Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 11: Chương 11: Ly Biệt




Trần Phong tâm thần khẽ động xuất hiện tại một căn phòng bên trong Cửu Tôn Tháp, vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp, hắn đặt nàng lên chiếc giường Ôn Hồn Ngọc đã trải tấm da thú, bắt đầu đợt tiếp theo chinh phạt.

Đợt cao trào qua đi Thanh Nguyệt Tâm dần dần lấy lại tỉnh táo, nàng dùng đôi mắt lạnh nhìn Trần Phong, ánh mắt hai người tiếp xúc thời gian như đọng lại, nàng cảm thấy hối hận, có ủy khuất, cũng có cả thỏa mãn tâm tình rất là phức tạp.

- Nếu đã xong việc, thì rút cái thứ đó của ngươi ra.

Nàng nói xong hai hàng thanh lệ chảy xuống, gò má vẫn đỏ hồng như áng mây chiều.

Trần Phong nghe vậy ảo não định rút ra lui trở về, thì bị nàng hút thật chặt hắn lại, Trần Phong đã giúp thì giúp cho trót, tiễn phật thì tiễn tới Tây Thiên.

Hắn cắn chặt răng kéo côn th*t ra ngoài chỉ còn cái quy đầu, mạnh mẽ dùng lực cắm một phát thật mạnh vào hoa tâm Thanh Nguyệt Tâm.

- Ngươi hỗn đãn, muốn chết.! Bị hắn cắm một phát làm cho nàng như tan vỡ nhưng vẫn cứng miệng mắng mỏ.

- Thứ nhất, ta làm việc không bao giờ bỏ dỡ giữa chừng, thứ hai đã giúp thì phải giúp cho trót, tiễn phật phải tới Tây Thiên ai biết sau này độc tính lại phát tác không chừng, ta nói đúng không tiểu nương tử.

Trần Phong nghiêm mặt nói, một bộ dáng chính khí lẫm nhiên không cho nghi ngờ. Vừa nói vừa dùng côn th*t ra ra vào vào hoa huy*t của Thanh Nguyệt Tâm, làm tăng khoái cảm của hai người.

- Ngươi..ngươi vô sỉ, ai là nương tử của ngươi?

Thanh Nguyệt Tâm tê dại cả người, nàng cắn chặt môi tiếng nói rít qua kẽ răng, không cho mình phát ra những tiếng kêu dâm đãng. Nàng cũng không biết hiện giờ tu vi Hợp Thể của nàng trôi đâu mất, chỉ là một con cừu nhỏ mặc lão sói ăn thịt.

Trần Phong cuối đầu xuống hôn vào đôi môi hồng nhuận của nàng, nhưng nàng lắc đầu qua lại né tránh. Hắn dùng hai tay giữ chặt đầu nàng hùng hồn bá đạo nói.

- Nàng đã là nữ nhân của ta, ngay giờ phút này, mãi mãi về sau cũng như thế.

Nói xong hắn bá đạo hôn xuống đôi môi mềm mại của Thanh Nguyệt Tâm, nàng trong giây phút ngây người trợn to đôi mắt đẹp khi nghe lời hắn nói, phương tâm như con nai nhảy loạn đã bị hắn chiếm lấy đôi môi.

- A ….ư...ư..

Thanh Nguyệt Tâm âm thanh kiều mị, trong lúc ý loạn tình mê đáp ứng lại đôi môi hắn, bốn cánh môi quấn chặt với nhau, đầu lưỡi đinh hương đã bị hắn bắt lấy say mê quấn quít.

Hai tay nàng âu yếm xoa nắn trên lưng Trần Phong. Môi lưỡi của hai người quấn vào nhau rất lâu, Trần Phong mới buông bỏ đôi môi nàng kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh. Hắn nhìn sắc hồng trên mặt nàng, đôi mắt hồ thu mơ màng lóe lên mị thái làm say lòng người.

