Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 13: Chương 13: Thành Chủ Nổi Giận




Lúc này Từ Vũ Hàn đã chết không thể chết lại, nhưng có thể thây sâu trong ánh mắt hắn còn mang theo vô cùng hoảng sợ, không cam lòng và khó tin nhưng tất cả đã không còn ý nghĩa, chết vẫn là chết.

- Không xong rồi, tiểu tử này gây ra đại họa

- Đúng đấy, người của Lâm Kiệt mà hắn cũng dám giết, xem ra hắn nhất định không sống đến ngày mai

- Lâm Kiệt công tử là đệ tử hạch tâm của Cự Kiếm Môn, tu vi Nguyên Anh hậu kì, nếu như cái chết chửa Từ Vũ Hàn khiến hắn nổi giận san bằng Thanh Hạ Thành thì nguy to

- Còn có thành chủ Từ Nhiên cực kỳ bao che cho con, hắn sẽ không tiếc đại giới mà giết người trẻ tuổi này

Cái chết của Từ Vũ Hàn khiến không ít người hiếu kỳ vây xem cảm thán, thế nhưng có những người thích xem náo nhiệt nhao nhao nghị lận. Nhưng cũng rất hả hê, tên Từ Vũ Hàn này ngày thường khi nam phách nữ, ngông cuồng tự đại nhưng hắn là người của Cự Kiếm Môn không ai dám chọc đến hắn, nếu đắc tội hắn chẳng khác nào tìm cho mình đau khổ hay sao

Nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi chém chết, đây cũng là một sự kiện khoái hoạt nhân tâm a.

- Con của ta a!

- Kẻ nào, kẻ nào dám giết con ta!!

Một tiếng rống giận dữ từ xa truyền tới, uy áp tỏa ra làm mọi người hít thở không thông, chốc lát sau trên không trung trước cửa đình viện của Cổ lão đầu xuất hiện một người trung niên

Hắn tầm khoảng 40 tuổi, mặc một bộ y phục xa hoa, nhưng trên thực tế hắn đã trên trăm tuổi, mái tóc dài đen tuyền đã điểm lưa thưa vài sợi bạc

Hắn là thành chủ của Thanh Hạ Thành, Từ Nhiên một tu sĩ Nguyên Anh trung kì cũng là một trong những cao thủ đứng đầu Lam Vân đế quốc, hắn từ trẻ đến giờ đã cưới rất nhiều thê thiếp, nhưng gần ba mươi năm trước hắn mới có một đứa con đó là Từ Vũ Hàn

Nên hắn hết mực yêu thương đứa con này, bao che khuyết điểm mặc hắn hung hăn càn quấy nhưng giờ phát hiện linh hồn bài vỡ vụn làm sao không giận. Hắn truy theo khí tức còn sót lại của con trai xuất hiện tại nơi này.

Từ Nhiên quan sát toàn trường thấy con trai nằm chết trên mặt đất, cổ bị vặn gãy, hắn từ trên không lao xuống ôm Từ Vũ Hàn vào lòng mà khóc rống.

- Là ngươi giết nhi tử ta?

Từ Nhiên quan sát toàn trường hắn nhìn về phía Trần Phong đứng ngạo nghễ cách đó không xa âm lãnh hỏi.

- Là ta, thế nào muốn vì nhi tử ngươi báo thù?

Trần Phong rất sảng khoái mà thừa nhận

Từ Nhiên nhìn về phía Cổ lão đầu đang phè phỡn hút thuốc lim dim mắt mở miệng nói.

- Cổ lão đầu, tên này giết nhi tử của lão phu?, nhi tử của lão phu chết ở nơi này ngươi nên cho ta một cái công đạo!

Hắn cũng biết lão đầu cũng thâm sâu khó lường, là Luyện Dược Sư nổi tiếng ở đây, hắn cũng biết Luyện Dược Sư là không dễ đắc tội, hắn muốn giết người trẻ tuổi trước mắt này báo thù cho con trai, nhưng mặt mũi Cổ lão đầu vẫn phải cho.

- Từ thành chủ, thứ lỗi lão già ta gần đất xa trời chỉ có một cuộc sống an nhàn, hôm nay lệnh công tử đến đây hò hét, không để bộ xương già này vào trong mắt, nên đã có người thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, ta chỉ ngồi đây hưởng thụ một ít lạc thú của cuộc đời, ngài tới chỗ ta mà đòi công đạo thì nhầm địa phương rồi.

Cổ lão đầy vẫn ung dung ngồi trên ghế đung đưa tẩu thuốc, híp mắt nhàn nhạt nói

- Nói như vậy, ta đây chém tiểu tử này Cổ lão không ý kiến

Từ Nhiên khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo nói, sát khí tỏa ra bốn phương tám hướng.

