Ngay sau đó, Trần Phong liền bận rộn đi thu tất cả nhà cửa, Linh Thảo, yêu thú trong tiểu thế giới đưa vào trong Cửu Tôn Tháp.
Cuối cùng thì toàn bộ những gì có trong tiểu thế giới Tinh Linh Tộc cũng đã bị hắn thu vào bên trong tháp.
Sau khi vào bên trong tất cả mọi người cảm nhận thiên địa linh khí nơi này còn nồng đậm hơn thế giới của bọn họ,
Bầu trời trong xanh, mây vụ lượn lờ, còn có những đồng cỏ xanh mượt mà, những thác nước ầm ầm đổ xuống, chảy ra hồ lớn rồi chảy ra một con sông, khung cảnh cũng không xê xích gì nhiều tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc.
Tất cả tộc nhân Tinh Linh đều là hoan hô reo hò, bắt đầu dựng lại nhà cửa, trồng lại cây cối, những nơi Tinh Linh Nữ Vương đi qua, nàng liền vung tay lên một luồng lực lượng Sinh Mệnh trào ra, làm những cây nhỏ nhanh chóng đâm chồi nảy lộc.
Chúng nữ cùng đều hưng phấn, phụ giúp các Tinh Linh xây thêm nhà gỗ, trang trí các kiểu, từng con yêu thú chạy nhảy khắp nơi, hiện tại Cửu Tôn Tháp đã trở thành một thế giới chân chính.
Hỏa Hỏa nhìn cảnh này cũng rất vui vẻ, nhận lời rời bỏ một mảnh Linh Giới này đi theo Trần Phong.
Dù là Địa Hỏa trải qua ngàn vạn năm tháng dưới lòng đất, hiện tại Hỏa Hỏa cũng có linh trí, cũng muốn làm cho thực lực mình mạnh lên, huống gì Nữ Vương cũng đã đi, nếu tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa.
Hỏa Hỏa cũng muốn trở nên cường đại, thì phải đi ra chỗ này tìm đến bầu trời rộng lớn hơn, nên theo Trần Phong là cách duy nhất, đối với cuộc sống bên ngoài nàng cực kỳ mong đợi.
Hỏa Hỏa không chần chừ, há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm, đó mà Địa Hỏa Bản Nguyên của nàng, Trần Phong cũng không khách khí nhận lấy, dung nhập vào trong cơ thể.
Hỏa Hỏa biến thành một đạo ánh sáng, bám vào cánh tay Trần Phong, sinh ra một hình xăm ngọn lửa trên tay hắn, lúc nào cũng có thể trở lại Hỏa Hỏa như trước kia, chỉ là có thêm một cái khế ước mà thôi.
Nàng chính thức thành Hỏa Linh của Trần Phong, hai người hiện tại tuy hai mà một, và Trần Phong cũng hoàn thành nhiệm vụ Địa Hỏa Chi Linh lần này.
Bất lúc cứ nào cũng có thể triệu Hỏa Hỏa ra hỗ trợ chiến đấu, phải nó là có thêm một con bài tẩy cho mình.
Bây giờ tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc đã một mảnh trống không, vì mọi thứ đã vào bên trong Cửu Tôn Tháp.
Tinh Linh Nữ Vương vui vẻ, phất tay mở ra tiểu thế giới, ba người Trần Phong, Tinh Linh Nữ Vương, còn có Hắc Ám Tà Long bước ra, phi thân lên bay về phía dòng sông dung nham, để trở về bí cảnh.
Hắc Ám Tà Long cũng hóa thành một con Hắc Long dài 4m, chở theo Trần Phong cùng Tinh Linh Nữ Vương, Hỏa Hỏa cũng xuất hiện trong hình thái tiểu cô nương khả ái, nhu thuận ngồi phía trước đón gió.
Trần Phong ở phía sau nhìn từng cảnh vật trôi qua, Tinh Linh Nữ Vương thì dựa vào lòng hắn mà nhìn quanh thế giới tộc đàn mình sinh sống bao năm qua, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Trên bầu trời, một con Hắc Long cưỡi gió mà đi, quả thật nhanh gấp mấy lần lúc đuổi theo Hỏa Hỏa đến, làm Trần Phong cũng bội phục nện hắn một phát vào đầu phát tiết, luận về bỏ chạy trối chết thì tên này số một.
Dọc đường đi, Trần Phong lúc này mới để ý, có không ít sinh linh toàn thân đen nhẻm, hình dáng của họ không khác gì Tinh Linh Tộc, nhưng đều là vẻ mặt hung ác dữ tợn, thấy Tinh Linh Nữ Vương bên trên, hai mắt sáng rỡ, nhưng tốc độ sao đuổi kịp Tà Long.