- Thế nào, có chịu làm tiểu nương tử của ta không?

- Đừng hòng, đây chỉ là sơ suất coi như ta bị chó cắn một phát!

Nàng lấy lại vẻ lạnh lùng cao ngạo hừ lạnh không quan tâm nói.

Trần Phong khóe miệng câu lên một nụ cười tà ác, một tay bắt lấy một con bạch thỏ nhào nặn, một bên ngậm lấy một hạt tiểu anh đào còn lại say sưa mút, bên dưới vẫn ra vào không ngừng.

Hắn mút say mê như một đứa trẻ khiến cho hai nụ hoa trở nên cương cứng, hắn mút xong một bên lại mút sang bên kia khiến cho nàng phải phát ra những tiếng rên ư ư a a. Một tay hắn đưa xuống dưới, phía dưới tiểu huyệt của nàng đã lầy lội một mảng, hắn đưa một ngón tay xoa nhẹ nhẹ hạt đậu nhô ra bên trên.

- Ư...ư...thoải...mái quá...Ư sâu...sâu chút...nữa.. tên hỗn đãn, nam nhân thối! Thanh Nguyệt Tâm bị thủ đoạn của Trần Phong làm mất phương hướng vừa rên rĩ vừa mắng chữi.

Nghe những âm thanh kiều mỵ của nàng, huyết mạch Trần Phong như muốn vỡ tung, thấm xương nhập cốt làm khơi dậy bản năng tình dục nguyên thuỷ nhất, côn th*t hắn càng căng phồng đến lợi hại, tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh

Phạch... Phạch,

Tiếng cơ thể va chạm và tiếng nước như kích thích hắn điên cuồng đâm những cú thật sâu đến tận hoa tâm khiến nàng không ngừng rên rỉ.

“Ưm...sâu quá...ư...thích quá, dùng sức...ưm...ưm...mạnh lên...”

Nàng cũng hòa nhịp theo hắn cất lên những tràng rên rỉ dâm đảng khiến hắn càng thêm kích thích, điên cuồng thúc con côn th*t ra vào tiểu huyệt khiến nó sưng tấy lên. Không biết qua bao lâu có thể là một tiếng, hai tiếng hoặc nhiều hơn vì khoái cảm ập đến không ngừng không biết nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần.

Bỗng hắn gầm nhẹ một tiếng đâm một cú thật mạnh rồi một dòng tinh hoa bắn thẳng vào bên trong nàng khiến nàng lần nữa cao trào rồi ngất đi. Cả hai ôm nhau chìm vào mộng đẹp.

“Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” tự động vận chuyển hấp thụ nguyên âm của Thanh Nguyệt Tâm bắt đầu chuyển hóa dung hợp cho hơn 500 Đế Văn của Trần Phong chạy một chu thiên, xong từ điểm kết nối giữa hai người truyền lại cho Thanh Nguyệt Tâm làm nàng kém một bước, đột phá Hợp Thể trung kì.

Thời gian trôi qua khoảng hơn một ngày Thanh Nguyệt Tâm dần dần tỉnh lại, thấy Trần Phong vẫn ôm chặt mình ngủ.Dường như nhớ đến gì đó nàng bỗng chốc đỏ mặt thẹn thùng.

- Tại sao hôm qua mình lại...lại làm chuyện hoan đường như vậy chứ còn..còn..

Nàng ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn có chút non nớt của hắn, nhìn đến nỗi thất thần không biết nghĩ gì.

- Này, này tiểu nương tử đừng nhìn ta đắm đuối như vậy, đừng nói là vừa tỉnh lại muốn ăn thịt ca nha.

Trong khi Thanh Nguyệt Tâm còn đang thất thần ngắm nhìn, thì Trần Phong mở mắt ra trêu chọc đến nỗi mặt đỏ đến tận mang tai

- Cút, ra khỏi người ta đồ lưu manh.