- Lão già ta đây sao dám có ý kiến, ngài là thành chủ cứ việc phóng ngựa mà làm, nhưng lão phu khuyên nhủ Từ thành chủ một câu, ân oán nên giải không nên kết hậu quả rất nghiêm trọng

Cổ lão đầu biết sức chiến đấu của Trần Phong khủng bố Nguyên Anh trung kì chưa chắc đã làm gì được hắn nên quyết định không nhúng tay vào. Còn tốt bụng đưa ra lời khuyên có tiếp thụ hay không là tùy vào Từ Nhiên rồi.

- Tốt nếu đã như vậy, tiểu tử dám giết nhi tử ta hôm nay ta phải bắt ngươi chôn cùng nó!

Từ nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tế ra một thanh kiếm trực tiếp xông về phía Trần Phong, toàn bộ lực lượng Nguyên Anh trung kì tràn ngập toàn trường.

- Trần tiểu tử, nếu tha được thì tha dù sao người ta cũng là một người cha bị mất con

Cổ lão đầu thở dài nói, hắn cũng đã từng là một người cha bị mất con, nên hắn hiểu cảm giác của Từ Nhiên lúc này, nhưng dung túng cho con làm bậy là cái sai của Từ Nhiên hắn không tiện can thiệp chỉ nói với Trần Phong

- Tiền bối không cần quan tâm, Hỏa hoạn đêm đông gió xuân thổi lại sinh, Diệt cỏ phải diệt tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng

Trần Phong kiên định nói, hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, tha hắn một lần lỡ đâu “tro tàn lại cháy” sử dụng âm mưu quỷ kế hãm hại người bên cạnh mình, nên phải bóp vỡ nguy cơ này từ trong trứng nước

Cổ lão đầu nghe Trần Phong ý quyết tâm trong lời nói, cũng chỉ biết lắc đầu thở dài

Tiếng nói vừa dứt Trần Phong cầm lấy Ám Dạ Phần Thiên Kiếm lao lên đối chiến với Từ Nhiên một chiêu cứng đối cứng . ngôn tình hay

- Tiểu từ cuồng vọng, muốn chết! dám cùng lão phu liều mạng

...Keng...

Hai thanh kiếm chạm nhau tóe ra tia lửa bốn phía, Trần Phong ầm ầm lùi lại gần mười bước bàn tay run rẩy có cảm giác tê dại

Hiển nhiên về Trần Phong là Kim Đan viên mãn sử dụng sức mạnh là linh lực, còn Từ Nhiên đã là Nguyên Anh trung kì, linh lực trong đan điền khi phá vỡ Kim Đan đã được chuyển hóa thành tinh thuần Nguyên lực, độ dày đặc mạnh hơn Trần Phong gấp mấy lần.

Từ Nhiên đứng nguyên tại chổ, thanh kiếm của hắn đã bị mẽ một mảng nhỏ đây là than kiếm Huyền Cấp thượng phẩm của hắn, tốn biết bao tích trữ tài phú mới nhờ con trai từ Cự Kiếm Môn cầm về một thanh nhưng giờ đã sứt mẽ

Làm hắn khiếp sợ hơn là, người trẻ tuổi này có thể cứng đối cứng với hắn mà không bị thương chỉ lùi lại vài bước. Hắn cũng bắt đầu cẩn thận đánh giá Trần Phong đã là Kim Đan viên mãn làm hắn bắt đầu cẩn thận

- Tiểu tử ngươi là ai? từ đâu đến tuổi còn trẻ đã đạt Kim Đan viên mãn, xưng tên ra để ta sau khi giết ngươi còn cầm đầu ngươi tới nhà bồi tội.

- Hừ!tên ta ngươi không xứng biết

Trần Phong lạnh lùng đáp lại một câu, bắt đầu cần thận hắn cũng không vội chém chết Từ Nhiên, nếu thích mở ra Đế Thiên Chiến Thân kèm Đệ nhị thức Diệt sinh linh, Từ Nhiên không chết cũng trọng thương, bởi vì hắn muốn thử chênh lệch giữa hắn và Từ Nhiên bao xa.

- Vô tri tiểu nhi, một tên mao đầu tiểu tử cũng không biết trời sao đất rộng, hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Anh.

- Từ Gia Kiếm Pháp, Kiếm trảm sơn hà.

Từ Nhiên quát lạnh một tiếng, cầm kiếm lao lên sư dụng ra tuyệt học của Từ gia, tăng tốc hóa thành những đạo tàn ảnh lao về phía Trần Phong, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn thương tám hướng, nhưng người vây xem thực lực kém, y phục rách nách nhiều chỗ kiếm khí cắt qua da thịt làm bọn họ thống khổ không thôi, nhanh chóng lùi ra xa không muốn bị tai vạ

Trần Phong cũng nghiêm mặt nhìn một kiếm này từ từ tới gần hắn vận dụng Tử Lôi Toái Thể, Đại Thiên Cơ Thuật bắt đầu diễn hóa trước khi đối thủ ra đòn, làm ra hành động né tránh và phòng ngự không cho kiếm khí làm thương tổn.

