Đại Địa Chủ

Chương 297: Chương 297: Thách đấu




Yến hội đã kết thúc được hai ngày.

Các sứ giả vẫn ở tại công quán, chỉ riêng Ổ Ngọc Sương nhờ có Thái Hậu mà thường xuyên tiến cung. Tuy mặt ngoài là vì thân cận với Thái Hậu nhiều hơn một chút, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được nàng đến vì Quận Vương, luôn cố ý vô tình nhắc tới Phó Vô Thiên.

Đáng tiếc chính là, Phó Vô Thiên rất ít tiến cung, lâm triều cũng không thường đến, có đôi khi tiến cung đều là trực tiếp đi Ngự Thư Phòng, nói chính sự xong thì hồi phủ.

Ổ Ngọc Sương tùy hứng đến mấy cũng không thể lấy cớ đến Ngự Thư Phòng. Hơn nữa, nàng là công chúa Vạn Thanh Quốc, cho dù là biểu muội của Phó Nguyên Phàm thì cũng không thể ở trong cung tùy ý đi lại, bởi vậy, số lần gặp được Phó Vô Thiên đã ít lại càng ít.

Nguyên tưởng rằng bằng mỹ mạo là tuyệt đối có thể mê đảo Phó Vô Thiên, nhưng hiện tại mặt đều không thấy, nàng phải mê đảo Phó Vô Thiên thế nào?

Ổ Ngọc Sương có chút tức muốn hộc máu. Nàng nghe dì nói, khi chính thức thương nghị vấn đề hòa thân, Phó Vô Thiên cũng chưa chắc sẽ xuất hiện.

Vì thế, vị công chúa mỹ mạo và trí tuệ này tính toán chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp được. Phó Vương phủ và công quán cách nhau không xa, ngẫu nhiên gặp được cũng không phải không thể. Hơn nữa, Phó Vô Thiên không có khả năng ở lỳ trong Vương phủ không ra.

Biết họ ngẫu nhiên sẽ đi An gia tửu lầu, Ổ Ngọc Sương lập tức phái người nhìn chằm chằm, có động tĩnh thì lập tức báo lại, mà ngày này tới thực mau.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên buổi chiều mang theo An Tử Minh ra cửa, đích đến của họ đúng là An gia tửu lầu.

An Tử Minh hôm nay ở thư viện được phu tử khen ngợi, hơn nữa được thưởng một đóa hồng. Nghe nói ở Quân Ngọc, tích cóp càng nhiều hoa hồng thì càng có lợi.

Một nguyên nhân khác là sữa dê. Tửu lầu hôm nay nhập về một bình sữa dê tươi chất lượng thượng thừa. Nghe nói sữa dê rất tốt cho người thể nhược, cũng dễ hấp thu, tuy rằng sẽ có mùi tanh, nhưng với tay nghề của đầu bếp thì hoàn toàn có thể khử nó đi.

Trác Hải Đường đã sớm chuẩn bị cho họ một ghế lô chữ Thiên. Họ thường xuyên tới nên ghế lô chữ Thiên số mười đã ghế lô dành riêng cho họ, dù họ có tới hay không thì đều sẽ không mở cho người ngoài.

“Thiếu gia, sữa dê đang ở trong phòng bếp, nhưng Vương đầu bếp có chút bận, thiếu gia muốn chờ hắn khử mùi tanh rồi đưa đến Vương phủ, hay là lát nữa mang đi?”

An Tử Nhiên hơi suy tư liền nói: “Nhờ Vương đầu bếp viết cách khử mùi tanh xuống, lát nữa ta sẽ mang đi.”

Trác Hải Đường gật đầu rồi rời ghế lô.

Một lát sau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Lúc này còn ai đến quấy rầy, khẳng định không phải Trác Hải Đường, bởi vì họ không đáp lại, người nọ lại gõ cửa, có cảm giác không đạt mục đích thì không bỏ qua.

An Tử Minh nhìn ca ca, lại nhìn anh rể. An Tử Nhiên vuốt đầu bé, ra hiệu cho Phó Vô Thiên.

“Vào đi.” Phó Vô Thiên nhận được tín hiệu, nhưng hắn không đi ra mở cửa mà trực tiếp lên tiếng.

