Trần Phong nhìn xem Huyền Vô Khuyết dáng vẻ tự tin như vậy, thì lắc đầu thở dài nói.
- Ta cũng thừa nhận, các ngươi thực lực không yếu, nhưng tâm tính quá tự phụ, quá tin tưởng vào chính mình, các ngươi chỉ là một con kiến của toàn Thiên Nguyên Đại Lục mà thôi.
- Và Thiên Nguyên Đại Lục cũng chỉ là một hạt bụi trong thế giới vô biên vô tận ngoài kia, những người mạnh hơn các ngươi quá quá nhiều.
- Các ngươi ở Tây Đại Lục này được cho là thiên tài cao cao tại thượng, nhưng một khi các ngươi rời khỏi đây, các ngươi mới biết ngoài kia có cái gì gọi là thiên kiêu, người cùng cảnh giới có thể bóp chết các ngươi dễ dàng còn nhiều lắm.
Lời này của Trần Phong làm đám người sát ý đang sôi sục, yên tĩnh trở lại, họ nghĩ cũng phải, mình chỉ là xem trời bằng vung mà thôi, ngoài kia thế giới rộng lớn bao nhiêu.
- Ta công nhận, ngươi nói đúng, nhưng hiện tại chúng ta ở đây, khi nào ra ngoài kia tính sau, ngươi đừng dùng võ mồm làm lung lạc ý chí của bọn ta.
Huyền Vô Khuyết tay phải cầm chặt vũ khí, nhìn thẳng Trần Phong phun ra từng câu, hắn cũng không phản bác Trần Phong, nhưng sĩ khí đồng đội mới là quan trọng, trận chiến này hắn phải đánh.
- Được rồi, vậy thì tới đây, hôm nay ta cho các ngươi kiến thức, thực lực của các ngươi trong mắt ta, thì ta có thể tùy tiện bóp chết.
Trần Phong nói.
- Mong là lát nữa ngươi vẫn có thể cứng miệng được như thế!
Huyền Vô Khuyết không cho là đúng, khinh thường cười lạnh.
Nguyên lực cuồng bạo bao trùm toàn thân, Huyền Vô Khuyết chầm chậm giơ cây trường thương đỏ rực trong tay lên, một tia hàn quang khóa chặt lấy Trần Phong, khóe miệng hắn nhếch lên.
Cây thương trong tay múa ra vô số thương ảnh đỏ rực, nhằm thẳng những yếu huyệt của Trần Phong mà đánh tới.
Thương ảnh bay tới, khi còn cách Trần Phong vài trượng, Trần Phong lật tay một lam quang kiếm khí cũng bắn ra, bay tới đâm vào thương ảnh của Huyền Vô Khuyết, tia lửa bắn ra khắp nơi, kình phong cuồng bạo cuộn trào từ những điểm
tiếp xúc, chấn cho không khí xung quanh rung rẩy mãnh liệt.
Tiếp một chiêu này của Huyền Vô Khuyết, khien1 Trần Phong cũng cảm thấy cánh tay tê tê, nhưng hắn không lui mà còn tiến, cánh tay vung lên kích hoạt một bộ phận Đế Văn trong kinh mạch, Vô Cực Phá Thiên Long Kiếm nhằm thẳng tim Huyền Vô Khuyết đâm tới hàn khí khiếp người.
- Hừ!
Thấy Trần Phong ra tay không chút nương tình, Huyền Vô Khuyết hừ lạnh, cây thương bỗng biến thành một đường cong quỷ dị đập lên Vô Cực Phá Thiên Kiếm.
..KENG...ONG..ONG..
Một chiêu bị chặn đứng, đôi mắt Trần Phong lóe sáng bất ngờ, hắn đã kích phát tận 500 cái Đế Văn, mà cũng bị Huyền Vô Khuyết chặn lại, xem ra tên này thực lực không đơn giản.
Trần Phong hưng phấn, từ từ kích phát thêm từng cái Đế Văn, công kích cuồng bạo lại bộc phát, hăn cũng muốn xem xem, thực lực của Huyền Vô Khuyết có thể chịu được bao lâu.
Hai người, một thương một kiếm va chạm trên không trung, phát ra âm thanh bạo nổ kịch liệt, ánh lửa sáng chói khiến người ta nhìn phải hoa mắt.
Tất cả mọi người trong Tây Mạc Bí Cảnh đang lang thang nơi phụ cận, cũng tập trung nhìn về hướng này, xem trận chiến kinh thiên động địa này.
Một số cường giả có con mắt không tệ, sắc mặt dần trở nên nặng nề, vì họ nhận ra rằng đối mặt với công kích mạnh mẽ như thế thì họ không thể nào chống đỡ.
Đến lúc này những ai có mặt đều hiểu ra, thực lực hiện tại của hai người trên kia đã mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều lần.
Thân thể Huyền Vô Khuyết được bao bọc trong ánh kim sắc chói lòa, rõ ràng là hắn đã sử dụng thêm một kiện pháp bảo phòng ngự..