Trên đoạn đường đi, lúc trước Trần Phong không để ý mà đuổi theo Hỏa Hỏa, lúc này ở trên cao liền nhìn dưới, đôi khi còn thấy vài cái nam tử Ám Tinh Linh vây quanh một nữ Ám Tinh Linh điên cuồng giao hợp, loạn không chịu nổi.
Trần Phong lúc gặp tình trạng này đều là từ trên không một luồng kiếm quang chém xuống, làm cả bọn lập tức đi chầu Diêm Vương
- Nơi này là lối ra sao?
Tà Long thi triển hết tốc độ, chẳng mấy chốc liền đi đến dòng dung nham, Tinh Linh Nữ Vương nhìn dòng dung nham trên đỉnh đầu, khắp khuôn mặt đều lộ ra một tia mong đợi.
- Đúng vậy, nàng tu luyện Mộc hệ, không chịu được nhiệt độ cao, nên vào bê trong cùng các tộc nhân chỉ huy họ đi.
Trần Phong nói rồi thu lấy Tinh Linh Nữ Vương vào Cửu Tôn Tháp, liền sử dụng Lôi Đình Chân Hỏa bảo vệ, cùng Hỏa Hỏa và Tà Long nhảy vào dòng dung nham tiếp tục tiến lên.
Bên cạnh dòng dung nham, có tất cả bảy đạo nhân ảnh đang đi tới đi lui chờ đợi, tu vi đều là Hóa Thần viên mãn.
Không ai khác đó là hai huynh đệ nhà họ Huyền cùng năm tên đệ tử thiên tài của các môn phái khác.
Lúc này Huyền Vô Nhai lấy ra một cái ngọc giản truyền tin đang phát sáng, hắn rót nguyên lực vào, một lát sau nhìn đám người nói.
- Nhạc Tử Phong kêu ta qua đó, các ngươi tiếp tục chờ, ta trở về ngay.
Huyền Vô Nhai nói xong, không đợi đám người phản ứng, liền lăng không bay lên ngọn núi lửa biến mất.
Huyền Vô Nhai vừa bỏ đi, không bao lâu sau, Trần Phong liền trở lại lòng núi lửa dọc đường hắn cũng thu vào không ít linh thảo Hỏa hệ sinh sống trên vách đá dưới lòng dung nham, hắn vừa tròi lên khỏi mặt dung nham, liền thấy có vô số đạo ánh mắt tập trung về phía mình.
- Khặc khặc, tiểu tử lại có người chờ ngươi dâng lên bảo vật.
Hắc Ám Tà Long bám trên vai Trần Phong cười quái dị đánh giá đám người bên dưới, cười quái dị vài tiếng.
Hỏa Hỏa lúc này cũng đã có một y phục đỏ rực, nhìn dạng cũng không khác gì nhân loại bình thường, nhưng có mái tóc dài đỏ rực, trong đôi tròng mắt có thể thấy rõ hỏa diễm bập bùng.
- Là ngươi?, ta còn tưởng ngươi chết ở bên dưới rồi chứ.
Trần Phong chưa kịp nói gì, thì Huyền Vô Khuyết đã lên tiếng, xung quanh hắn dều là Hóa Thần Viên Mãn, hắn cũng có thể nắm chắc diệt được Trần Phong.
Lần trước bị Diệt Thế Hỏa Liên tạt cho chết ngất, hắn chỉ nghĩ là một sự kiện ngoài ý muốn, trong lúc hắn không chuẩn bị mà thôi.
- Lần trước ngươi thoát chết một mạng, không biết sống chết ở đây chờ Tam gia, xem ra trong lòng vẫn tin tưởng vào chính mình.
Trần Phong cười lạnh, lúc trước hắn đưa đại lễ cho Huyền Vô Khuyết, nào ngờ có Lâm Khôn nhận thay, mới thoát chết một mạng, bây giờ lại không biết suy nghĩ lại dám chờ hắn ở chỗ này, xem ra hôm nay không giải quyết hắn không được.
- Hừ.. tất cả cùng tiến lên, cắt lấy đầu hắn là có 10 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, đủ cho chúng ta tu luyện hơn chục năm.
Huyền Vô Khuyết không muốn nói nhiều, ra lệnh năm tên cường giả động thủ, Trần Phong cũng đã lâu không hoạt động xương cốt, để cho Tà Long cùng Hỏa Hỏa quan khán, chính mình tiến lên động thủ.