Người bên ngoài đẩy cửa ra, một gương mắt dung nhan tuyệt sắc lập tức xuất hiện, chính là Ổ Ngọc Sương vẫn nhớ mãi không quên, phía sau là mấy hộ vệ. Ổ Ngọc Sương thấy họ nhìn lại thì lập tức lộ ra nụ cười khéo léo hoàn mỹ.

Chỉ là không chờ nàng mở miệng, một câu của đối phương đã khiến nụ cười trên môi nàng vỡ vụn.

“Đi ra ngoài.” Phó Vô Thiên không chút lưu tình đuổi người, còn chẳng cho nàng một ánh mắt.

Vị công chúa Vạn Thanh Quốc này lá gan thật đúng là không nhỏ, cũng dám tìm hiểu hành tung của họ, thật cho rằng có Thái Hậu làm chỗ dựa thì họ sẽ dung túng nàng phải không?

An Tử Nhiên một chút cũng không đồng tình với người này. Nữ nhân da mặt dày rất khó xử lý, đặc biệt là loại nữ nhân cảm thấy mình đẹp cho nên tất cả nam nhân trên đời đều phải quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng. Đời trước hắn cũng gặp được cho nên biết có bao nhiêu khó chơi.

Ổ Ngọc Sương oán hận chạy lấy người, tình cờ gặp gỡ mà nàng chờ mong không xảy ra, thậm chí một câu dạo đầu cũng chưa kịp nói đã bị đuổi, ở lại chỉ biết tự rước lấy nhục. Là công chúa, nàng cũng có kiêu ngạo, trải qua chuyện này, nàng đã nhìn rõ sự thật Phó Vô Thiên chướng mắt nàng.

Ra khỏi tửu lầu, Ổ Ngọc Sương quay đầu lại phẫn hận nhìn thoáng qua, dùng sức phất tay áo.

“Chờ xem, bản công chúa không tin không bắt được ngươi!”

Nhiệm vụ của Ổ Ngọc Sương chuyến này chính là gả cho Phó Vô Thiên. Khi chưa gặp, nàng tin tưởng tràn đầy, cảm thấy dù là chiến thần Đại Á thì nàng cũng có thể dễ như trở bàn tay bắt lấy. Khi gặp rồi, tin tưởng bị tỏa thành tro, đối phương căn bản liền ánh mắt cũng không muốn cho.

Nhưng không sao, nàng thích khó khăn có tính khiêu chiến.

Đối diện, có hai nam nhân nhìn Ổ Ngọc Sương cùng hộ vệ của nàng đi xa, chậm rãi thu hồi tầm mắt, nét mặt bình tĩnh nhiều một tia thú vị.

“Xem ra vị công chúa Vạn Thanh Quốc này lại bị nhục.”

“Nếu đúng như lời đồn, chiến thần Đại Á chỉ sợ thật sự là hạt giống si tình, vừa không động tâm vì sắc đẹp, cũng không thiếu tiền tài, thành thân ba năm cũng không có thêm một trắc phi, vị nam Vương phi kia thật sự đáng giá hắn vứt bỏ nhiều như vậy sao?” Nam nhân ăn mặc bình thường tò mò hỏi.

“Không động tâm trước sắc đẹp, vị Vương phi này ngoài diện mạo đẹp ra, bản thân hắn nhất định có chỗ hơn người.”

“Nghe nói Dệt Tâm xưởng có Phó Vương phủ đứng sau, ngươi cảm thấy hắn có thể chính là người chân chính đứng sau màn?”

Nam tử do dự: “Khả năng có lẽ không lớn.”

“Vì sao?”

“Vải bông được sản xuất từ loại nguyên liệu gọi là bông, đây là một loại cây nông nghiệp rất nhiều người đều chưa từng nghe nói, nếu muốn sản xuất hàng loạt, thế tất phải mở rộng phạm vi gieo trồng, muốn không bị người chú ý là không có khả năng, hết thảy đều cần phải lợi dụng thân phận của Phó Vô Thiên, cho nên thuộc hạ cho rằng, càng có thể là bút tích của Phó Vô Thiên.”

“Ngươi phân tích có lý.” Nam nhân cười cười, không tiếp tục đề tài.

Hai người nhanh chóng hòa vào dòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.