- Haizz.. Mặc dù Từ Nhiên có một đứa con không ra gì, nhưng hắn cũng là người chính trực tội không đáng chết a
Cổ lão đầu nhìn cái chết thê thảm của Từ Nhiên mà bóp trán thở dài tiếc nuối, dù sao lão cũng đã ở đây gần mười năm nuôi Huyên Huyên, hai bên thường xuyên qua lại không có tình cũng có nghĩa
Vì một tên nhi tử không ra gì mà bỏ mạng, âu tất cả đều có số mệnh do trời định muốn tránh cũng tránh không thoát
- Tiền bối, mặc dù hắn không đáng chết nhưng hắn dạy dỗ ra một đứa con như vậy cũng là tội đáng chết, nếu hôm nay không phải ta xuất thủ dạy dỗ tên Từ Vũ Hàn thì ngài sẽ ra tay, một khi thông tin nơi này truyền đi và bằng cách nào đó lọt vào trong tai của địch nhân, tiền bối và Huyên Huyên không lẽ phải tìm một nơi khác tiếp tục ẩn nhẫn
Trần Phong nghiêm trang nói, hắn lo lắng cũng đúng người có thể phong ấn một thân thực lực của Cổ lão sẽ có thực lực hoặc thế lực sau lưng khủng bố cỡ nào, lỡ không may qua một con đường nào đó truyền vào tai học thì hai ông cháu này sẽ gặp nguy hiểm
Cổ lão đầu chỉ biết gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp,“ người trẻ tuổi này sát phạt quả quyết, lạnh lùng như sương không buông tha cho địch nhân cơ hội, ngày sau ắt thành tựu không thể đo lường
Hắn không để ý cái nhìn của người khác, ai phạm hắn hoặc người bên cạnh hắn hoàn trả gấp trăm lần, bất quá tràn phong ba này qua đi, phải cho hắn nhanh chóng rời khỏi để tránh phiên phức Cự Kiếm Môn cũng không phải thế lực mà Trần Phong hiện giờ có thể chọc nổi.
- Ngươi nói rất có đạo lý, ngươi rất thích hợp thể sinh tồn trên cái thế giới này, ngươi không giết họ, họ sẽ giết nguơi lòng dạ mềm yếu sẽ dần dần bị đào thải và chỉ để cho kẻ mạnh sống sót, xem ra Cổ Thiên Kỳ ta an nhàn quá lâu quên mất hào khí năm đó rồi
- Các ngươi đi theo ta!
Cổ lão đầu cảm thán một tiếng đứng thẳng tắp sống lưng lên nhìn Trần Phong cùng Huyên Huyên nói một câu rồi dẫn đầu bước vào trong.
- Đại ca ca ngươi không có chuyện gì chứ?
Huyên Huyên chạy lại kéo tay Trần Phong lo lắng hỏi
- Không có việc gì!
- Đại ca ca sau này Huyên Huyên trở thành cường giả, ta sẽ giúp ngươi đánh chết lũ ngu ngốc kia, ta cũng sẽ không để cho ngươi chịu thương tổn, Huyên Huyên sẽ bảo vệ ngươi
Trần Phong cũng khá cảm động, tay nàng còn nhỏ nhưng đã có quyết tâm thủ hộ người bên cạnh, đúng là một tiểu nữ hài thiện lương a
- Huyên Huyên đáng yêu như vậy, đôi tay này làm sao dùng để đánh người, yên tâm khi nào ta bị bắt nạt Huyên Huyên đánh bọn chúng giúp ca ca được không? Chúng ta vào xem gia gia ngươi có dặn dò gì nào
Nói xong Trần Phong nắm tay tiểu nha đầu đi vào, bên ngoài bọn người vây xem náo nhiệt cùng những người bị chộp tới cũng dần tản đi ai về nhà nấy.
