Trần Phong tâm tình phức tạp một đường nhanh nhẹn trở về Thanh Hạ Thành. Về tới cửa hắn thấy Cổ lão đầu cùng Huyên Huyên đang chờ hắn trước cửa.
- Đã trở về? Ồ Kim Đan viên mãn.
Cổ lão đầu nhìn Trần Phong không khỏi hoảng sợ, ánh mắt mang theo vẻ ý vị thâm trường nhìn hắn.
- Vâng, đã trở về.
- A.. Đại ca ca đúng là thiên tài, Huyên Huyên mất một tháng vẫn chưa lên nổi Trúc Cơ trung kì đây nè.
Huyên Huyên bên cạnh một bộ dáng ủy khuất nói.
- Ha ha Huyên Huyên cũng là thiên tài mà, do chưa có cơ duyên thôi, lúc bằng tuổi ngươi ca ca cũng chưa bước lên nổi Trúc Cơ đấy.
Trần Phong cười nhẹ nhàng xoa đầu Huyên Huyên nói.
- Thật sao?
- Đó là tự nhiên, chỉ cần ngươi có quyết tâm trời không phụ lòng người,sau này ta còn còn nhờ Huyên Huyên bảo hộ nha.
- Đúng rồi, đại ca ca nói rất có lý, ta sẽ cố gắn nổ lực không bỏ cuộc, sau này thành một cường giả bảo vệ gia gia và ca ca.
Huyên Huyên ánh mắt sáng ngời, quyết tâm nắm chặt tay nhỏ cười haha nói.
- Ừ, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.
Trần Phong cười cười đáp lại một câu, không nhanh không chậm bước về giang phòng của mình, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng trên giường vận dụng “Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết” hấp thụ thiên địa linh khí tu luyện trong lòng phân phó.
- Hằng nhi ta còn bao nhiêu lần rút thưởng.
- Đinh! 2 lần rút thưởng ngẫu nhiên vũ kỹ, một lần rút thưởng ngẫu nhiên pháp bảo, một lần rút thưởng chỉ định tuyệt học thân pháp, Phá Chướng Đan x1.
- Nhắc nhở, Có thể gộp năm lần rút thưởng ngẫu nhiên thành một lần chỉ định rút thưởng. có khả năng xuất hiện vật phẩm cao cấp, và ngâu nhiên mỗi tháng Hệ Thống sẽ tặng cho công tử một lần rút thưởng ngẫu nhiên vũ kỹ, pháp bảo hoặc là công pháp hay thiên tài địa bảo nào đó tùy vào khí vận của công tử.
Hằng nhi thanh âm ngọt ngào mà liệt kê tất cả vật phẩm của Trần Phong còn lại hiện giờ.
Trần Phong nghĩ thôi thì chờ gộp 5 lần rồi xem cái nào vừa ý dùng cũng không muộn, bây giờ cũng chả có gì dùng. Mà cái tuyệt học thân pháp hắn cảm thấy rất có hứng thú nên học nó đi.
- Cho ta rút thưởng tuyệt học thân pháp và học ngay và luôn.
Một mảnh sáng hiện lên trước mắt Trần Phong trong đó có các năm loại tuyệt học, chú thích và hình ảnh minh họa có thể nói là khá chi tiết.
1. Hắc Ảnh Độn Thuật ( Địa Cấp thượng phẩm thân pháp) thân ảnh hóa thành bóng tối trong nháy mắt di thiên độn địa ban ngày không có hiệu quả ẩn hình
2. Khinh Vân Tế Nguyệt ( Thiên Cấp trung phẩm thân pháp) cưỡi mây đạp gió vô tung, vô ảnh, tàn hình dưới ánh trăng
3. Lăng Ba Vi Bộ ( Địa Cấp hạ phẩm thân pháp) di hình hoán ảnh, khi di chuyển chỉ để lại tàn ảnh tại chỗ.
4. Bát Môn Độn Giáp (Địa Cấp hạ phẩm thân pháp) di chuyển cách tám bước biến mất một lần.
5. Vân Lưu Tật Phong Bộ ( Thiên Cấp hạ phẩm thân pháp) thân hình hóa thành cuồng phong hòa vào thiên địa
Trần Phong nhìn các hình ảnh minh họa mà trợn mắt líu lưỡi, những bóng ảnh minh họa khi sử dụng thân pháp khiến cho người ta phải hâm mộ, trong đó Trần Phong thấy cái Khinh Vân Tế Nguyệt là thi triển ra bộ pháp đẹp mắt, và tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng chỉ có thể thấy tàn ảnh. Hắn quyết định làm ra lựa chọn.
