Đại Địa Chủ

Chương 298: Chương 298: Bại lộ




Tổng cộng có ba người tới thách đấu, cả ba đều có địa vị trong đoàn sứ giả Cao Trạch Quốc, đều là thị vệ. Tướng mạo của họ không nổi bật nhưng dáng người rất cao lớn, rất dễ phát hiện trong đám người.

An Tử Nhiên không trực tiếp xuất hiện trước mặt họ. Mỗi ghế lô lớn đều có một nơi bí ẩn để họ có thể trực tiếp quan sát tình huống bên trong, lúc trước khi xây cất sòng bạc hắn đã có chủ ý này.

Ba người ban đầu không tụ ở một chỗ, nhưng khi quan hệ của họ bị phát hiện thì hai thị vệ Cao Trạch chơi có vẻ qua loa tập trung lại chỗ người thứ ba, cũng chính là thị vệ lợi hại nhất.

Sau một lúc, người nọ lại thắng mấy vạn lượng.

“Chính là người kia, hai người còn lại gọi hắn là Bặc Trường, thuộc hạ đã kiểm tra, xác thật là thị vệ Cao Trạch Quốc.” Cát Khiêm An chỉ vào nam nhân ngồi ở chiếu bạc trung gian lớn nhất. Thân hình người nọ cao lớn uy mãnh, râu quai nón nồng đậm, diện mạo tục tằng, có chút khó có thể tưởng tượng hắn là một tay cờ bạc chuyên nghiệp.

Đối thủ của hắn là một lão cờ bạc lâu năm sòng bạc trước kia mời đến. Hắn ở Quân Tử Thành có chút danh tiếng, chỉ là so với Bặc Trường thì kỹ thuật kém một chút, cho nên mới bị thua gần mười vạn lượng.

“Cứ để hắn thắng tiếp thì rất có thể hơn trăm vạn hai sẽ bay đi.”

Thị vệ của đoàn sứ giả Cao Trạch, đối phương không có nhiều kiêng kị với người đứng sau sòng bạc như người dân Đại Á, tương phản, họ sẽ cậy vào thân phận đặc thù của mình mà không có sợ hãi.

“Này xác thật là vấn đề, chỉ có thể tìm người ngăn cản hắn.”

An Tử Nhiên nói liền nhìn về phía Phó Vô Thiên, nơi này giống như chỉ có hai người họ biết xúc xắc, nhưng ai đi ra đều sẽ bị nhận ra.

Hắn đến bây giờ còn chưa chân chính công bố mình là chủ nhân sòng bạc, tuy rằng hiện tại đã không cần cố tình che giấu. Phó Vô Thiên cũng không để ý cái gọi là cho hấp thụ ánh sáng.

Cát Khiêm An và Chung Nguyệt biết Vương gia biết đánh bạc, nhưng để hắn đi ra ngoài đối phó một tiểu nhân vật tựa hồ có điểm đại tài tiểu dụng, hơn nữa quá dễ bị chú ý.

“Không bằng thỉnh họ đến lầu ba?” Lầu ba tương đối ít người, hơn nữa có ghế lô riêng biệt.

Đúng lúc này, lão cờ bạc mà sòng bạc mời đến đột nhiên vỗ chiếu bạc đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, căm tức nhìn đối thủ.

“Không đúng, ngươi nhất định là gian lận!”

Ghế lô an tĩnh một lát rồi nhanh chóng nhiệt liệt thảo luận. Khá nhiều người biết nam nhân cao lớn này không phải người Đại Á, cho nên không quá hy vọng hắn thắng được nhiều bạc như vậy, nếu thật sự hắn gian lận thì dễ làm.

Ba người nghe vậy tức khắc không cao hứng, một người trong đó nhảy ra lớn tiếng hô: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”

“Các hạ nói chuyện thì cần phải phụ trách, ngươi nói ta gian lận nhưng có chứng cứ không. Ta thấy ngươi là bởi vì không thắng được ta cho nên mới cố ý nói như vậy đi? Chẳng lẽ dân Đại Á các ngươi đều là như vậy?” Bặc Trường duỗi tay ngăn lại bằng hữu, nhìn lão cờ bạc đầy mặt tức giận mà lộ vẻ châm biếm.