- ---------------------------
Bên ngoài sơn mạch Hoành Vân cách Thanh Hạ Thành vài trăm dặm lộ trình, có một đoàn người ngựa trên dưới hai mươi người, kéo theo phía sau một cổ kiệu xa hoa trang nhã, từ phục sức có chữ Kiếm làm cho người ta biết đây là biểu tượng của Cự Kiếm Môn, bá chủ toàn bộ khu vực Lam Vân đế quốc này
- Bẩm.. Lâm công tử, ngọc giản truyền tin từ Thanh Hạ Thành truyền đến Từ Vũ Hàn đã bị người giết chết, cùng với năm tên đệ tử ngoại môn
Lúc này có một người ăn mặc trang phục thị về cầm một cái ngọc giản trong tay, cung kính đứng trước chiếc kiệu hai tay dâng nên ngọc giản cuối đầu nói
- Cái gì? chó của ta mà cũng dám giết? là ai ăn tim hùm gan báo dám động người của Cự Kiếm Môn ta
Trong chiếc kiệu xa hoa đi ra một thanh niên, người này một thân cẩm y nho nhã, bộ dáng không quá 25 tuổi khuôn mặt được coi là dễ nhìn cũng chưa tới múc anh tuấn, hắn tức giận từ bên trong bước ra nhận lấy ngọc giản truyền tin.
Hắn chính là Lâm Kiệt đệ tử hạch tâm của Cự Kiếm Môn và là con của Chấp Pháp Trưởng lão của Cựu Kiếm Môn, 90 tuổi bước vào Nguyên Anh hậu kì, tại Tây đại lục này cũng là thiên tài hiếm có
Ngọc giản truyền tin là thứ dùng để trao đổi tin tức cách xa vạn dặm, chỉ cần nói những điều muốn nói lên ngọc giản, dùng linh lực hay nguyên lực tràn vào khắc ấn trận pháp giống với bên ngọc giản của người cần được nhận, thì sẽ nhanh chóng có thông tin chính xác.
- Một người trẻ tuổi không rõ lai lịch sao? một Kim Đan viên mãn cũng dám giết người của ta, đánh chó cũng phải nễ mặt chủ nay ngươi giết luôn nó thì hậu quả hắc hắc!
Sau khi nghe tất cả tin tức ngọc giản, khuôn mắt hắn lộ ra vẻ tươi cười nhưng rất quỷ dị
- Đi tiếp tục tiến về Thanh Hạ Thành, mất một con chó, tìm lại tên tiểu tử này cũng coi nhưng không uổng công chuyến du lịch lần này, nếu hắn không thức thời xử luôn cũng không muộn
Lâm Kiệt cười lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho đội ngũ đi tiếp rồi tự mình bước vào trong kiệu tiếp tục hành trình
- --------------------------------
Lúc này Cổ lão đầu đứng trước mặt Trần Phong và Huyên Huyên từ tốn nói
- Trần tiểu tử, nơi này cũng không còn thích hợp ngươi ở lâu, ta xem thương thế ngươi đã khỏi hoàn toàn, ngươi giết sáu cái đệ tử Cự Kiếm Môn, không lâu bọn họ chắc sẽ nhận được tin tức, một khi điều tra ra họ không chừng sẽ phái ra cao thủ Hóa Thần trở lên, người dù có chắp cánh cũng khó thoát
Đa tạ tiền bối, ta lập tức đi liền sẽ không liên lụy người vô tội của Thanh Hạ Thành!
Trần Phong trầm giọng nói, hắn biết việc ở nơi này sẽ nhanh chóng truyền đi, hắn cũng không muốn dính dáng tới hai ông cháu này, cứ để cho Cổ lão yên bình ở lại đâu luyện hóa đan dược cỡi bỏ phong ấn
- Ngươi cứ yên tâm, xung quanh toàn thành ta rất uy tín, sẽ không có ai đem sự liên quan lên trên người ta haha!