Trần Phong rút ra Vô Cực Phá Thiên Long Kiếm sau lưng, kiếm ra khỏi vỏ từng dòng năng lượng lưu động lưỡi kiếm bắn ra hàn quang, một đồ án Long hình trên thân kiếm lưu chuyển Long Văn, có thể nghe thấy tiếng lông ngâm quanh quẩn trong thiên địa.
- Báu vật, tiểu tử giao ra thanh kiếm kia, chúng ta cho ngươi được toàn thây.
Tất cả đều tham lam nhìn vào Vô Cực Phá Thiên Kiếm, nội tâm cực kỳ hưng phấn, nhưng hình dạng của bọn họ trong mắt Trần Phong chỉ là một con dế nhũi, tùy ý có thể bóp chết.
- Haha.. có thực lực tới, một đám giun dế mà thôi, dám mơ tưởng tới đồ vật của Trần tam gia.
Trần Phong cười khinh thường, lúc ở thế tục giới hắn trong nhà là con thứ ba, đại ca là Trần Hạo, nhị tỷ Trần Mộng Kỳ, hắn cũng thích cái danh tự Trần Tam này, nên đôi khi tự xưng Tam Gia, để làm trưởng bối của bọn hắn, cảm giác chiếm tiện nghi của địch nhân cũng là việc khá vui.
Trần Phong huy động cánh tay, cầm lấy Vô Cực Phá Thiên Kiếm lao về phía tất cả sáu tên Hóa Thần Viên Mãn, lưỡi kiếm sắt bén phun ra nuốt vào linh khí, như là một con độc xà, bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng người ta.
- Tiểu tử muốn chết.
Tất cả đều phẫn nộ rống giận, Trần Phong dám động thủ với sáu người một lúc, đây là nhục nhã bọn họ sao, họ cao cao tại thượng đã lâu nào chịu được sỉ nhục.
Một tên gầm hét lên,. lực lượng cuộn trào, chấn cho vách núi lửa xung quanh rung động, từng cột dung nham từ bên dưới phun lên cuồn cuộn, hắn lấy ra một thanh khảm đao Thiên Cấp đón đỡ thế công của Trần Phong.
...Rầm..
Hai người va chạm phát ra một tiếng nổ, tia lửa văng tung tóe, tên cường giả kia bay ngược ra sau, khảm đao tuột tay rơi xuống đất.
- Tốt, đánh hay lắm nhưng còn quá yếu, Trần tiểu tử, làm thịt đám súc sinh này, nếu ta là một cái rắm cũng có thể đánh chết bọn hắn
Hắc Ám Tà Long thấy có trò vui nhìn, liên tục cổ vũ reo hò, làm đám người tức giận xanh mặt nhìn về phía Hắc Ám Tà Long, thấy đó chỉ là môt con vật nhỏ biết phun tiếng người, đang ở trên vai một tiểu cô nương nhìn qua toàn thân vô hại, nên cũng không thèm để ý nó tiếp tục cùng Trần Phong giao đấu.
Nói đùa gì, một con súc sinh phun ra ô ngôn ếu ngữ mà thôi, xử lý xong Trần Phong đem nó đi hầm cách thủy là được.
Vù..Vù..
Từng tiếng xé gió vang lên trên khoảng không, Trần Phong sử dụng nguyên lực trong cơ thể, cầm kiếm mà cứng đối cứng với cả sáu tên Hóa Thần Viên Mãn, còn chiếm thế thượng phong, không ngừng tung ra những còn công kích, như cuồng phong vũ bão.
- Liên Hoàn Thương, đi chết cho ta.
Huyền Vô Khuyết phẫn nộ điên cuồng hét lên, thân ảnh trực tiếp xông qua, trong tay một thanh trường thương nạm ngọc, thương ra như rồng, vô số bóng ảnh thương mang xẹt qua không trung, trực tiếp cắt nát hư không, đâm hướng Trần Phong.
Trần Phong liền vung kiếm lên, trảm rơi tất cả đạo thương ảnh, chật vật lùi ra sau, vừa đón đỡ thế công của năm tên kia, vừa chặn thương ảnh của Huyền Vô Khuyết đánh tới.
Tuy chật vật, nhưng trong lòng Trần Phong cũng là vui sướng lâm ly, đây mới là chiến đấu, hắn chỉ sử dụng tinh thuần nguyên lực kịch chiến, ngoài ra không sử dụng bắt cứ lực lượng nào khác.
...ẦM..ẦM...
Từng âm thanh bạo liệt vang lên, vách đá xung quanh bắt đầu sụp đổ, từng cột dung nham xao động phóng lên tận trời thiêu cháy thương khung, cả đám kịch chiến từ dưới lòng núi dần dần bay lên trên ngọn núi thoát ra khỏi cái hố thông thẳng lòng núi.