- Hừ hừ, tiểu súc sinh có giỏi đừng né tránh, đánh với lão phu một trận

Dùng toàn lực công kích lúc này Từ Nhiên đã tiêu hao hết năm thành Nguyên lực, vẫn không cách nào động vào chéo áo của Trần Phong làm hắn tức giận mắng to

- Lão súc sinh, ngươi chỉ thế này thôi sao? bổn công tử còn chưa dùng toàn lực, thân tháp còn chưa thi triển ra đây, muốn đùa với ngươi một chút xem ra ngươi muốn chết nhanh như vậy ta cũng thành toàn cho ngươi.

Trần Phong cũng lập tức mắng lại, hắn cũng đã biết lực lượng của Kim Đan so với Nguyên Anh kém xa rất nhiều chỉ bằng khoảng 1/10 mà thôi, nên muốn chém chết tên này chỉ có vận dụng công pháp và vũ kỹ cao cấp mới phân ra thắng bại.

Nghe Trần Phong nói, Từ Nhiên xém chút phun ra một ngụm máu “mẹ cái gì chỉ có vậy, cái gì chơi đùa” hắn đường đường là một Nguyên Anh cao thủ mà bị một tiểu tử chưa giáo máu đầu chơi đùa, là hạng gì nhục nhã.

- Tiểu tử đền mạng cho con trai ta!.

Từ Nhiên tức giận, phẫn nộ hét to một tiếng dùng toàn lực, thề phải tương sống chém chết Trần Phong ném cho chó ăn.

- Bổn công tử cũng hết hứng thú chơi đùa cùng lão súc sinh như ngươi rồi, ta phải vận dụng toàn lực đây cố gắn mà đỡ nha.!

- Chiến Thân “Mở”

- Tịch Diệt Tam Thiên, Đệ nhị thức, Diệt Sinh Linh

Trần Phong khinh miệt nói một tiếng, khai mở Đế Thiên Chiến Thân dùng Ám Dạ Phần Thiên Kiếm lao lên chém ra một luồng kiếm khí, luồng kiếm khí lam sắc bay nhanh như tốc độ ánh sáng nhưng nơi nó đi qua hư không dường như xé ra một vết rách, thế như lôi đình bay thẳng về phía Từ Nhiên.

Từ Nhiên thấy thế kinh hãi, vội vàng vận dụng toàn bộ Nguyên lực còn sót lại hình thành một quang thuẫn, tay cầm chặt binh khí ngăn cảnh trước người tạo ra hiệu quả phòng ngự.

....Rắc...rắc...

Chỉ thấy luồng kiếm khí của Trần Phong trảm vào quang thuẫn, tấm màng phòng ngự từ Nguyên lực của Từ Nhiên nhanh chóng rạng nứt, từ từ lan ra toàn bộ tấm chắn cuối cùng cũng vỡ tan.

....Roẹt... Ầm.. ầm...

Quang thuẫn Từ Nhiên sau khi vỡ tan, luồng kiếm khí của Trần Phong thế đi không giảm bay xuyên qua người Từ Nhiên rơi vào bức tường phía sau lưng hắn, làm bức tường lập tức ầm ầm đổ nát.

- Không thể nào, ngươi sao có thể?

Khói bụi tản đi, lúc này Từ Nhiên đứng giữa sân không thể tin tưởng mà thì thầm lẩm bẩm

Nói hết câu thanh kiếm của hắn che chắn trước người đứt thành hai đoạn rơi trên mặt đất, rồi tiếp đến từ từ cơ thể Từ Nhiên chia làm hai đoạn ngã nhào xuống đất, máu tươi tràn ra nhiễm đỏ cả một khoảng sân.

- Từ.. Từ thành chủ đã vẫn lạc!

- Hắn bị một thiếu niên giết chết a, hắn là tu sĩ Nguyên Anh trung kì a, cũng là hàng ngũ cao thủ đứng đầu Lam Vân đế quốc.

- Hừ.. chết chưa hết tội, để Hoàng Thượng phía trên cử ra một thành chủ mới cho chúng ta có cuộc sống an nhàn hơn

Từ Nhiên cuối cùng cũng nối gót con trai hắn, làm cho mọi người xung quanh sợ hãi lẫn vui mừng. Một đời Nguyên Anh trung kì cường giả tu luyện hơn trăm năm cứ thế chết đi làm cho người ta không khỏi cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.