Đại Địa Chủ

Chương 272: Chương 272: Hiếu học




Khúc Mộc bước ra khỏi phòng vào năm ngày sau. Một đôi mắt quầng thâm treo trên mặt, cằm còn có râu lún phún, nhìn như đã già đi bảy, tám tuổi, chỉ có đôi mắt đen nhánh lập loè quang mang.

Ra khỏi phòng chứng tỏ hắn có tiến triển nhất định, nếu không thì thông thường hắn sẽ ở nhốt mình trong phòng đến khi mọi người đi vào kéo hắn ra mới thôi.

“Sư phụ, thế nào?” Du Cường vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết có đáp án.

Khúc Mộc lại lắc đầu. Du Cường tức khắc khó hiểu, nếu chưa có đáp án thì sao sư phụ đã ra rồi.

Khúc Mộc không giải thích, cầm cây súng chuẩn bị đi tìm An Tử Nhiên. Không phải không có đáp án, chỉ là hắn hiện tại chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi, nhưng suy nghĩ năm ngày vẫn không nghĩ ra, dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đến thứ mà trước kia hoàn toàn chưa từng biết đếb, hắn nghĩ phá đầu cũng không biết vì cái gì.

Vì thế mới phá lệ đi ra, đây cũng là lần đầu tiên hắn có xúc động muốn hỏi người khác, trước kia hắn sẽ tự nghĩ đến khi có kết quả.

“Cốc cốc!”

“Vào đi.”

Khúc Mộc nói một tiếng ‘làm phiền’ mới thật cẩn thận đẩy cửa ra. Tinh thần ham học có thể cho hắn dũng khí giao lưu, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.

“Có chuyện gì?” An Tử Nhiên buông bút lông, nhìn Khúc Mộc có vẻ co quắp đi đến trước mặt.

Khúc Mộc hít sâu một hơi, nâng thứ trong tay, đó là hỏa dược cùng bộ phận gây cháy, súng etpigôn hắn đã nghiên cứu xong, còn thứ này thì vẫn không hiểu lắm.

“Vương, Vương phi, ta muốn biết cái này làm từ cái gì.”

An Tử Nhiên nắm tay, có tinh thần học hỏi mới có thể đi xa hơn, nhưng muốn cho Khúc Mộc thay thế hắn thì vẫn cần thêm thời gian.

“Nếu ngươi muốn biết……”

Một canh giờ sau, Khúc Mộc cảm thấy mỹ mãn đi ra, nghi vấn đều được giải đáp, những chuyện tiếp theo liền dễ làm. Buổi chiều, hắn trực tiếp đi đến thạch thất, nghe nói nơi đó hiện đang chế tạo một thứ khác, hình như gọi là bom, có thể làm tường thành rắn chắc nổ tung.

Trong phòng, An Tử Nhiên đỡ trán, khóe môi cong lên độ cung nhàn nhạt. Thật là phục!

Kiểu người cần mẫn hiếu học không ngại học hỏi hơn nữa nhất định phải truy nguyên này không phải lần đầu tiên hắn gặp được. Trước kia hắn có một đồng nghiệp, cũng là quỷ tài trời sinh, thích nghiên cứu các loại khí giới. Lúc ấy, hắn cũng bị hỏi mấy tiếng liền, trình độ điên cuồng không hề thua kém Khúc Mộc.

Ngày hôm sau, An Tử Nhiên giao hai bản vẽ mới cho Khúc Mộc. Thợ rèn đều là dân bản xứ Tĩnh Sơn Châu, có thể tin hay thì vẫn phải hoài nghi. Lúc trước hắn tự mình giám sát, hiện tại Khúc Mộc tới, hắn trực tiếp giao cho Khúc Mộc, mình thì làm chưởng quầy phủi tay.

Bản vẽ của hắn đã miêu ta thật sự rõ ràng, phân tích cấu tạo bên trong đầy đủ, Khúc Mộc thông tuệ khẳng định sẽ hiểu.