Sáu tên cường giả đều là điên cuồng, từng đòn công kích, vũ kỹ đánh ra, nhưng đều bị Trần Phong hóa giải, song phương qua lại, đều là ngang tài ngang sức.
Từng tên không ngừng gào to, phát tiết lửa giận trong nội tâm của mình, từng người lấy ra pháp bảo cùng lá bài của mình.
....Rầm
Nguyên lực mạnh mẽ gần như trong nháy mắt bùng phát từ cơ thể từng người, sức mạnh đó vượt xa một cường giả Hóa Thần Viên Mãn bình thường.
Cảm nhận được sức mạnh đó, Trần Phong nheo mắt lại, tuy đám người này cao ngạo, nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn có tư cách như thế.
Thực lực của Trần Phong quả thật vượt xa những kẻ này, nhưng nếu hắn không dùng lực lượng khác ngoài nguyên lực thì cũng chưa chắc có thể đả bại đám này.
Dù sao hắn chỉ là Hóa Thần Hậu Kỳ, nguyên lực trong đan điền không xê xích gì nhiều với bọn hắn đã là Hóa Thần Viên Mãn.
Khi đã Hóa Thần thì chênh lệch thực lực càng ngày càng lớn, cũng như bọn này đều là Hóa Thần Viên Mãn, nhưng cũng chưa chắc nhanh chóng thủ thẳng được Nhạc Tử Phong thực lực Hóa Thần Viên Mãn đỉnh.
Nên bọn họ mới nghe lệnh hắn làm việc, người có nấm đấm lớn mới là người có quyền quyết định.
- Cứ để hắn cho ta! Các ngươi, ngươi không cần ra tay.
Huyền Vô Khuyết ngoảnh lại nhìn đám người phía sau, nói.
Hắn lúc này một tay cầm thương, lam y bay phần phật trong gió, tóc của hắn cũng hóa thành màu bạc, từ trong cơ thể tuôn ra khí tức cực kỳ khủng bố, lạnh lẽo nhìn Trần Phong.
- Ta phải thừa nhận, ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp, chỉ dùng tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ mà có thể đánh ngang tay với bọn ta.
- Nói thật, nếu trước đó ngươi cùng Huyền Minh Tông chúng ta không xảy ra xung đột, thì ta cũng nguyện cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng lúc này cũng không thể quay lại.
Huyền Vô Khuyết nghiêm túc nói, Trần Phong là đối thủ đáng gờm hắn từng gặp, khi một thiên tài gặp một thiên tài, nếu không là địch nhân, họ sẽ cùng nhau kết làm hảo hữu để cùng nhau đi lên con đường đỉnh cao.
Dù sao thêm một bằng hữu cũng nhiều hơn một địch nhân hùng mạnh, nhưng song phương lập trường bất đồng, chỉ có thể là địch nhân.
Hiện tại Trần Phong cũng đã là địch nhân của toàn bộ Huyền Minh Tông, không những đấu giá lấy Không Gian Truyền Tống Trận, chọc giận Tông chủ, còn nhiều lần khiêu khích đám đệ tử thiên tài bọn hắn.
Huyền Vô Khuyết dù có muốn cùng Trần Phong hóa thù làm bạn cũng không được, song phương chỉ có thể bước lên con đường không chết không thôi.
- Nhưng tất cả đều là Huyền Minh Tông các ngươi chọc ta trước, nhưng câu nói của ngươi, xem ra hôm nay vẫn tha ngươi một lần.
Trần Phong nhún vai gật đầu nói, đối với Huyền Vô Khuyết tội cũng không đáng chết, lần trước hắn dùng Hạ Ức Mộng để khiêu khích Trần Phong để Trần Phong ứng chiến.
Dù Trần Phong biết đó là một cái cớ, nhưng dám dùng người bên cạnh Trần Phong khiêu khích thì tuyệt đối không được.
Nhưng Huyền Vô Khuyết nói ra lời nói thật tâm từ trong lòng, trên mặt đều là biểu cảm nghiêm túc, Trần Phong cũng tha cho hắn một mạng.
- Hừm...nói khoác không biết ngượng, trận chiến lần trước, chúng ta chưa đánh xong, hôm nay lại tiếp tục.
Huyền Vô Khuyết hừ lạnh, thái độ ngông cuồng của Trần Phong làm hắn tức giận, dù Trần Phong rất mạnh, nhưng hắn cũng không tin Trần Phong có thể giết mình, hiện tại hắn cũng đã dùng tới bí thuật, lực chiến tăng cao sao phải e sợ, huống gì bên cạnh cũng có năm tên thực lực không thua kém hắn.