- Được ta chọn Khinh Vân Tế Nguyệt.!
- Đinh! chúc mừng công tử rút thưởng “Khinh Vân Tế Nguyệt” ( Thiên Cấp trung phẩm thân pháp) bắt đầu truyền thừa. Hằng nhi nói xong đưa lên cây phap trượng một luồng sáng bay vào linh hồn của Trần Phong.
Sau một chút Trần Phong rời khỏi trạng thái tu luyện, thoát cái biến mất tại giang phòng, hắn bắt đầu đi thử cái thân pháp này.
- Ai..?
Cổ lão đầu đang trong phòng luyện đan nghe thấy có hơi thở đến gần, hắn cảnh giác phóng ra Hồn lực tìm tòi chung quanh phạm vi nhưng không thấy người nào.
- Tiên bối người thật sự không thấy ta?
Trần Phong đứng bên cửa sổ, mượn ánh trăng chiếu vào làm hắn tàn hình trước mặt Cổ lão đầu, nhưng vời tu vi Hồn lực Lực Hợp Cảnh của lão đầu vẫn không thấy hắn.
- Là ngươi sao?... đây là thủ đoạn gì? Cổ lão đầu cũng hoảng sợ Hồn lực của hắn là Lục Hợp tuy nhiên vẫn không thể sử dụng toàn lực nhưng căn cơ vẫn còn đó, nếu Trần Phong là địch nhân lão chắn chắn khó sống rồi.
Trần Phong đóng cửa sổ lại, thân hình hắn hiện ra trước mặt Cổ lão đầu, hắn cười hì hì nói.
- Thế nào? tiền bối thân pháp ta mới học không tồi chứ.
- Đúng là rất huyền diệu, thân pháp mà cũng có thể vô tung vô ảnh, cũng có thể coi đây là bí thuật hay một loại thần thông. Ngươi đúng là yêu nghiệt mà không thấy một buổi từ Kim Đan trung kì tấn thăng Kim Đan viên mãn, lão già ta không chơi với ngươi, để cho ta sống thêm vài năm chứ không thì ta bị đã kích mà chết mất
Cổ lão đầu xua tay nói, bộ dáng ta không muốn nói chuyện cùng ngươi.
Trần Phong cười lớn một tiếng nhảy qua cửa sổ biến mất vô tung vô ảnh.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua Trần Phong tiếp tục giúp Cổ lão đầu luyện hơn 30 viên Hóa Phong Đan tất cả đều là cực phẩm làm lão rất là kích động. Nhưng bắt đầu từ xa có một đám người bộ dạng hung hăn càn quấy đến tìm phiền phức.
Đi đầu chính là tên hoàn khố công tử Từ Vũ Hàn, theo sau là một đám người bình thường hiển nhiên đây là những người bị Từ Vũ Hàn chộp tới, cạnh Từ Vũ Hàn có vài tên tu sĩ trước ngực áo đều có chữ Kiếm hiển nhiên là cùng một môn phái,, còn chưa tới cửa Từ Hàn Vũ đã bắt đầu kêu gào.
- Cổ lão đầu, người đâu giao ra đây cho ta, chúng ta đang cần người sai việc gấp Lâm Kiệt công tử sắp đến còn thiếu một nha hoàn thị tẩm đây, nếu không lão tử bắt đầu đập cái ổ chó của lão.
- Ta nói, tên kia không phải người ở đây, còn cháu gái ta ngươi muốn bắt nó đi làm nha hoàn thì không có khả năng, nếu không cút khỏi đây đừng trách ta không khách khí, lão tử ngươi không có dạy ngươi phải tôn kính người già sao?
Cổ lão đầu cũng nổi giận, một cái Kim Đan cũng dám ở đây kêu gào chỉ vào mũi của lão mắng làm sao không giận, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí nếu không sợ động thủ bại lộ hành tung để địch nhân phát hiện, liên lụy tới Huyên Huyên lão đã một tay chụp chết hắn.