Cùng ngày, hắn nghe Thiệu Phi nói Khúc Mộc ban ngày đi hết mấy khu của xưởng công binh, thậm chí còn ôm đi một quả bom, nghe nói hắn đêm đó đã dỡ quả bom ra, không biết có nghiên cứu ra được thứ gì. Ngày hôm sau lại lấy đi một quả, buổi sáng được vài người lính dẫn đường đi vào núi.

“Thiệu tướng quân, hỏi ngươi một chuyện.”

La Trường Phong nghe người ta nói có hai người mới tới xưởng công binh, một người trong đó tính cách đặc biệt quái, nhưng hỏi là ai thì đều nói không biết. Hôm qua có một người dân nói đối phương là quỷ tài, nghe nói rất thích nghiên cứu, làm người cũng thích nghiên cứu như hắn tức khắc cảm thấy hứng thú.

Thiệu Phi trừng hắn một cái, hắn chưa từng quên gia hỏa này đã từng trêu chọc hắn, lập tức bày ra một bộ ‘ta rất bận, có chuyện mau nói có rắm mau phóng’.

“Chuyện gì?”

La Trường Phong không thèm để ý, hỏi: “Nghe nói có một quỷ tài tới xưởng công binh, hắn là ai?”

“Ngươi quản hắn là ai, những việc này không phải ngươi nên hỏi.” Thiệu Phi một chút cũng không muốn nói.

“Vậy ta nên hỏi cái gì?” La Trường Phong cười tủm tỉm đặt một bàn tay lên vai hắn, không bực cũng không giận.

Thiệu Phi há miệng thở dốc, nhất thời không biết trả lời thế nào. La Trường Phong biết sẽ là như thế này, đang định mở miệng dồn cho hắn không thể phản bác, một thanh âm lạnh lạnh đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Câm miệng chính là chuyện ngươi hiện tại nên làm.”

La Trường Phong hoảng sợ, hắn vừa rồi không thấy được có người thứ ba.

Thiệu Phi lập tức ném hắn chạy đến bên Quản Túc. Quản Túc dựa vào cây cột, không biết đã đứng đó bao lâu, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn treo một nụ cười, chỉ là so ngày thường thiếu vài phần ôn hòa, nhiều vài phần lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

Bị nhìn chằm chằm, La Trường Phong chỉ cảm thấy da gà đều đứng lên. Từ khi nam nhân này tới, hắn không còn được sống tự tại như trước, liên tiếp bị chỉnh hai lần. Hắn giờ mới biết thì ra Thiệu Phi có người che chở, mà tính cách người này và Thiệu Phi cơ hồ là trời nam đất bắc, khôn khéo đến hắn luôn vào thế bị động.

“Chỉ đùa một chút, Quản tướng quân đừng tưởng thật.” La Trường Phong cười gượng một tiếng, hắn rõ ràng đã hỏi thăm được nam nhân này buổi sáng đi ra ngoài, không ngờ trở về nhanh như vậy.

“La công tử tốt nhất nên nhìn rõ thân phận của mình, có một số việc không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi. Nếu không, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, lời này của Quản mỗ không phải đe dọa, chỉ hy vọng La công tử có thể nhớ kỹ điểm này.” Quản Túc nhìn hắn thật sâu, rồi kéo Thiệu Phi đi.

La Trường Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thật là nam nhân thích mang thù.”

Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã đầu tháng tư. Chiến loạn ở biên quan, sau khi trải qua những trận chiến lừng lẫy huyết tinh vào tháng ba, nghênh đón bình tĩnh ngắn ngủi. Sĩ khí quân lính Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc rớt xuống đáy, binh lính không dậy nổi ý chí chiến đấu, ngay cả cao tầng cũng lâm vào tình trạng uể oải không phấn chấn.

Xét đến cùng, vẫn là do họ quá mức tự tin, tự cho là hai nước liên thủ thủ Đại Á không còn là đối thủ, khó tránh khỏi khinh địch.