Như nhìn thấu được tâm tư của Trần Phong lão đầu cười ha ha nói rồi nhìn sang Huyên Huyên
- Tiểu tử ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!
- Tiền bối cứ nói, nếu có thể giúp ta sẽ cúc cung tận tụy
Lão đầu nhìn xem Trần Phong một chút rồi nhìn qua Huyên Huyên nói
- Huyên Huyên tiểu nha đầu này ta nhờ ngươi chiếu cố, nếu đi theo ta sẽ có một ngày gặp nguy hiểm, hi vọng ngươi có thể mang lại cho nó một cuộc sống bình an
- Còn Huyên Huyên nhớ lời gia gia, trời đất có thể biến đổi, nhật nguyệt có thể phai mờ, nhưng tâm chúng ta phải như gương sáng, mới có thể sống không uổng một kiếp người.
Trần Phong cùng Huyên Huyên hai mặt nhìn nhau không biết lão đây là có ý gì.
- Gia gia, ngài nói gì ta không hiểu!
Lão già trầm ngâm một chút mới trịnh trọng nhìn Huyên Huyên mà nói
- Cái đó sau này ngươi sẽ hiểu, ngươi tên gọi Cổ Cẩn Huyên, nhà ở Cổ gia Trung Châu. Còn ta cũng đã an nhàn quá lâu rồi, quên mất đi cái phong thái năm xưa cũng đã đến lúc đi làm vài thứ rồi
Lão đầu nói xong toàn thân biến hóa, sống lưng thẳng tắp mái tóc hoa râm biến thành đen nhánh,hóa thành bộ dạng một trung niên nhân tầm cỡ 40 tuổi uy vũ bá khí, tu vi của lão hiện giờ cũng đã khôi phục mấy phần nên biến về diện mạo vốn có
- Gia gia ngươi định bỏ ta mà đi sao, Huyên Huyên không muốn a
Huyên Huyên lao đến ôm chặt Cổ lão đầu khóc thương tâm, à mà bây giờ hết lão rồi.
- Ngoan, nghe lời gia gia đi theo Trần Phong hắn sẽ chiếu cố ngươi, ta phải đi làm một vài thứ nếu có cơ hội trở về Trung Châu, gia gia có rảnh sẽ tìm đến ngươi.
Cổ Thiên Kỳ xoa xoa đầu Huyên Huyên an ũi xong móc ra một cái ngọc bội màu tím đưa cho Trần Phong rồi nói
- Huyên Huyên nhờ ngươi chăm sóc, khi nào ngươi đến Trung Châu nhớ đưa cái này cho gia chủ Cổ gia Cổ Thiên Anh, nàng ấy sẽ an bài cho Huyên Huyên
- Tiền bối yên tâm, ta tuyệt sẽ không phụ lòng ngài, chiếu cố tốt Huyên Huyên không làm nhục mệnh
Trần Phong cung kính chắp tay nói, tiện tay ném cái ngọc bội vài trong Cửu Tôn Tháp
Cổ Thiên Kỳ cười gật gật đầu thở phào một cái, coi như đã hoàn thành một tâm nguyện
- Chúng ta đi thôi Huyên Huyên, đại ca ca đưa ngươi về nhà của ta.
Trần Phong biết đây là Cổ Thiên Kỳ cần đi làm việc phải làm, không yên lòng nhất là đứa nhỏ này, nên hắn phải đáp ứng mang nàng đi, sau này tới Trung Châu rồi tính tiếp
- Gia gia ngươi phải sớm tới thăm Huyên Huyên nha, nếu không ta sẽ giận không nói chuyện với ngài nữa đâu.
Trần Phong kéo tay Huyên Huyên ra khỏi giang phòng bước ra khỏi Thanh Hạ Thành, nàng khóc lóc ỷ ôi nhìn về phía gia gia nàng lần cuối
Cổ Thiên Kỳ mỉm cười hòa ái rồi bóng hình dần dần tiêu thất khỏi gian phòng.
-