Sau mấy ngày Trần Phong luyện chế Hóa Phong Đan lão cũng đạ khôi phục tới Hóa Thần sơ kỳ.
- Ha ha tốt tốt! lão đầu già rồi mà không thức thời, nếu vậy đừng trách ta không khách khí, các sư huynh đệ vào bắt ngươi.
Từ Vũ Hàn cười lạnh một tiếng, vung tay lên gần bốn năm tên Kim Đan cường giả phía sau lao lên phát động ra công kích.
...Phụt...
- Aa...a...!
Một tên tu sĩ vừa lao lên đã bị một quyền đánh cho phun máu bay ngược, cả đám nhìn lại thì thấy trước mặt Cổ lão đầu đứng đó, một nam thanh niên anh tuấn phi phàm, một bộ bạch bào theo gió mà bay, tóc đen phiêu dật xuất trần.
Dĩ nhiên đó là Trần Phong, hắn cũng biết nỗi khổ tâm cũng lão đầu chỉ vì lo lắng cho Huyên Huyên nên mới nhẫn nhục chịu đựng vì thế hắn đành đứng ra. Hắn cũng muốn thử xem đánh người là cảm giác như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lực lượng của một tu tiên giả để đánh người rất là cảm thấy hưng phấn.
- Ồ. tiểu tử ngươi là tên nam nhân mà lão đầu này mang về sao, cũng có chút thực lực, dám đả thương người của Cự Kiếm Môn,ta xem tiểu tử ngươi chán sống.
Từ Vũ Hàn cũng kinh ngạc một quyền có thể đánh cho một vị sư đệ Kim Đan sơ kỳ thổ huyết, nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi xem xét Trần Phong còn khá trẻ tuổi khuôn mặt vẫn còn tý non nớt đảm bảo chưa quá 20 thì có thực lực gì, hắn không thể xem thấu tu Trần Phong nghĩ cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà thôi, ăn may mới đắc thủ.
- Ta đây, hôm nay muốn giáo huấn các ngươi, những người này tự cho là cao cao tại thượng, nhưng trong mắt ta chỉ là rác rưỡi ức hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh mà thôi.
- Hừ! tiểu tử càn rỡ không soi mặt vào bãi nước tiểu xem mình là thứ gì, cũng dám trước mặt chúng ta kêu gào hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Từ Vũ Hàn nói xong khí tức tu vi Kim Đan trung kì bộc phát mà lên hắn lấy ra một thanh chùy thủ nhắm thẳng tim Trần Phong mà lao đến.
- Tiền bối, hôm nay ta muốn dạy dỗ đám này một bài học ngài không có ý kiến chứ.
Trần Phong quay đầu lại hỏi Cổ lão đầu.
- Không có ý kiến, đưa bọn hắn đi gặp liệt tổ liệt tông ta cũng không ý kiến, cứ thẳng tay mà làm!
Cổ lão đầu lạnh nhạt nói kéo ra một cái ghê mây, ngồi xuống cầm tẩu thuốc bên cạnh châm lửa nhẹ nhàng hít một hơi.
....Bốp....
- Khục..Khục!
Trong lúc Từ Vũ Hàn lao lên Trần Phong không tránh không né, giơ ra một bàn tay chỉ nghe một tiếng thanh thúy bạt tai vang lên.
Từ Vũ Hàn bị Trần Phong một tất đập nằm bẹp xuống đất, ho một ngụm máu phun ra ba chiếc răng.
- Đánh thì đánh nói nhiều như vậy làm gì, rác rưỡi cũng chỉ là rác rưỡi mà thôi.
Trần Phong lấy ra một chiếc khăn lau lau bàn tay đã đánh Từ Vũ Hàn, kiểu như đánh đánh làm bẩn tay mình khiến cho Từ Vũ Hàn hai mắn phún lữa.
- Nghuôi...Nghươi... dám đánh ta! Các sư huynh đệ lên hôm nay ta phải giết chết người này...
Từ Vũ Hàn nằm dưới đất từ từ bò dậy, một bên bưng lấy cái má đã sưng phồng, răng môi lẫn lộn mơ hồi nói không rõ nhưng sát ý đã ngưng thành thực chất. Đại ca ca cẩn thận.! Huyên Huyên lo lắng kêu lên một tiếng.