Sau lần thảm bại đó, họ rốt cuộc phát hiện bí mật giúp binh lính Đại Á trúng mũi tên nhưng không chết. Một thứ áo màu xám, thoạt nhìn không chút đặc biệt, có chút cứng, mặc vào lại không cảm thấy khó chịu. Chỉ một thứ như vậy lại có thể ngăn trở cung tiễn, quả thực quá thần kỳ. Nếu có thể sản xuất ra thứ này, binh lính của họ về sau cũng không phải sợ cung tiễn.

Nhưng khi muốn nghiên cứu chất liệu của cái áo, tất cả lại không biết đó là cái gì, ngay cả sư phó am hiểu làm khôi giáp cũng lắc đầu không biết. Cảm giác giống như nâng trong tay một cái hộp chứa đầy vàng bạc châu báu, khi vui sướng vạn phần lại phát hiện không có chìa khóa, họ thực sự bị dội cho một chậu nước đá.

Không cam lòng, các tướng lĩnh lập tức phái người mang về Dung Quốc, họ không tin Dung Quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp lại không có lấy một người nhận ra loại chất liệu này.

Sự thật chứng minh, xác thật tìm không thấy. Bông hiện giờ khá phổ biến ở Đại Á, nhưng đa phần bông thô đều do Dệt Tâm xưởng của An Tử Nhiên nắm giữ, căn bản không có cơ hội truyền tới các quốc gia khác, dù có thì số lượng cũng không quá nhiều, không nhấc lên được sóng gió.

Tử Vi Quốc thần thông quảng đại, khi tin tức được báo về, quân chủ Tử Vi Quốc đã biết là thứ gì.

Nhưng biết thì biết, trong khoảng thời gian ngắn, quân chủ Tử Vi Quốc thần thông quảng đại mấy cũng không thể lập tức biến ra một đống bông, muốn sản xuất ra miên giáp cũng cần ít nhất hai, ba năm thậm chí lâu hơn.

Cuối cùng, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc chỉ có thể gia tăng binh mã. Nếu tấn công từ ca không được thì áp dụng cận chiến, nếu cung tiễn không được, họ sẽ dùng đầu máy bắn đá thay thế.

Ngoài ra, Trâu Ngọc Thanh cũng bị triệu hồi, thay thế chính là phụ thân của hắn Trâu Nghiêm Dũng, không chỉ vì nhi tử, cũng là vì thanh danh của chính hắn.

Dung Quốc tiếp viện hai mươi lăm vạn đại quân, Tử Vi Quốc lại tiếp viện mười lăm vạn đại quân. Có thể làm Tử Vi Quốc phá lệ, Đại Á xem như là đầu tiên. Từ khi quân chủ đương nhiệm của Tử Vi Quốc kế vị, họ đánh giặc chưa bao giờ cần tiếp viện, xuất binh dù nhiều hay ít thì kết quả cuối cùng đều là thắng lợi trở về.

Đại Á cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

Một vài tướng lãnh tức khắc lo lắng, dù họ có được miên giáp, cũng có thêm nhiều binh lính được mặc miên giáp, nhưng nếu binh lực chênh lệch quá lớn thì tỷ lệ thắng trận cũng sẽ giảm rất nhiều. Những chiến dịch lấy ít thắng nhiều trong lịch sử không có mấy.

“Tướng quân, chúng ta có nên xin Hoàng Thượng điều thêm mấy chục vạn đại quân viện binh.”

“Không cần.” Phó Vô Thiên không chút do dự phủ định đề nghị, đầu cũng không nâng, đôi mắt vẫn dán trên bản đồ quân sự trên bàn.

“Chính là……”

Lưu tướng quân còn muốn nói gì, lại bị Việt Thất ôm bả vai, rất có thâm ý cười nói: “Lưu tướng quân không cần lo lắng, tướng quân trong lòng hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không để các huynh đệ đi chịu chết.”

Lưu tướng quân rất hoài nghi, nhưng nói đến vậy rồi, hắn cũng chỉ có thể thử tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.