Còn quanh người Trần Phong cũng lôi điện lập lòe, hiển nhiên đã mở ra Tử Lôi Toái Thể, lực lượng Trần Phong càng lúc càng gia tăng, khí thế tỏa ra từ cơ thể thậm chí có dấu hiệu áp đảo được Huyền Vô Khuyết.
Huyền Vô Khuyết cũng không sợ hãi, trường thương xé tan không khí cùng với âm thanh chói tai, tận dụng được một sơ hở rất nhỏ, xuyên qua lớp phòng ngự của Trần Phong, cuối cùng giáng mạnh lên vai hắn.
..Binh Binh.
Năng lượng cuồng bạo bùng phát từ vai Trần Phong, cả thân hình hắn bị đánh đánh lui mấy bước, cảm nhận rõ sự đau đớn từ vai truyền lại, nhanh chóng vận chuyển Thương Long Lực hồi phục.
Trần Phong ngạc nhiên không thôi, thân thể hắn từ khi trải qua Thương Long Tinh Huyết cùng với Mộc Chi Bản Nguyên cải tạo cực kỳ cường hãn, huống chi giờ hắn lại mở Toái Thể, mà vẫn có cảm giác đau đớn, điều này làm Trần Phong kinh ngạc không nói nên lời.
Thấy một thương của Huyền Vô Khuyết lại đập tới, Vô Cực Phá Thiên Long Kiếm trong tay Trần Phong nhanh như chớp quét qua tai Huyền Vô Khuyết, hàn phong thổi bay một lọn tóc, thanh kiếm vào trường thương va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng nổ mạnh.
Một tiếng “hự” trầm đục vang lên, kình phong dâng trào, cả hai đều bật ra sau vài bước.
- Sảng khoái.!
- Cũng có chút bản lĩnh, có thể chống đỡ một kích toàn lực của ta.
Huyền Vô Khuyết cảm nhận cánh tay cầm thương tê rần, trong cơ thể khí huyết nhộn nhạo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Trần Phong, cao ngạo, nói.
Nhưng hắn không biết từ đầu tới cuối Trần Phong chỉ dùng một phần nhỏ lực lượng, để đối chiến cùng hắn, nếu không thì theo phong cách Trần Phong trước đây, thì Huyền Vô Huyết đã biến mất khỏi thế gian từ lâu.
- Ngươi cũng không tệ, có thể làm ta có cảm giác đau đớn, nhưng chung quy ngươi vẫn thua.
Trần Phong đứng thẳng người, ngạo nghễ giữa không trung, mũi kiếm chỉ mặt đất, nguyên lực hùng hồn bao quanh cơ thể, tràn ra những tia lôi điện lập lòe, thanh thế không hề thua kém Huyền Vô Khuyết, nhưng người ta nhìn vào hắn chỉ là Hóa Thần Hậu Kỳ
- Giờ nói những lời đó là hơi sớm đấy.
Huyền Vô Khuyết cười lạnh, ánh mắt tối lại, hai tay biến ra vô số ấn pháp kỳ dị, cùng với sự biến hóa của ấn pháp, nguyên lực quanh người cũng trở nên sôi sục hơn.
....Ầm!
Trần Phong nhìn luồng năng lượng bỗng bùng phát quanh Huyền Vô Khuyết, nheo mắt nói
- Muốn dùng thủ đoạn thật sự rồi sao?
Nguyên lực quanh Huyền Vô Khuyết, theo những sự thay đổi của ấn pháp đã trở nên đỏ rực một cách quỷ dị, nhìn từ xa giống như biển lửa rừng rực cháy.
Cả người Huyền Vô Khuyết cũng đỏ rực, mái tóc từ màu bạc chuyển sang đỏ rực, càng lúc càng trở nên đỏ hơn, cuối cùng nhìn tựa như dòng máu tươi.
Toàn bộ nhưng thiên tài quan sát trận chiến hai người từ xa, gần như mọi ánh mắt đều tập trung trên bầu trời hai thân ảnh kia.
Tất cả đều cảm nhận được khí thế đáng sợ mà Huyền Vô Khuyết sắp phát ra, tuy tu vi hắn chỉ là Hóa Thần Viên Mãn, nhưng cỗ khí tức đó cũng đủ làm cho họ run rẩy, xem ra dường như hắn không muốn kéo dài cuộc chiến nữa.
- Trần Phong, ngươi có thể ép ta ra thủ đoạn cuối cùng này là ngươi có thể tự hào rồi đấy!
Giọng nói oang oang phát ra từ miệng Huyền Vô Khuyết, trong tiếng nói ấy cũng có sự nóng bỏng của biển lửa, hiển nhiên tên này cũng chủ tu Hỏa hệ.
Thân ảnh Huyền Vô Khuyết ẩn hiện trong biển lửa, ngay sau đó biển lửa sôi sục, hư không phía trên biển lửa vỡ tan, một thân thân hình đồ sộ được bao quanh bởi hỏa diệm dần xuất hiện.