Nàng tung một cước đá hắn xuống giường, lúc lại thấy cái vật đó gây cho nàng vừa thống khổ vừa thoải mái thì giận không chỗ phát tiết. Nàng nhanh chóng lấy ra một bộ Y phục trong nhẫn trữ vật mặc lên người đánh giá xung quanh căn phòng, âm thầm kinh hãi nhưng vẫn mặt lạnh hỏi.

- Đây là nơi nào? đưa ta ra khỏi đây.

- Đây là thể giới của ta, chỉ có nương tử của ta mới được vào ở, nàng đã vào đây thì xác định cả cuộc đời không thoát khỏi tay ta.

Hắn trịnh trọng nhìn Thanh Nguyệt Tâm mà nói.

- Được, chuyện này nói sau đưa ta trở về.

Thanh Nguyệt Tâm lạnh như băng nói, vẫn không có chút tình cảm nào.

- Thả lỏng ta đưa nàng ra!

Trần Phong nói, nàng gật đầu một cái cả hai ly khai khỏi Cửu Tôn Tháp, hiện giờ bên ngoài đã là trời tối.

- Ngươi đã cứu ta một mạng, ta cũng đã giao cái quý nhất của mình cho ngươi từ nay chúng ta không nợ nhau.

Vừa ra nàng lạnh lùng nhìn Trần Phong, lại trở về bộ dạng cao cao tại thượng ấy.

Trần Phong tức giận, “còn mẹ nó nữ nhân này vẫn không bỏ được cái tính tình này

..Bốp...

Hắn lại gần dùng toàn lực đánh ra một cái thật kêu vào mông nàng mắng..

- Nữ nhân ngu nguốc, ngươi đã là của ta, thì cả đời này không thể xóa bỏ dù cho thế nào đi nữa.

Thanh Nguyệt Tâm thấy hắn tức giận như vậy, nội tâm cũng ấm áp. Thật ra nàng là kiểu nữ nhân ngoài lạnh trong nóng, từ nhỏ đang đã tu luyện công pháp Hàn Băng nên tính tình lãnh ngạo, nàng là nữ nhân cũng cần có người yêu thương, nhưng suốt năm chỉ tu luyện không có ai làm bạn chỉ có sư phụ nàng.

Mỗi người đều có rất nhiều lần đầu tiên, nhưng nữ nhân là người không thể quên lần đầu tiên của mình nhất, có lẽ trong một khoảnh khắc nữ nhân mất đi trinh tiết của đời mình thì hình ảnh người nam nhân kia sẽ vĩnh viễn được khắc ghi! Mặc kệ có yêu hay không, có hận hay không, thì hình ảnh đó vẫn cứ tồn tại đâu đó trong trí nhớ nữ nhân, tồn tại vĩnh viễn.

Nàng lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh,có khắc chữ “Băng” nhẹ nhàng đưa vào tay Trần Phong nói.

- Chờ ngươi có đủ thực hãy cầm khối lệnh bài nãy đến Băng Thần Tông ở Bắc Vực tìm ta, lúc ấy nếu ngươi có thể dùng sức mạnh chinh phục ta trong lúc toàn thịnh, thì ta sẽ ngoan ngoãn làm tiểu nương tử của ngươi.

Còn hiện giờ ngươi quá yếu một ngón tay của ta cũng có thể đè chết ngươi, nếu ngươi vì ta hãy cố gắn, nếu không có đủ tự tin đánh bại ta thì hãy quên ý nghĩ đó đi.

Nói xong nàng hôn nhẹ hắn một cái, không đợi Trần Phong phản ứng lập tức xé rách hư không biến mất.

Trần Phong nắm chặt tấm lệnh bài trong tay, nhìn về phía hư không Thanh Nguyệt Tâm biến mất, âm thầm quyết tâm, nhất định phải mạnh mẽ.

Hắn trở về gốc cây cũ cầm lên giỏ trúc dược liệu trở về Thanh Hạ Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.