Bốn tên tu si Kim Đan trung kì một sơ kì bùng nổ khí thế, lấy ra pháp khí chuẩn bị đánh giết Trần Phong.
- Ha ha tiểu tử để xem ngươi làm sao chống đỡ, sau khi giết ngươi rồi xử lý lão già kia, ta sẽ bắt tiểu mỹ nhân này cũng huynh đệ chơi đùa, vài năm nữa cũng là một cái tiểu mỹ nhân bại hoại a bán đi kỹ viện chắc kiếm khá nhiều linh thạch.
- Khặc khặc, đúng đấy tiểu tử ngươi phải trả giá vì tội dám đắc tội người Cự Kiếm Môn ta, nếu không đủ chúng ta sẽ bắt, mẹ ngươi, lão bà ngươi tất cả nữ nhân trong nhà ngươi chơi đùa xong bán đi, nam thì giết băm ra cho yêu thú ăn.
Từ Vũ Hàn một tay bụm mặt vẫn không quên hung ác, kích thích Trần Phong. Vài tên khác cũng cười to mà phụ họa còn thêm mắm dặm muối càng thêm hung ác, bọn hắn cũng đâu biết đây là câu nói đưa hắn vào tử lộ,
vốn dĩ Trần Phong chỉ muốn đánh trọng thương lũ người này hắn không muốn gây phiên phức cho hai ông cháu để họ sống yên ổn, và cũng để Cổ lão đầu âm thầm khôi phục thực lực.
- Xem ra, hôm nay ta phải đại khai sát giới!
Trần Phong đôi mắt lạnh xuống, kiếp trước hắn không có thân nhân, dù kiếp này có nhưng rất mờ ảo, hắn đã xem Huyên Huyên là muội muội mình, tiểu nữ hài khả ái làm hắn sinh ra yêu thương hắn không cho phép ai vũ nhục nàng, và làm tổn thương những người mà hắn quan tâm, nếu ai dám làm vậy chỉ có một con đường chết.
- Chiến Thân “Mở”
Hắn lấy ra Ám Dạ Phần Thiên Kiếm, khai mở Đế Thiên Chiến Thân khí tức tu vi vượt qua cả Kim Đan viên mãn, sau lưng hiện ra hư ảnh Đế Hoàng cao thượng.
- Tịch Diệt Tam Thiên.
- Đệ nhị thức, Diệt sinh linh.
Khi hư ảnh Đế Hoàng hiện ra uy áp làm cho năm tên tu sĩ thở không nổi, bước đi cũng khó khăn huống chi là chiến đấu, cả năm tốn cứ đứng ngốc như con gà gỗ nhìn xem đạo kiếm khí khổng lồ của Trần Phong tiến lại gần và cướp đi tính mạng của bọn họ.
- Mạng ta xong rồi!..
- Ai đó cứu chúng ta... chúng ta là người của Cự Kiếm Môn.
...Phốc.. Phốc...Phụt...
Năm cái đầu lâu cao cao bay lên, trong mắt đều là hoảng sợ cùng vẻ tuyệt vọng từ thân năm người vị trí nơi cổ họng từng dòng máu bắn ra rồi ầm ầm ngã xuống đất không có một tia chống cự. Trước khi chết còn không chịu hối cải, còn đem hậu trường ra dọa dẫm, làm Trần Phong cảm thấy đúng la một lũ não tàn, chết không có gì đáng tiếc.
- Đinh! chúc mừng công tử hoàn thành nhiệm vụ ẩn Lần Đầu Giết Người.
- Thưởng 5,000 exp, một lần rút thưởng ngẫu nhiên vũ kỹ, 1000 điểm Danh vọng.
- Đinh! chúc mừng công tử chém giết bốn tên Kim Đan trung kì dạt 1000 exp, một tên Kim Đan sơ kỳ 200 exp.
- Ặc, giết người cũng có thưởng sao?
Trần Phong kinh ngạc hỏi.
- Vâng, lúc ngài diệt sát yêu thú hay cường giả hình thành Kim Đan hay Yêu Đan trở lên sẽ được thưởng kinh nghiệm, nhưng bọn họ phải có sát khí đối với ngài, nếu không muốn nghe thông báo thì Hệ Thống sẽ đóng lại.