Tay hắn cầm trường thương nóng cháy, cả người đều thiêu đốt hỏa diễm đỏ rực, lơ lững trên không, cứ như là một Hỏa Thần giáng lâm thế gian.
...Uỳnh..uỳnh..
Cùng với sự xuất hiện của Huyền Vô Khuyết, sau lưng hắn lại hiện ra một hư ảnh Hỏa Diễm Cự Nhân, nhiệt độ cả trời đất dường như tăng cao, linh khí trong thiên địa lập tức sục sôi.
- Trần Phong, ta sẽ cho ngươi kiến thức thủ đoạn của ta, ngươi chết cũng sẽ không hối hận!
Huyền Vô Khuyết giọng nói trầm đục vang lên, hai con ngươi bắn ra chiến ý mãnh liệt.
- Viêm Ma Biến, Hỏa Phần Thiên Hạ!
Huyền Vô Khuyết hét lớn, hai tay kết ấn, hư ảnh Hỏa Diễm Cự Nhân sau lưng hắn liền bị hắn hút vào trong thân thể,, ngay sau đó, hỏa diệm bùng cháy điên cuồng.
Trần Phong từ đầ tới cuối im lặng xem hắn xuất ra con bài chưa lật, hắn thấy với tình trạng Huyền Vô Khuyết hiện giờ, có thể có thực lực vượt cấp đánh với Luyện Hư trung kỳ, điều này cũng làm Trần Phong không dám khinh thường.
Hắn thu lại Vô Cực Phá Thiên Kiếm, đeo sau lưng, trong tay lại xuất hiện một cục gạch đen, dĩ nhiên đó là kiện Tiên Khí, Trấn Long Bi.
Huyền Vô Khuyết ánh mắt khóa chặt Trần Phong, nhìn hắn lấy ra một cục gạch đen, nhìn qua cực kỳ bình thường, không có một tia năng lượng ba động, đi đâu cũng có thể tùy ý nhặt được.
- Mẹ nó, ngươi tưởng cầm một khối đá vụn có thể đánh với ta, ngươi đây là đang vũ nhục ta.?
Huyền Vô Khuyết nhìn lấy cục gạch đen, phẫn nộ rống giận, hắn đã nghiêm túc lấy ra thủ đoạn cuối cùng đối đãi Trần Phong, vậy mà tên kia lại lấy ra một tảng đá bình thường làm vũ khí, làm hắn lảo đảo xém tý rơi xuống, thật khinh người quá đáng.
- Chiến Thân “Mở“.
Trần Phong không nói gì, chỉ cười ôn nhu ấm áp, mở ra Nhị Trọng Chiến Thân, hư ảnh Đế Hoàng hiện ra sau lưng, hai tay nó nghiêm túc cầm kiếm cắm trước mặt, phía sau là bảy khỏa ngọc châu bảy màu đang xoay hình tròn.
Mái tóc hắn từ đen tuyền, từ từ mọc dài thêm một tý rồi chuyển sang màu hoàng kim, trong đôi đồng tử cũng phát ra từng đạo kim quang sắc bén.
Một luồng khí thế quân lâm thiên hạ hàng lâm, áp chế những cường giả tu vi thấp hay tâm trí không kiên định đến ngày cả thở cũng không dám.
Trần Phong cười gằn, cầm Trấn Long Bi trong tay lao tới, hiện tại hắn đột phá Hóa Thần Hậu Kỳ, Đế Văn trong cơ thể hình thành 2000 cái, hắn toàn bộ kích phát, cùng với Nhị Trọng Chiến Thân không kiên nễ gì, cầm cục gạch đen hung hăn hướng Huyền Vô Khuyết đang như một Hỏa Thần vỗ xuống.
- Ngươi tự tìm cái chết?
Huyền Vô Khuyết dữ tợn cười, hắn phát hiện khí thế Trần Phong tăng lên không ít làm hắn cũng có áp lực, nhưng dùng một cục gạch đánh với hắn thì đơn giản chính là đi tìm cái chết.
Trấn Long Bi trong tay Trần Phong mang theo tiếng xé gió lao tới Huyền Vô Khuyết, uy áp phát ra từ người hắn làm cho những cường giả phía xa quan sát, tim đập cũng kịch liệt gia tốc.
Huyền Vô Khuyết giơ cây trường thương lên, kéo theo một cổ khí thế nóng rực, chặn lại Trấn Long Bi của Trần Phong.
...Oành..Oành...ẦM.
- Làm sao có thể?
Trong nháy mắt hai lực lượng va chạm, liền sinh ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Huyền Vô Khuyết bị lực lượng kinh khủng từ trường thương quản chấn, phun ra một ngụm máu, không dám tin tưởng.
Huyền Vô Khuyết bị Trấn Long Bi từ trên không trung đánh vào trường thương, thân hình hắn liền như đạn pháo, lấy tốc độ ánh sáng bắn thẳng xuống một gò đất trên đỉnh núi, tạo ra một cái hố to, khói bụi tung lên ngập trời.