Toàn bộ ghế lô bởi vì những lời này mà an tĩnh lại, câu cuối cùng của hắn không chỉ nhằm vào một mình lão cờ bạc mà là toàn bộ Đại Á.

Lão cờ bạc tức giận đến ngực đều đau, “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn.”

“Vậy ngươi nói xem ta nơi nào gian lận, ngươi nếu có thể lấy ra chứng cứ, ta lập tức trả hết lại ngân lượng đã thắng được, hơn nữa trước mặt mọi người xin lỗi.” Bặc Trường tự tin nói.

Mọi người ồ lên một tiếng, nếu lấy ra được chứng cứ thì sẽ không bị thắng nhiều như vậy.

Lão cờ bạc không giải thích được, hắn chỉ biết là đối phương khẳng định dùng phương pháp gì đó. Hắn là dân cờ bạc chuyên nghiệp, từ chi tiết là có thể nhìn ra được có gian lận hay không, nhưng lại không thể nói chính xác.

Bặc Trường cười lạnh một tiếng, “Xem ra là không nói được, sòng bạc của các ngươi chỉ có chút năng lực này sao, thắng các ngươi chút tiền liền nói bổn đại gia gian lận, sau này ai còn dám tới sòng bạc của các ngươi? Hôm nay nếu không cho bổn đại gia một lời giải thích, chuyện này ta sẽ không để yên!”

“Nói nghe coi, ngươi muốn không để yên thế nào.”

Ghế lô an tĩnh đột nhiên vang lên một thanh âm lười nhác tùy ý, cùng với một loạt tiếng bước chân. Mọi người nhìn qua, khi thấy thân ảnh cao lớn chắp tay sau lưng, một đám thoáng chốc mở to hai mắt nhìn.

Họ không nhìn lầm đi, Quận Vương sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Bặc Trường chưa từng gặp Phó Vô Thiên. Họ là thị vệ của đoàn sứ giả Cao Trạch, không có tư cách vào đại điện để tham gia yến hội. Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên lại đi tương đối sớm nên họ không có cơ hội nhìn thấy.

Bặc Trường hoàn toàn không ngờ nam nhân cao lớn này chính là Đại Á chiến thần, Quận Vương địa vị cao thượng.

“Ngươi chính là chủ nhân sòng bạc?”

Bặc Trường nhìn đối phương tiến đến trước mặt, phát hiện người này có chiều cao không thấp hơn hắn. Thân thể thoạt nhìn không cường tráng vạm vỡ, nhưng hắn lại cảm giác được, cơ bắp của đối phương cực kỳ rắn chắc hữu lực. Nếu phải động thủ, hắn hoài nghi mình có thể đánh không lại.

Phó Vô Thiên không trả lời mà đứng sang bên cạnh, để lộ ra An Tử Nhiên thấp bé hơn hẳn.

“Ta chính là chủ nhân sòng bạc.”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người lần thứ hai trợn tròn mắt. Vương phi chính là lão bản chân chính của Thiên Long sòng?

Tin tức này quá kính bạo, còn kính bạo hơn cả Quận Vương lúc nãy.

Đại gia vẫn luôn suy đoán chủ nhân sòng bạc có thân phận gì, có thể chắc chắn đến chín phần là hoàng thân quốc thích, thậm chí đã có người đoán là Phó Vương phủ, nhưng chưa có ai từng nghĩ sẽ là Vương phi, nam nhân điệu thấp này …

Ghế lô an tĩnh quá mức, Bặc Trường lại không phát hiện không khí có gì không đúng.

“Rất tốt, các hạ là chủ nhân sòng bạc, có phải nên cho chúng ta một lời giải thích, đừng tưởng rằng chúng ta đến từ Cao Trạch là có thể tùy tùy tiện tiện bôi nhọ chúng ta.” Bặc Trường đánh đòn phủ đầu nói.

An Tử Nhiên đi ngang qua hắn, đi đến vị trí lão cờ bạc ngồi lúc trước, ánh mắt đảo qua sắc chung cùng xúc xắc trên bàn.