- Hiện giờ công tử đã đủ kinh nghiệm đột phá, có cần khai mở áp chế đột phá Nguyên Anh không, nhắc nhở có thể dùng Phá Chướng Đan rút ngắn thời gian phá Đan thành Anh.
Tiếng nói Hằng nhi trong đầu Trần Phong quanh quẩn, hắn cũng không ngờ mới đến thế giới này chưa đầy một tháng đã từ Trúc Cơ sơ kỳ lên tới Nguyên Anh vượt qua hai đại cảnh giới. Hắn không khỏi vì mình mà may mắn, không nhờ có Hệ Thống nếu chỉ dựa vào “Hỗn Nguyên Đế Thiên Đế” dung nạp linh khí để tu luyện thì giờ chắc chỉ vừa đột phá Kim Đan.
Hắn nhớ lại tên Đế Thiên Quân rắm thúi tự kỷ đó, Trần Phong quyết tâm phải cố gắn tu luyện thật nhanh để đánh vào cái mặt đẹp trai của hắn hành đầu heo
Trở lại với hiện tại, giờ phút này toàn trường tĩnh mịnh chỉ nghe thấy tiếng kọt kẹt của chiếc ghế mây, mọi người hoảng sợ im lặng nhỉn một màn trước mắt, chỉ có lão đầu là ngồi trên ghế phè phỡn mắt lim dim hưởng thụ rít từng hơi thuốc.
Từ Vũ Hàn hoảng sợ, sắc mặt xanh mét đặt mông ngồi dưới đất, quần ướt một mảnh, hiển nhiên đã bị Trần Phong dọa sợ đái ra quần, hắn kinh hãi mà nhìn Trần Phong nhưng vẫn ngu ngốc mà dọa dẫm.
- Ngươi...ngươi đừng qua đây,ta là đệ tử Cự Kiếm Môn, cha ta là thành chủ, là tu sĩ Nguyên Anh trung kì, ngươi không được giết ta nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi. Còn có Lâm Kiệt công tử rất nhanh sẽ đến hắn đã là Nguyên Anh hậu kì.
- Ngu ngốc, loại não tàn như ngươi sống chỉ tốn lương thực.
Trần Phong phun một bãi nước miếng khinh thường nói, hắn từng đọc qua rất nhiều truyện, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc thực thế, thật không sai tý nào
Chiến lực của Trần Phong hiện giờ khi liều mạng kích hoạt toàn bộ Đế Văn sử dụng tất cả thủ đoạn, cũng có thể đối kháng với Nguyên Anh hậu kì
Dù là lão tử hắn có là Nguyên Anh trung kì, Trần Phong cũng không để vào mắt hắn rất nhanh sẽ đột phá Nguyên Anh sơ kì, kết hợp với Đế Thiên Chiến Thân cung cấp không ngừng thiên địa linh khí, dù đánh không lại, hắn sử dụng thân pháp Khinh Vân Tế Nguyệt cũng đủ tiêu hao chết tên kia.
- Vì thế, ngươi ngu ngốc như vậy ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường.
Nói xong Trần Phong thi triển Khinh Vân Tế Nguyệt biến mất tại chổ, 1s sau xuất hiện bên cạnh Từ Vũ Hàn một tay xách cổ hắn lên như con chó chết.
- Nhớ lấy, nếu có kiếp sau đừng ỷ vào phía sau hậu trường ức hiếp người khác. Nhớ lấy người giết ngươi gọi Trần Phong.
Trần Phong vừa nói chỉ nghe một tiếng “Rắc” vang lên đầu của Từ Vũ Hàn đã bị Trần Phong vặn ra sau 180°, đi gặp Diêm Vương gia uống trà đàm đạo nhân sinh.
Nhưng Từ Vũ Hàn không biết hắn rất vinh hạnh vì hắn là tên ngu ngốc đầu tiên bị Trần Phong giết, nếu sau này hắn sống lại và biết mình là người đầu tiên bị tối cao cường giả của tam giới, Hạ, Tiên, Thần thì sẽ là một niềm vinh hạnh biết bao nhiêu. Vì hắn là cục đá mài dao đầu tiên của Trần Phong trên con đường quật khởi.