lẩm bẩm.
- Thật may… Không gầy đi, còn trở nên càng tuấn tú, càng hoạt bát hơn rồi. Hơn một tháng nay nhất định con đã chịu rất nhiều khổ cực, vi nương nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa, về nhà ta làm thật nhiều thức ăn con thích.
Ánh mắt mê mang của nàng khiến trong lòng Trần Phong dâng lên một nỗi đắng cay và một loại ấm áp kỳ diệu,kiếp trước chỉ có hắn và Nguyệt Ảnh sống nương tựa lẫn nhau, không có cảm giác của mẹ yêu thương che chở.
Đây là một vị mẫu thân dịu dàng, có tình thương dành cho con vượt qua hết nhảy như bao mẫu thân trong thiên hạ.
Nghĩ thì biết, mất đi đứa con trai duy nhất đối với vị mẫu thân như thế mà nói là đả kích lớn biết chừng nào. Mà trong một tháng mất con trai, nàng lúc nào cũng phải chịu nỗi dày vò như thế..
Lúc này Trần Phong mới hoàn hồn lại quay sang Trần Khiếu Thiên cười cười nói
- Phụ thân, ta là Trần Phong là nhi tử của ngươi a, chẳng lẽ ngài thấy ta càng thêm anh tuấn sinh ra ghen tỵ không muốn tiếp nhận.?
- Thật là ngươi? Ha ha ha ha! Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Ông trời quả nhiên không phụ lòng Trần gia ta… Ha ha ha ha.
Trần Khiếu Thiên vẻ mặt ung dung cười, không để lại dấu vết ướt nhòa trong mắt, nghĩ tới thê tử ngày ngày thương tâm đau buồn, hôm nay nhi tử đã trở về làm hắn cười ra nước mắt.
- Còn đây là? Hạ Thanh Thanh lúc này mới chú ý sang Cổ Cẩn Huyên bên cạnh đôi mắt mẫu tính hiện lên sáng rỡ.
- Mọi người đều để ý Đại ca ca, Huyên Huyên không vui! Tiểu nha đầu lúc này thấy có người chú ý, chu môi làm nũng, khoanh tay trước ngực nghiên đầu sang một bên không thèm nhìn bọn họ.
Trần Phong thấy nàng giở ra bộ dáng đáng thương đành nhanh chóng giới thiệu với hai người.
- Giới thiệu với mẫu thân, phụ thân đây là Cẩn Huyên sau này cứ gọi nàng là Huyên Huyên là được, gia gia nàng ấy nhờ ta chăm sóc hộ, những ngày này ta đều ở nhà bọn họ!
- Huyên Huyên xin ra mắt thúc thúc, a di! Cổ Cẩn Huyên ôm hai tay cuối đầu chào lễ phép.
- Haha tốt, thật là một đứa trẻ ngoan, nào lại đây a di ôm cái, chúng ta hồi phủ nào! Hạ Thanh Thanh kéo tay Cổ Cẩn Huyên cười cười nói nói rồi mặc kệ hai người một mình bước về Trần gia.
Còn lại hai gã đàn ông nhìn nhau cười khổ, cũng bước theo đi về phía Trần gia trong sự nghị luận của đám đông vây xem.