“Nếu các hạ không gian lận, ta tất sẽ bắt hắn xin lỗi ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi khẳng định ta gian lận?” Bặc Trường không tin, chỉ là một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ.

An Tử Nhiên cầm lên sắc chung trên bàn, “Các hạ không phải rất tự tin vào thực lực của mình sao, có dám chơi thêm đôi ba ván?”

“Chỉ bằng ngươi?” Bặc Trường trên dưới đánh giá hắn, vẻ mặt khinh miệt hoàn toàn không để ai vào mắt, sau đó ngồi xuống.

Thắng một dân cờ bạc không giống thắng chủ nhân sòng bạc, nếu đối phương chủ động đưa tới cửa, hắn lại sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Chung Nguyệt đi đến bên cạnh Phó Vô Thiên, cười nói: “Vương gia, Vương phi……”

“Không cần lo lắng.” Phó Vô Thiên khí định thần nhàn* nói.

老神在在: tui tìm hiểu một chút thì câu này dịch nôm na là as cool as cucumber, kiểu cool ngầu bình tĩnh, nên tui chọn câu khí định thần nhàn, ha

Vương phi tuy rất ít đánh cuộc, nhưng không ai rõ thực lực của Vương phi hơn hắn. Tổ phụ hiện tại vẫn ham thích mạt chược giống như lúc sinh bệnh, ngẫu nhiên sẽ rủ cả nhà cùng nhau chơi, nhưng trước nay chưa từng thắng Vương phi, một lần duy nhất là do Vương phi để tổ phụ thắng.

Chung Nguyệt không nói gì nữa. Xem ra là có nắm chắc, nếu không Vương gia nhất định sẽ ngăn cản, là nàng suy nghĩ nhiều.

“Ngươi muốn chơi thế nào? Chơi vui đùa, ta loại nào đều có thể.” Bặc Trường ôm hai tay, tự tin nhìn An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, ngay sau đó quét mắt qua chiếu bạc một lần, đột nhiên nói với lão cờ bạc: “Trung thúc, phiền toái ngươi lấy hai bộ xúc xắc mới lại đây.”

Không ai cảm thấy yêu cầu này có gì sai, dân cờ bạc chuyên nghiệp đều có chú ý của mình, cho nên thực bình thường. Chỉ trừ Bặc Trường, hắn hơi thay đổi sắc mặt, chỉ là không thực rõ ràng cho nên không nhiều người chú ý, nhưng người chú ý thì vẫn nhận ra.

Trung thúc nhanh chóng mang lên hai bộ xúc xắc mới, đều chưa bóc vỏ, xúc xắc mới tinh. Xúc xắc đã dùng bị chuyển qua một bên.

An Tử Nhiên cầm lấy sắc chung, ngước mắt nhìn Bặc Trường, “Đầu tiên chơi đơn giản một chút, so điểm, sao nào?”

“Theo ý ngươi.” Bặc Trường biết lúc này đã không thể lùi bước, may mà so điểm vốn chính là thứ hắn am hiểu.

“Các hạ thực sảng khoái. Vừa rồi nghe nói ngươi cược mười vạn lượng, hơn nữa còn thắng, như vậy lần này cược mười vạn lượng đối với ngươi hẳn là không có vấn đề đi?”

Chung quanh vang lên tiếng hít khí. Đánh cuộc thế này cũng quá xa hoa, Vương phi không lo sẽ thua sao?

“Đương, đương nhiên……” Bặc Trường kỳ thật không sảng khoái như vậy, nhưng đối phương rõ ràng rất thông minh, lời nói luôn có thể chặn đường lui của hắn.

Mười vạn lượng vừa rồi hắn thắng từ lão cờ bạc, thu về gần ba mươi vạn lượng, cho nên mới chọc giận lão cờ bạc.

“Người tới là khách, các hạ đi trước.” An Tử Nhiên vươn tay mời hắn đi trước.

Bằng hữu của Bặc Trường tựa hồ đều có chút khẩn trương, nhiều lần muốn nói cái gì, rồi lại không nói gì cả.

Bặc Trường hít sâu một hơi, cầm lấy sắc chung……

Share this:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.